Thứ Tư, 26 tháng 2, 2020

Ghi chép CAO BẰNG - 1979 (phần 21)

CAO BẰNG - 1979 (phần 21)
Ghi chép của Trọng Bảo

Chúng tôi chưa thể rời khỏi thung lũng Táp Ná như kế hoạch đã định. Buổi tối, chúng tôi nhận được thông tin chiến sự ở huyện Nguyên Bình đang diễn ra ác liệt, bọn địch đang tấn công vào khu công nghiệp mỏ thiếc Tĩnh Túc, các trận đánh ác liệt đang diễn ra ở Hoàng Tung, Minh Tâm. Tin này do một dân quân vừa ở Nguyên Bình về thông báo lại. Do vậy, trung úy Tuân quyết định bộ phận của chúng tôi vẫn ở lại Táp Ná chưa vượt núi sang Nguyên Bình.
Vậy là chúng tôi đã ở Táp Ná một tuần rồi. Đã gần giữa tháng 3, nhưng cây đào trong thung lũng Táp Ná đã tàn hoa đang lên lộc mới. Cây gạo già ở bản Táp Ná lác đác đã có những bông hoa nở đỏ trên cành như những giọt máu rưng rưng. Tiếng súng vẫn vang vọng xung quanh. Chúng tôi không hiểu diễn biến của cuộc chiến tranh hiện tại như thế nào rồi. Tôi nóng lòng mong trở lại đội hình của tiểu đoàn.
Một buổi sáng, trung úy Tuân tập hợp tất cả chúng tôi ở trong khe đá phía sau bản Táp Ná. Anh nhắc nhở, phê bình một số chiến sĩ tự ý đi lại lung tung trong thung lũng, sang cả các bản làng ở thung lũng bên cạnh và nhà dân trên sườn núi để tìm kiếm lương thực, thực phẩm, săn bắt chim thú, tự ý cùng dân quân xuống núi bám địch. Trong các chuyện này, anh phê phán khá gay gắt số anh em cơ quan tiểu đoàn bộ chúng tôi. Anh yêu cầu mọi người phải chấp hành nghiêm kỷ luật quân đội, kỷ luật chiến trường.
Sau khi nhắc nhở các chiến sĩ, trung úy Tuân quyết định:
- Ngay sáng hôm nay, đồng chí Bảo sẽ chỉ huy một tổ đi làm nhiệm vụ chiến đấu. Rõ chưa?
Tôi vội đứng bật dậy đáp:
- Báo cáo rõ!
Trung úy Tuân giải thích rõ thêm:
- Đồng chí chọn lấy hai chiến sĩ đi cùng. Nhiệm vụ là tìm đường sang huyện Nguyên Bình, tìm vị trí trú quân hiện nay của Tiểu đoàn 3, sau đó quay lại đón bộ phận ở Táp Ná. Rõ nhiệm vụ chưa?
- Rõ rồi ạ!
Trung úy Tuân nói thêm vì còn chưa thật yên tâm:
- Các đồng chí đi làm nhiệm vụ lần này phải nhớ là khi tìm thấy tiểu đoàn thì phải nhanh chóng quay lại Táp Ná, tất cả anh em còn lại đang chờ ở đây.
Tôi hiểu vì sao trung úy Tuân lại nói như vậy. Những ngày qua, anh đã cử hai tổ đi trinh sát đường và tìm vị trí của tiểu đoàn hiện nay sau đó quay lại đón bộ phận ở Táp Ná. Nhưng cả hai tổ đã đi quá thời gian quy định không thấy ai quay trở lại. Trung úy Tuân nghi ngờ họ thoát ra khỏi vòng vây quân địch rồi thì sợ không dám quay trở lại nữa. Sau này chúng tôi mới biết là một tổ bị lọt vào ổ phục kích của quân địch bị thương vong, tổ còn lại thì đúng như trung úy Tuân đã nghĩ. Thấy trung úy Tuân cứ vong vo ám chỉ mãi và có vẻ không tin tưởng tôi. Tôi liền nói rất cương quyết để trung úy Tuân và mọi người ở lại yên tâm:
- Nếu lần này vượt qua được núi mà còn sống nhất định chúng tôi sẽ quay lại đón anh em ở đây!
Trung úy Tuân nghe vậy dịu giọng bảo:
- Thôi được rồi! Lựa chọn người và lên đường ngay đi!
