Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2023

Truyện ngắn vui KỶ LỤC GIA MỚI

     KỶ LỤC GIA MỚI

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo
Ngang chiều, lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đang tưới cây ở sân vườn thì thằng Bất-con lão và thằng Lố phóng xe máy vào sân. Thằng Bất bị mất cái xe máy cọc cạch nên phải nhờ xe thằng Lố đi làm. Lão Cốc ngạc nhiên vì nghe nói cánh thợ xây hai thằng này vừa nhận được công trình nhà của một ông cán bộ to trên tỉnh mà sao lại về sớm thế này? Lão hỏi thì thằng Bất ậm ừ mãi rồi nói:
-Chán quá bố ạ! Chúng con chả muốn làm nữa!
-Tại sao lại không muốn làm! Có làm thì mới có ăn chứ?
Thằng Bất vẻ bất cần:
-Chúng con làm quần quật cả ngày mà tiền công có hai ba trăm ngàn trong khi cái con mẹ họ Trương có ngày nó chở mấy ô tô tiền về nhà đấy, rồi cái con mẹ thanh tra họ Đỗ nó nhận đến ba thùng xốp chứa đầy đô-la nữa chứ…
Lão Cốc cáu:
-Đấy là tiền nó chiếm đoạt, tiền ăn hối lộ. Chúng mày là bọn làm thuê so sánh thế khập khiễng, vớ vẩn. Tiền của chúng mày vài trăm ngàn nhưng là tiền sạch, tiền chân chính hiểu không?
Thằng Lố giờ mới cười cười lên tiếng:
-Hôm nay chúng con nghỉ để làm… hồ sơ ông ạ!
Lão Cốc ngạc nhiên:
-Làm hồ sơ cái gì! Chúng mày là bọn làm thuê, hay là định làm hồ sơ xin vào khu công nghiệp, khu chế xuất hả?
Hai thằng cùng phá lên cười ngặt nghẽo. Thằng Bất nói:
-Sao cụ chỉ nghĩ gần quá thế… Chúng con làm hồ sơ là để nộp cho nhà nước và cho quốc tế đấy cụ ạ!
Lão Cốc lại cáu:
-Chỉ được cái tào lao là giỏi…
Thằng Bất giải thích:
-Chúng con làm hồ sơ để đề nghị tổ chức kỷ lục Việt Nam và tổ chức kỷ lục thế giới Guinness công nhận các kỷ lục gia mới của nước ta đấy!
-Kỷ lục gì thế?
-Thì đấy, cái bà họ Trương chiếm đoạt gần 500 ngàn tỷ Việt Nam đồng, trên mạng có người tính nếu xếp chồng lên nhau sẽ cao hơn tháp Ép-phen, cao gần bằng toà nhà chọc trời ở Đu-bai, còn chúng con tính số tiền ấy nếu toàn loại mệnh giá 500 ngàn đồng mà xếp dài ra thì được 150 ki lô mét, bằng từ Hà Nội vào đến Thanh Hóa đấy!
Thằng Lố nói thêm:
-Rồi cái bà thanh tra ngoạm một củ to những 5,2 triệu USD và cả đoàn thanh tra 18 người đều đồng lòng cùng ăn hối lộ… đều đã lập kỷ lục mới rồi cụ ơi!
Lão Cốc làu bàu:
-Ai người ta công nhận loại kỷ lục thế này?
-Không công nhận là không được… cái gì to nhất, dài nhất, cao nhất, nhiều nhất phải là kỷ lục chứ. Không công nhận chúng con sẽ kiện…
Hai thằng vừa nói vừa dắt xe đi ra cổng. Lão Cốc ngăn lại hỏi:
-Thế chúng mày không làm hồ sơ nữa à! Lại định đi đâu đấy?
-Hi…hi… ngày mai chúng con về sẽ làm. Bây giờ chúng con phải lên thị xã đây. Chiều nay chúng con nghỉ là để tối nay đến ngủ luôn ở nhà ông sếp ấy. Ông ấy đi xem bói, thầy bói nói phải tiến hành khởi công biệt thự vào đúng lúc “1 giờ, 1 phút, 1 giây ngày mai” thì tiền của mới vào nhà như nước, quan lộ mới hanh thông.
Hai thằng nói xong liền phóng xe đi luôn. Lão Cốc lẩm bẩm: “Toàn là chuyện vớ vẩn cả!”. Tuy nghĩ vậy nhưng lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ cứ vấn vương mãi về câu chuyện của hai thằng thợ xây. Bất chợt trong đầu lão bật lên một tứ thơ bút tre:
“Đúng là kỷ lục nước ta
Số tiền chiếm đoạt thật là khổng lô (khổng lồ)
Quan bà nuốt một khúc to
Ba thùng xốp chứa toàn đồ la My… (đô-la Mỹ)…”.
Vĩnh Phúc, 24/11/2023
Không có mô tả ảnh.
Tất cả cảm xúc:
Bạn, Ngô Quang Hà, Lê Xuân Hải và 52 người khác

