Thứ Năm, 25 tháng 8, 2022

Tản văn GA VĨNH YÊN VÀ MỘT THỜI CHIẾN SĨ

    GA VĨNH YÊN VÀ MỘT THỜI CHIẾN SĨ

Tản văn của Trọng Bảo

Ga Vĩnh Yên ở thị xã Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phú ngày ấy là một ga chính lúc nào cũng đông khách đi tàu. Thời bao cấp tàu hỏa là một phương tiện giao thông hữu hiệu nhất. Cứ vào được trong nhà ga là sẽ đi được, tất nhiên phải chen lấn để lên tàu nhồi nhét trong toa hoặc ngồi vắt vẻo trên nóc toa tàu, toa chở hàng hóa. Ngày ấy ô tô khách rất ít, về các huyện miền núi như quê tôi ngày chỉ có một hai chuyến mà vé bán từ hôm trước hoặc nhân viên tuồn ra ngoài hết vé.
Thời chiến sĩ từ ga Vĩnh Yên tôi thường cuốc bộ về quê với chặng đường hơn hai mươi cây số. Ga Vĩnh Yên gắn với cuộc đời chiến sĩ của chúng tôi. Từ nơi đóng quân ở Thái Nguyên khi được tranh thủ về thăm nhà tôi đều xuống ga Vĩnh Yên. Khi Trung đoàn 246 của chúng tôi đi lao động ở Yên Bái cánh lính quân bưu chúng tôi thường đem công văn, văn kiện qua lại ga Vĩnh Yên. Nếu được tạt qua nhà thì xuống ga. Mấy anh em quê ở Lập Thạch, Tam Dương ra ngoài cổng nhà ga trải ni-lông nằm ngủ chờ sáng thì đi bộ về quê. Dọc đường may đi nhờ được chiến xe vận tải nào thì đỡ mỏi chân và nhanh. Nếu không thì phải cuốc bộ hết nửa ngày mới về đến nhà. Quê tôi ngày ấy là bãi tập của nhiều đơn vị trước khi vào Nam chiến đấu. Ga Vĩnh Yên lúc nào cũng xanh màu áo lính, ba lô xếp đầy sân ga. Những người lính từ ga này ra trận. Nhiều người lính từ mặt trận trở về chống nạng xuống sân ga để đến các trại an dưỡng, chữa trị vết thương. Tôi không quên những lần vật vờ ở nhà ga đợi tàu lên Yên Bái hoặc xuôi Đông Anh để lên Thái Nguyên. Trên sân ga lúc nào cũng đông nghẹt người. Dân buôn chất hàng đầy trên sân ga, chủ yếu là sắn khô, sắn tươi và các bó củi để đem về xuôi. Nửa đêm, nghe tiếng còi tàu là nhốn nháo gọi nhau. Một chuyến tàu đi qua sân ga vơi đi rồi lại đầy người. Chuyện gây gổ đánh nhau, trộm cắp cũng thường xuyên xảy ra. Tôi nhớ có một lần một anh sĩ quan mang quân hàm trung úy cứ thấy ai mặc áo lính trên sân ga là đến để xin tiền. Anh bảo: “Có hai mẹ con ra viện bị mất cắp hết tiền, không thể về quê...”. Anh đề nghị mỗi người chiến sĩ chúng tôi góp cho vài hào để giúp đỡ mẹ con chị ấy. Chúng tôi gom góp được vài chục đồng đủ tiền mua vé cho hai mẹ con chị về quê. Tôi nhớ mãi ánh mắt của mẹ con chị ấy nhìn những người lính trẻ trên sân ga Vĩnh Yên khi họ chuẩn bị lên tàu ra mặt trận.
Ga Vĩnh Yên thuộc thành phố Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc bây giờ không còn nhộn nhịp, nhốn nháo như thời bao cấp chưa xa. Sân ga vắng vẻ, thanh bình. Có lẽ ga Vĩnh Yên giờ chỉ là một ga xép, ít những chuyến tàu dừng. Nhìn cảnh nhà ga bây giờ lòng tôi lại nao nao nhớ về một thời ga Vĩnh Yên của những người lính trận năm nào…
Hà Nội, ngày 24/8/2022
Ảnh: Nhà ga Vĩnh Yên chụp ngày 22-8-2022 (ảnh Trọng Bảo)
Có thể là hình ảnh về cây và ngoài trời