Tôi nhìn số anh em cơ quan tiểu đoàn bộ và Đại đội 11 đang đứng ngồi trong khe đá. Mọi người đều chăm chăm nhìn tôi. Ai cũng muốn được tôi chọn đi cùng. Tôi suy nghĩ một lát và quyết định chọn người thứ nhất là thằng Mông là người dân tộc, quê quán lại ở đây, nó biết tiếng dân địa phương lại thông thạo địa hình, đường đi lối lại khu vực rừng núi này. Người thứ hai là thằng Tuất, tiểu đội trưởng vận tải của tiểu đoàn. Thằng Tuất rất nhanh nhẹn, dũng cảm. Các anh em còn lại ồn ào. Họ nhìn tôi với ánh mắt trách móc vì đã không chọn mình. Khi ba chúng tôi khoác súng, đeo ba lô lên đường thì thằng Châu và mấy chiến sĩ cơ quan tiểu đoàn bộ đèo ba lô, xách súng chạy ra. Thằng Châu nói:
- Bọn chúng em đều là chiến sĩ cơ quan tiểu đoàn bộ, anh là người chỉ huy trực tiếp. Anh đi đâu thì chúng em đi theo đấy.
Tôi bảo:
- Tổ chức bộ phận đi làm nhiệm vụ lần này là mệnh lệnh của trung úy Tuân, một sĩ quan, người chỉ huy cao nhất ở đây. nhiệm vụ sẽ rất khó khăn, nguy hiểm. Vì thế tất cả mọi người đều phải chấp hành nghiêm mệnh lệnh của ông ấy...
Một chiến sĩ nói:
- Khó khăn nguy hiểm em không sợ, chỉ sợ người chỉ huy không...
Tôi biết người lính ấy định nói tiếp điều gì. Tôi khoát tay, nó im không nói tiếp nữa. Dùng dằng mãi các chiến sĩ chưa chịu quay lại, tôi nghiêm giọng nói tiếp:
- Chúng mày phải hiểu đây không chỉ là mệnh lệnh của ông Tuân, mà chính là kỷ luật chiến đấu của quân đội. Không chấp hành nghiêm là sẽ bị xử lý kỷ luật rất nặng đấy, hiểu không?
Thấy anh em vẫn chưa thông, tôi an ủi:
- Bọn tao đi rồi sẽ quay lại ngay. Bọn chúng mày cứ yên tâm ở Táp Ná thêm vài ngày nữa nhé!
Số anh em tiểu đoàn bộ biết là không thể kỳ kèo đòi đi cùng bộ phận của tôi đành quay lại. Thằng Châu đưa cho tôi thêm nửa băng đạn AK, mấy chiến sĩ vận tải thì đưa cho thằng Tuấn ít ngô rang làm lương khô ăn đường.
Chúng tôi rời thung lũng Táp Ná hướng về huyện Nguyên Bình. Thằng Mông đi trước một đoạn ngắn để dò đường, tôi đi giữa, thằng Tuất đi ở phía sau cảnh giới đề phòng bọn địch phát hiện đuổi theo, sẵn sàng lao lên phía trước chi viện cho tôi và thằng Mông. Dọc đường chúng tôi phải ẩn nấp khá lâu tránh một đoàn lính Trung Quốc đang hành quân. Đến quá trưa mới đến chân dãy núi ngăn cách giữa hai huyện Thông Nông và Nguyên Bình. Chúng tôi thận trọng tiến lên phía đỉnh dốc con đường độc đạo qua dãy núi. Không còn lực lượng quân địch chốt chặn. Dấu vết của bọn chúng để lại trên đỉnh dốc rất rõ. Tôi bảo anh em dừng lại nghỉ. Chúng tôi ngồi nép vào các hốc đá, mô đá bên đường. Qua phía bên kia dốc núi đã là huyện Nguyên Bình rồi. Vậy là chúng tôi sắp gặp lại anh em đơn vị cũ.
Giữa lúc tôi đang định bảo anh em đi tiếp thì thằng Mông đang làm nhiệm vụ cảnh giới kêu lên:
- Có một đoàn quân đông lắm từ phía Nguyên Bình đang đi lên dốc!
Tôi vội quờ khẩu súng ngồi bật ngay dậy. Ba chúng tôi hồi hộp nhô đầu lên quan sát đoàn quân đang theo con đường mòn độc đạo tiến lên đỉnh núi. Trong đầu tôi nghĩ ngay đến phương án xử lý khi chạm địch. Thằng Tuất chợt khẽ reo lên vui mừng:
- Không phải bọn địch... đó là quân ta...