Thứ Năm, 30 tháng 11, 2023

Truyện ngắn vui BÊNH NGUY HIỂM NHẤT

    BÊNH NGUY HIỂM NHẤT

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Lâu lắm rồi lão Cốc và ông Tô mới lại gặp nhau. Lão cốc đạp xe đến nhà ông Tô để chúc mừng ông nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Ông Tô là thầy giáo dạy thằng Bất con trai ông từ khi nó mới vào lớp 1. Lão Cốc vừa vào đến cổng nhà ông Tô chưa kịp chúc mừng thì thằng Bất đã chạy theo vào. Nó bảo:
-Bố cho con mượn cái xe đạp để đi làm kẻo muộn mất!
Lão Cốc và cả ông Tô ngạc nhiên. Ông Tô hỏi:
-Thế cái xe máy cọc cạch của mày đâu không đi mà lại mượn xe đạp của bố? Nó cũ quá nên tịt máy rồi à?
Thằng Bất nhăn nhó:
-Xe máy con vừa bị mất trộm rồi. Lúc nãy, con để xe máy ngoài cổng vào chợ mua vài lạng thịt cho con bé bị ốm, lúc quay ra đã chả thấy cái xe đâu nữa…
Lão Cốc càu nhàu:
-Cái xe máy rách nát của mày ai thèm lấy trộm! Chắc là mày bỏ quên ở đâu không nhớ… Hay là mày lại nốc rượu vào công an đo nồng độ cồn thu mất xe chứ gì?
-Con bị mất xe thật mà… Mới sáng ra con đã ăn uống gì đâu?
Ông Tô cũng bảo:
-Bây giờ bọn nghiện nó thấy sơ hở là ra tay liền. Xe cũ nát bán được vài trăm mua được một thuốc hít là lấy luôn. Mày chủ quan, mất cảnh giác quá!
Lão Cốc giờ mới tin thằng Bất mất xe máy là thật. Lão bảo:
-Bọn nghiện ma túy bây giờ nguy hiểm quá ông ạ! Nhiều đứa chữa trị mãi vẫn không khỏi nghiện… Nghiện ngập ma túy trở thành bệnh dịch vô phương cứu chữa mất rồi… nguy hiểm cho xã hội chúng ta quá…
Thằng Bất định dắt cái xe đạp của bố đi liền quay lại nói thêm:
-Hiện nay có một loại nghiện còn nguy hiểm hơn nghiện ma túy rất nhiều các cụ ạ!
-Nghiện trò chơi điện tử, nghiện games chứ gì? - Ông nói. Thằng Bất lắc đầu:
-Nghiện trò chơi điện tử chả là gì cụ ơi! Loại con nghiện này còn nguy hiểm cho xã hội gấp ngàn, gấp vạn lần nghiện ma túy, nghiện games cơ…
-Nghiện cái gì mà ghê thế! Mày cứ úp úp, mở mở mãi thế?
Thằng Bất bấy giờ mới thủng thẳng:
-Đó là căn bệnh nghiện… tiền các cụ ạ! Các cụ thấy đấy. “Nghiện tiền” mới là loại nghiện ghê gớm nhất! Cái bà chiếm đoạt của ngân hàng gần bốn trăm ngàn tỷ thì có mà muôn đời tiêu không hết, rồi cái bà thanh tra ngân hàng nhận ba thùng hộp xốp chứa hơn 5 triệu đô-la thì mấy đời tiêu cũng không hết… Không phải các vị ấy nghèo và không hiểu mà là do mắc căn bệnh “nghiện tiền” nên mới thành như thế… Căn bệnh nghiện tiền hiện nay trầm trọng và nguy hiểm nhất các cụ ạ… Truy tố, bắt giam, đi tù, cách hết các chức vụ, bãi bỏ nguyên chức vụ cũng chẳng ăn thua. Khi cơn nghiện tiền nổi lên là họ bất chấp tất cả hai cụ ạ!
-Thế không có phương thuốc nào thật hữu hiệu để chữa căn bênh này à?
-Có đấy! Cũng có nhiều phương pháp nhưng con nghĩ có lẽ… tiêm thuốc là phương pháp hiệu quả nhất nếu không thì dịch bệnh này còn dai dẳng không bao giờ hết được đâu…
Ông Tô nhìn thằng Bất. Ông hiểu phương pháp mạnh để chữa căn bệnh nghiện tiền mà thằng Bất vừa nói là điều gì…
Vĩnh Phúc 21/11/2023
Có thể là hình minh họa về văn bản cho biết 'iStock Credit: Esin Deniz 1276507878'
Tất cả cảm xúc:
Bạn, Ngô Quang Hà, Lê Xuân Hải và 52 người khác

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2023

10 NĂM - ĐÃ BẤY NHIÊU NGÀY… tạp văn

     10 NĂM - ĐÃ BẤY NHIÊU NGÀY…

10 năm- 3650 ngày Kênh Truyền hình Quốc phòng Việt Nam phát sóng. Vậy là cũng đã hơn 10 năm rồi tôi làm việc tại Kênh QPVN với bao nhiêu điều đáng nhớ. Nhớ những ngày đầu phát sóng thử nghiệm, không khí làm việc khẩn trương chuẩn bị nội dung, phương tiện, cơ sở kỹ thuật cho thời khắc Kênh QPVN phát sóng chính thức ngày 19-5-2013.
Là người làm việc ở khâu cuối cùng của “dây truyền” sản xuất các chương trình truyền hình, tôi là một trong những người đầu tiên được nhận và tiếp xúc với các hình ảnh, cảnh quay của các phóng viên, biên tập viên chuyển đến. Đó là hình ảnh của những “nhà báo-chiến sĩ” trên mọi miền của Tổ quốc. Những phóng viên, biên tập viên Kênh QPVN có mặt trên bãi tập của bộ đội, theo chân những người lính biên phòng trên đường biên giới gập ghềnh vách đá tai mèo hay cùng các chiến sĩ hải quân, cảnh sát biển lênh đênh giữa trùng khơi, hải đảo xa xôi. Họ đi cùng người lính công binh dò phá mìn, vật nổ tìm kiếm hài cốt liệt sĩ trên vùng núi đá Vị Xuyên, Hà Giang, hay theo các đội quy tập hài cốt liệt sĩ trên đất bạn Lào, Campuchia, cùng những cán bộ, chiến sĩ QĐND Việt Nam tham gia gìn giữ hòa bình ở Nam Sudan, Cộng hòa Trung Phi, cứu hộ động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ. Khó khăn, gian khổ nhưng những nhà báo-chiến sĩ của Kênh QPVN vẫn vượt qua tất cả. Tôi nhớ như in những hình ảnh, cảnh quay của các phóng viên trong bão tố biển miền Trung, trong mưa lũ ở thủy điện Rào Trăng (Thừa Thiên- Huế) có lúc nhòe mờ, những góc máy dập dềnh trên sóng biển và bị chấn động, gián đoạn mất hình đột ngột khi bị “tàu lạ” đâm va trong cuộc đấu tranh đòi phía Trung Quốc rút giàn khoan Hải dương 981 ra khỏi vùng biển Việt Nam. Những ngày đất nước chìm trong dịch bệnh Covid-19 hình ảnh những phóng viên QPVN đi vào tâm dịch cùng đoàn các cán bộ y bác sĩ quân y như những người lính ra trận thực sự. Nhiều phóng viên vào vùng dịch, cách ly cùng những người phải cách ly để tác nghiệp, cũng có những nỗi lo lây nhiễm và thực sự nhiều người bị lây nhiễm Covid- 19 nhưng không ai sợ hãi, lui bước. Hằng ngày, theo dõi những phóng sự từ tâm dịch gửi về chúng tôi càng thêm yêu quý những người làm báo Kênh QPVN dũng cảm.
Kênh QPVN tiến vào kỷ nguyên kỹ thuật số một cách tự tin. Quy trình sản xuất phát sóng thực hiện trên phần mềm quản lý hiện đại. Bây giờ thì ở bất cứ nơi nào chúng tôi cũng có thể tham gia vào quy trình sản xuất, biên tập, xử lý nội dung các chương trình phát sóng. Mỗi chương trình lên sóng là công sức lao động của bao người. Công sức ấy đã tạo dựng nên thương hiệu Kênh Truyền hình Quốc phòng Việt Nam.
10 năm qua rồi nhưng chặng đường vẫn còn rất dài phía trước, chúc những “nhà báo-chiến sĩ” luôn vững bước và Kênh QPVN luôn luôn phát triển…
Vĩnh Phúc, ngày 18/5/2023
TRỌNG BẢO
Có thể là hình ảnh về nhà chọc trời và văn bản
Tất cả cảm xúc:

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2023

Truyện ngắn vui TRÊN TRỜI, DƯỚI ĐẤT

    TRÊN TRỜI, DƯỚI ĐẤT

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Đã lâu lắm rồi ông Tô với lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ mới gặp nhau. Hai ông lại ngồi bên ấm trà nóng bàn chuyện thế sự. Năm cũ sắp hết, một mùa Xuân sắp trở về. Đất trời chuẩn bị đổi thay, xóm làng đang hối hả chuẩn bị đón Tết. Ông Tô hỏi lão Cốc:
-Lâu rồi sao không thấy ông đọc thơ trên đài truyền thanh của làng, đưa lên mạng Zalo nữa thế?
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ lắc đầu bảo:
-Tôi không đọc thơ trên đài truyền thanh xóm và đưa lên mạng nữa ông ạ!
-Sao lại thế! Thơ trào phúng châm biếm của ông dí dỏm đáo để thế cơ mà…
-Đọc làm gì hả ông? Đọc lên người nghe hay thì chả biết, dở thì rõ ràng… bọn thanh niên chúng truyền miệng nhau bình luận, xuyên tạc thơ của tôi rồi đọc ra rả trước nhà cán bộ thôn, xã. Thành ra mình thành kẻ xấu, chống lại chủ trương của chính quyền. Rồi có người không hiểu hết ý tứ thơ ca cứ bình luận lung tung. Có đứa bằng tuổi con cháu mình mà góp ý xách mé, chán lắm ông ạ!
-Thế thì hơi buồn ông nhỉ!
-Tôi bây giờ chỉ đọc thơ cho các cụ trong câu lạc bộ, hội thơ của làng nghe khi sinh hoạt thôi…
Thằng Bất đang sửa cái xe đạp mi-ni cho con ngoài thềm nghe vậy liền lên tiếng:
-Cụ kém ý chí tiến thủ quá! Lúc nào cụ cũng chỉ nghĩ đến việc làm một “nhà thơ” cấp làng, cấp xóm mà không phấn đấu để vươn lên thành nhà thơ cấp xã, cấp huyện, cấp tỉnh, rồi cấp quốc gia… Có bà gì ở Quảng Ninh vừa rồi còn vươn lên đến cấp “nhà thơ thế giới” rồi nữa đấy… hi… hi… Cứ như cụ thì giải Nobel văn học bao giờ mới về đến Việt Nam ta ạ?
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ trừng mắt mắng:
-Mày thì biết gì mà nói…. Tao… tao hết đề tài để sáng tác rồi…
Thằng Bất cố vớt vát:
-Cụ ơi! Hiện nay có bao nhiêu chuyện rất đáng viết thành thơ châm biếm đấy. Trên trời, dưới đất đều tham nhũng, tiêu cực cả, cụ thiếu gì đề tài để viết chứ?
Ông Tô ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao trên trời, dưới đất đều tham nhũng, tiêu cực! Mày định ám chỉ điều gì thế?
Thằng Bất vừa vặn cái ốc xe đạp vừa nhẩn nha đáp:
-Thì đấy… các cụ có thấy không! Dưới mặt đất thì “một vụ Việt Á” mà tham nhũng, hối lộ tràn lan khắp nước, quan to, quan nhỏ bị khởi tố vào tù hàng loạt. Trên trời thì một vụ “chuyến bay giải cứu covit” của hàng không mà cũng quan lớn, quan bé kéo nhau lũ lượt vào nhà đá. Thế chả phải là trên trời dưới đất đều có vấn đề để viết không ạ?
Ông Tô gật gù:
-Đúng vây! Khi dịch bệnh tràn về, đất nước khó khăn, nhân dân nguy hiểm, tất cả một lòng chung sức chống dịch vậy mà có những người lại coi đây là một dịp may, một thời cơ tốt để tham nhũng. Đúng là “đục nước béo cò”, “hở ra là ăn cắp”, các cụ ngày xưa nói thật không sai. Thằng Bất nó đúng đấy! Ông nên viết tiếp đi nhé…
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ trầm ngâm. Có lẽ “thi hứng” trong người lão đang bừng bừng trỗi dậy…
Hà Nội, ngày 29/12/2022
Có thể là tranh biếm họa về văn bản
Bạn, Mô Bùi, Tuan Bim và 50 người khác