Đúng là quân ta rồi. Tuy còn rất xa nhưng tôi đã nhận ra cái dáng đi luôn chúi người về phía trước của trợ lý tham mưu Bùi Thế Thọ và những bước đi khoan thai của chính trị viên Hoàng Quốc Doanh ở tốp đầu hàng quân. Thằng Tuất định đứng dậy chạy ra mặt đường để giơ tay vẫy, tôi vội ấn đầu nó xuống bảo:
- Không được đột ngột chạy ra giữa đường, anh em ngỡ là bọn địch nổ súng bắn lên rất nguy hiểm. Mày bò ra nấp sau mỏm đá ven đường kia, chờ khi đơn vị đến gần thì gọi to tên các chỉ huy và kêu lên chúng ta là lính của Tiểu đoàn 3 để khỏi bị bắn nhầm.
Thằng Tuất lập tức làm theo lời tôi dặn. Khi bộ phận đi phía của tiểu đoàn đến khá gần nó mới gào to:
- Anh Thọ ơi... chính trị viên Doanh ơi! Chúng em là lính của Tiểu đoàn 3 đây...
Nghe tiếng thằng Tuất kêu, đoàn quân đang lên dốc lập tức dừng lại. Thằng Tuất giơ khẩu súng lên bước ra giữa đường chắp chéo hai tay lại làm hiệu. Tôi và thằng Mông cũng từ sau các mô đá bước ra. Gần như ngay lúc đó các chiến sĩ trinh sát của tiểu đoàn đi tiền trạm phía trước đội hình hành quân đã áp sát ba chúng tôi. Nhận ra nhau mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Bộ phận hành quân phía trước của tiểu đoàn, chính trị viên Hoàng Quốc Doanh, tiểu đoàn trưởng Thiêm, trợ lý tham mưu Bùi Thế Thọ cũng đã lên đến đỉnh dốc núi. Mọi người xúm xít lại hỏi chuyện ba chúng tôi. Tôi báo cáo với chỉ huy tiểu đoàn tình hình số anh em bị "thất lạc" đang ở Táp Ná rồi hỏi lại:
- Tiểu đoàn ta hành quân trở về phản công đánh chiếm lại Sóc Giang ạ?
Trợ lý tham mưu Bùi thế Thọ ngạc nhiên:
- Thế bọn mày không biết à? Trung Quốc tuyên bố rút quân khỏi nước ta rồi. Tiểu đoàn ta được lệnh quay về thị trấn Sóc Giang tổ chức xây dựng lại trận địa phòng ngự đấy!
Tôi ngơ ngác:
- Thế ạ! Bọn chúng tôi ở trong vòng vây có đài điện gì đâu mà biết! Thật buồn và đau quá! Bọn địch đang rút lui thế mà không hay biết. Mấy hôm trước gặp một toán giặc đang hành quân trở về phía biên giới, anh em bộ đội và dân quân còn tổ chức chặn đánh nên thêm mấy người bị thương vong. Biết thế thôi đừng đánh nữa có phải bây giờ họ vẫn còn sống không?
Tôi nói và ngậm ngùi khi nghĩ tới những người chiến sĩ, những người dân quân vừa ngã xuống mấy hôm trước. Anh Thọ vỗ vỗ vào vai tôi an ủi:
- Chiến tranh ai biết thế nào mà nói trước…
Tôi cũng nhớn nhác nhìn mọi người. Vắng bóng mấy thằng bạn thân. Tiểu đoàn khi rút sang Nguyên Bình tiếp tục tham gia chiến đấu bảo vệ khu mỏ thiếc Tĩnh Túc. Vì thế có thêm nhiều đồng đội của tôi bị thương hoặc đã ngã xuống ở Minh Tâm, Hoàng Tung để chặn con đường quân xâm lược tiến vào khu mỏ…
Tiểu đoàn trưởng Trần Tất Thiêm giao nhiệm vụ cho bộ phận của tôi quay lại cùng các chiến sĩ trinh sát đi phía trước đảm bảo cho toàn tiểu đoàn tiếp tục hành quân về hướng thị trấn Sóc Giang. Lúc qua gần thung lũng Táp Na tôi bảo thằng Tuất chạy vào báo cho trung úy Tuân và anh em cơ động ra đi cùng đội hình của toàn tiểu đoàn trở về Sóc Giang...
(còn nữa) Hà Nội, tháng 2-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét