Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020

Truyện ngắn THẰNG BÉ ĐÁNH GIÀY VÀ CON CHÓ

    THẰNG BÉ ĐÁNH GIÀY VÀ CON CHÓ

Truyện ngắn của Trọng Bảo

Rời quê lên đến thành phố thằng An làm nghề đánh giày. Đầu tiên nó làm nghề bán báo sau đó mới “chuyển ngành” sang đánh giày. Báo giấy bây giờ chả ai mua nữa vì người ta có điện thoại thông minh, đọc báo, xem tin tức bằng điện thoại đỡ tốn tiền và cập nhật hơn. Lẽ ra tuổi như thằng An là phải hằng ngày đến lớp nhưng sau một sự cố của gia đình nó phải bỏ học. Bố bị tai nạn giao thông nằm liệt một chỗ, bé Ngân- em gái nó năm nay vào lớp 1, mẹ thì ốm yếu quanh năm vất vả với mấy sào ruộng nên nó phải nghỉ học đi làm kiếm tiền phụ giúp mẹ.
Lên thành phố thằng An ở trọ ở ngài bãi sông. Hằng ngày nó xách hòm đồ nghề vào phố đến đêm mới trở về. Gian nhà nó thuê trọ độ vài mét vuông. Một cái nệm cũ trải ngay xuống nền gạch. Nó chỉ có mặt để ngủ vài ba tiếng mỗi đêm. Có đêm, thằng An còn cùng mấy thằng “đồng nghiệp” lăn ra ngủ ngay ở một hiên nhà trong phố không về nhà trọ. Nhưng kể từ khí có con Cún thì tối nào nó cũng phải về nhà. Con Cún này thằng An nhặt được ở một bãi rác trong một đêm mưa gió. Con chó nhỏ bé ốm yếu, gầy gò, ghẻ lở, bẩn thỉu. Chắc ai đó đã ném nó đi cho đỡ vướng mắt. Con chó ướt sũng nằm bệt bên cạnh những cái túi đựng rác. Khi thằng An xách cái hòm đựng đồ nghề đánh giày đi qua con chó vội kêu lên khe khẽ vẻ cầu cứu. Thằng An dừng lại. Dưới ánh điện nhạt nhòa trong mưa thằng An nhận ra con chó nhỏ. Thằng An thận trọng tiến lại gần xem xét. Con chó khẽ vẫy vẫy cái đuôi cố gượng đứng dậy. Thằng An bảo:
- Họ vứt mày ra bãi rác hả! Thôi về bãi sông với tao nhé!
Con chó rên lên ư ử vẻ vui mừng. Nó bò lại phía thằng An. Thằng An nhặt một cái vỏ hộp các-tông đặt con chó vào rồi ôm ra bãi sông.
Về đến nhà trọ thằng An lấy giẻ khô lau cho con chó. Con chó nhỏ có vẻ hồi sức. Nó lảo đảo đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi thè lười liếm liếm bàn tay thằng An vẻ biết ơn. Nhưng rồi nó lại kêu lên ăng ẳng. Thằng An bảo:
- Mày nằm xuống ngủ đi. Kêu ca nhiều chủ nhà trọ họ đuổi cả hai ra đường đấy!
Con chó chỉ im được một lúc rồi lại kêu ăng ẳng mãi không thôi. Thằng An ngồi dậy lẩm bẩm:
- Chắc là mày đói quá rồi. Thôi để tao vào phố kiếm cho chút gì mà ăn. Ở nhà cấm được kêu nhiều nhé?
Thằng An vớ cái mũ rách đội lên đầu mở cửa bước ra đường. Trời đã về khuya lại mưa rắc rải mãi nên phố xá có vẻ thưa vắng. Thằng An tính mua một cái bánh mỳ nhưng không tìm thấy ai bán. Đến cuối phố chỗ gốc cây đa to có một quán ăn còn mở cửa. Thằng An nhìn thấy trên cái bàn đặt ngoài vỉa hè khách vừa ăn xong có mấy khúc xương và ít cơm thừa trong bát tô. Thằng An đắn đo mãi rồi mới tiến đến. Nó lấy một tờ gấy lau trên bàn nhặt mấy khúc xương để vào. Có tiếng quát từ trong nhà vọng ra:
- Thằng ăn xin kia. Ai cho mày vét đồ ăn thừa của nhà hàng hả?
Thằng An giật mình lúng túng nhìn vào trong quán. Một thằng bé có lẽ chỉ hơn thằng An vài tuổi bưng chồng bát đĩa đang trừng trừng nhìn thằng An. Thằng An đang lúng túng thì có một ông từ phía sau quán nghe ồn ào đi ra. Chắc đó là chủ quán, ông ta hỏi:
- Cháu đói à?
Thằng An lắc đầu ấp úng:
- Không... không phải cháu... cháu vừa mới nhặt được một con chó nhỏ... nó đang đói ạ...
Thằng bé giúp việc ở quán vội gạt đi:
- Nó nói dối đấy ông ạ!
- Mày dọn quán đi, muộn rồi...
Nói đoạn, lão chủ quán lấy một cái hộp xốp chuyên đựng thức ăn xúc một ít cơm, gắp mấy miếng thịt kho, đậu rán trong quầy đặt lên trên rồi đóng nắp lại đưa cho thằng An. Thằng An nhận hộp cơm rồi lí nhí nói:
- Cháu cảm ơn ông! Cháu chào ông ạ!
Nói xong thằng An quay đi. Lão chủ quán dặn:
- Hằng ngày cứ qua đây mà lấy cơm nhé!
Thằng An quay lại gật đầu cảm ơn lão chủ quán. Về đến nhà trọ ngoài bãi sông thằng An mở hộp cơm ra đặt trước mặt con chó rồi nói:
- Thế là mày ăn sang hơn tao gấp nhiều lần rồi đấy nhé! Suốt ngày hôm nay tao chỉ có hai ổ bánh mỳ thôi đấy.
Con chó ăn rất ngon lành hộp cơm và mấy miếng thịt, miếng đậu. Ăn no nó rên lên vẻ sung sướng. Thằng An đặt tấm bìa các-tông trải miếng giẻ khô lên trên cho con chó nằm ở góc phòng. Thằng An đặt tên cho nó là con Cún. Con Cún ở với thằng An kể từ đó. Hằng ngày thằng An đi đánh giày thì con chó ở nhà. May mà bà chủ nhà trọ là người tốt nên cho phép thằng An nuôi con Cún. Sau một thời gian, con chó được ăn no nên lông trơn chu và lớn hẳn.
Thằng An mong có một ngày đưa con chó về quê. Bé Ngân chắc sẽ vui lắm nếu có một con chó như thế này. Nhưng thằng An lại lo lắng vì đường về quê xa, tàu xe ai người ta cho đem theo chó chứ? Ngay chuyện đưa con chó vào phố tối hôm nay thằng An cũng phải tính toán rất cẩn thận. Nhặt được một sợi dây và cái vòng cổ chó bằng da cũ người ta vứt đi thằng An đem về dùng xi đánh giày đánh lại như mới. Nó sẽ đeo vòng cổ dắt con chó vào phố giống như một người dắt chó đi vệ sinh, đi dạo. Làm như vậy mới không bị bảo vệ, bị công an nhắc nhở hoặc bắt giữ mất con Cún. Việc thằng An quyết định phải mang con chó vào phố xuất phát từ một lý do tế nhị. Đó là câu chuyện hằng ngày mỗi tối khi về qua cái quán cơm trong phố lão chủ quán đều cho nó một hộp cơm có thức ăn là thịt cá cẩn thận. Hộp cơm chuẩn bị sẵn. Có hôm lão chủ quán đi vắng thì thằng bé giúp việc đưa cho thằng An. Thằng An vô tư đem về cho con Cún. Một hôm mở hộp cơm ra, thằng An thấy có hẳn cả một khoanh giò lụa. Không phải là cơm thừa? Thằng An giật mình nghĩ: “Hóa ra bấy lâu nay lão chủ quán vẫn nghĩ là mình xin cơm để ăn chứ không phải là cho chó?”. Thằng An thấy tự ái và thấy như bị xúc phạm. Kể từ hôm đó, nó tránh không đi qua chỗ cái quán cuối phố. Nó cũng không nhận hộp cơm của lão chủ quán ấy nữa. Mặc dù lão chủ quán là người tốt bụng nhưng không thể để lão ấy nghĩ mình chỉ là một kẻ đói rách, đáng thương.
Vì thế tối hôm nay, thằng An quyết định sẽ đưa con Cún vào phố. Nó sẽ dẫn con chó đến chỗ cái quán gốc cây đa cuối phố chỉ để chứng minh một điều giản dị. Đó là nó- một kẻ nghèo khổ, phải bỏ học từ quê ra thành phố đi đánh giày nhưng dứt khoát nó không phải là một thằng ăn xin, ăn bám, lợi dụng lòng tốt của người khác...
Hà Nội, trung thu 2020
Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang ngồi

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Truyện ngắn vui NGỌC HOÀNG MẤT LƯỚI

     NGỌC HOÀNG MẤT LƯỚI

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Tình hình Covid-19 tạm lắng xuống, việc giãn cách xã hội đỡ căng thẳng hơn. Câu lạc bộ thơ của làng quyết định tổ chức một buổi sinh hoạt thật hoành tráng. Sinh hoạt xong còn có khoản “khao thơ”, đánh chén RTC (rượu- thịt chó) nữa. Thời gian cách ly dài, các cụ ở nhà có nhiều thời gian sáng tác thơ. Nhiều cụ viết được mấy chục bài nhưng lại không được đọc, được bình cho mọi người nghe nên cảm thấy rất ức chế. Các nhà thơ chuyên nghiệp làm thơ rồi đăng báo lấy nhuận bút, các thi sĩ làng thì thơ làm ra không được đọc thì chẳng biết để làm gì. Thơ sáng tác ra là phải đọc lên cho mọi người cùng nghe thì mới thăng hoa chứ thơ cấp làng xã viết xong để đấy thì còn gọi gì là thơ ca nữa?
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ rủ ông Tô cùng ra đình dự buổi sinh hoạt thơ. Ông Tô không muốn đi vì ông vốn là giáo viên dạy toán nghe thơ nhiều không hiểu lỡ có cụ thi sĩ làng nào đọc thơ xong xin ý kiến mà nói không đúng “ý thơ” của tác giả thì nguy to. Lão Cốc như đoán được sự do dự của ông Tô liền bảo:
- Hôm nay rất nhiều cụ sẽ lên đọc thơ, có cụ còn đăng ký đọc đến ba, bốn bài, không còn thời gian để bình thơ nữa đâu ông đừng ngại!
Ông Tô mỉm cười:
- Vậy thế hôm nay ông sẽ đọc mấy bài thơ?
- Tôi chỉ đọc một bài ngắn.... rất ngắn thôi... hi...
Ông Tô ngạc nhiên:
- Sao ông lại chỉ đọc một bài ngắn thôi?
- Thì... thời gian qua tôi bận quá nên không viết được... nhưng một bài thơ hay hơn vạn bài thơ nhạt đấy ông ạ!
Ông Tô gật gù:
- Đúng vậy! Tôi thấy trên mạng xã hội có ông ngày nào cũng đăng thơ, đánh số thứ tự đến hàng trăm, hàng ngàn bài. Họ viết thơ nhiều như sản xuất nhân bản ấy... nhưng...
Lão Cốc hỏi:
- Nhưng làm sao?
- Thì bài nào cũng na ná giống nhau, đọc thì cứ thấy như sinh đôi, sinh ba, sinh bốn, anh em một nhà cùng da cùng thịt ông ạ...
- Xin ông phân tích cụ thể xem như thế nào?
- Thì... như mùa thu chẳng hạn, nhà thơ sáng tác đủ các chủ đề: Thu đến, thu ngẫu, thu tàn. Mùa đông thì: Đông đến, đông thẳm, đông tan... mùa xuân, mùa hạ cũng na ná như vậy. Về tình yêu thì hết tình gần lại tình xa, tình nồng, tình ấm, tình lạnh, tình xưa... đọc cứ thấy ù cả đầu. Giá mà các nhà thơ thay vì sáng tác hàng trăm, hàng ngàn bài thì làm lấy vài chục bài thật hay, thật đẹp, thật đắt thì tốt quá?
Lão Cốc vỗ đùi:
- Ô... nghe ông phân tích thì đúng ông là một “nhà phê bình” thơ ca thật sự rồi... Mời... mời ông ra đình cùng dự buổi sinh hoạt với câu lạc bộ thơ ca làng ta nhé!
Ông Tô ngần ngừ rồi đột nhiên hỏi:
- Bài thơ hôm nay ông sẽ đọc là thơ gì thế?
- Tôi sẽ đọc bài thơ “Ngọc Hoàng mất lưới”...
- Sao lại “Ngọc Hoàng mất lưới”? Là thơ trào phúng à?
- Đúng vậy! Tôi đọc trước cho ông nghe nhé?
Ông Tô chưa kịp phản đối thì lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đã sang sảng đọc:
“Ngọc Hoàng bị mất lưới trời
Cho nên nhiều kẻ tươi cười như hoa,
Người buôn chổi đót làm nhà,
Xây nên biệt phủ nguy nga một vùng,
Thằng làm biệt thự to đùng
Nhờ là đêm chạy mấy vòng xe ôm
Người kỷ luật nhẹ như rơm
Bởi vì thời hạn không còn nữa đâu?
Lưới trời lồng lộng trên đầu
Sao mà tội phạm kéo nhau ra ngoài.
Hay là lưới bị mất rồi?
Ngọc Hoàng xin hãy kịp thời kiểm tra...”.
Ông Tô nghe lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đọc xong bất ngờ ngẫu hứng buột miệng ứng khẩu đọc nối tiếp luôn:
“Lưới trời tuy thưa, tuy xa
Nhưng bầy tham nhũng khó mà thoát thân,
Vì còn tai mắt nhân dân
Luật đời nhân- quả rất gần quanh đây...”.
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ trố mắt nhìn ông Tô. Lão nghĩ: “Hóa ra ông này cũng là một nhà thơ, vậy mà không chịu ra nhập câu lạc bộ thơ của làng mới lạ chứ?”.
Hà Nội, 14/9/2020
TRỌNG BẢO
Hình ảnh có thể có: bầu trời, ngoài trời và nước

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2020

Truyện ngắn vui MA CÀ RỒNG TÁI SINH


MA CÀ RỒNG TÁI SINHTruyện ngắn vui của Trọng Bảo
Mây đen bất ngờ kéo đến. Bầu trời tối đen, sét đánh ầm ĩ. Tia sét xẻ ngang bầu trời. Một cơn mưa giông dữ dội đang ập đến rất nhanh. Lão Cốc đang ngồi tán gẫu với ông Tô vội vã bước thấp, bước cao về nhà. Vừa đẩy cổng bước vào sân lão Cốc đã nghe tiếng trẻ con khóc. Hai đứa cháu của lão đang đứng dúm dó trên thềm nhà. Chúng hoảng sợ vì mưa giông to quá. Thằng bé hơn đang gào khóc nức nở. Lão Cốc vội ôm lấy hai đứa cháu hỏi:- Bố chúng mày đi đâu mà để hai đứa về nhà một mình thế này?- Bố cháu đón chúng cháu ở trường đưa về đến cổng thì vội phóng xe đi rồi...Thằng bé lớn trả lời. Lão Cốc đưa hai đứa bé vào nhà lau mặt cho chúng. Không hiểu thằng Bất có việc gì mà đi vội thế. May mà lão về kịp nếu không hai đứa cháu sẽ rất hoảng sợ khi trời mưa to sấm sét lớn thế này. Một lúc sau, thằng cháu lớn mới hoàn hồn, nó hỏi lão Cốc:- Ông ơi! Ma cà rồng sống lại rồi hả ông?Lão Cốc ngạc nhiên:- Tại sao cháu lại hỏi như thế! Làm gì có mà cà rồng...- Có đấy ông ạ! Lúc nãy trời tối sầm mù mịt, chúng cháu sợ ma cà rồng xuất hiện quá ông ạ!Thằng cháu bé hơn giờ mới nói sau khi thôi khóc. Lão Cốc bảo:- Tại chúng mày xem nhiều phim hoạt hình trên ti vi quá nên toàn nghĩ ra nhũng chuyện linh tinh. Ma cà rồng là chuyện truyền thuyết ở bên nước ngoài, nước ta không có ma cà rồng đâu, các cháu đừng sợ...Thằng cháu lớn hơn nói:- Thế mà lúc nãy bố cháu nói chuyện với bố bạn Toan ở cổng trường là ma cà rồng đã xuất hiện, nó đang hút máu bệnh nhân ở bệnh viện rồi...Lão Cốc càng không hiểu câu chuyện ra làm sao. Lão rất bực thằng Bất toàn nói những chuyện lung tung khiến lũ trẻ con sợ hãi. Giữa lúc lão Cốc đang trấn an hai cháu thì thằng Bất đèo vợ về. Trời vẫn đang mưa to. Hai vợ chồng thằng Bất cởi áo mưa để ngoài thềm và cùng bước vào trong nhà. Vợ thằng Bất tay cuốn băng trắng treo lên cổ. Lão Cốc chưa kịp hỏi thì thằng Bất đã nói:- Vợ con bị tai nạn lao động, may mà chỉ nhẹ thôi. Bệnh viện họ sơ cứu băng bó rồi cho về nhà nghỉ điều trị...Hai đứa bé chạy lại ôm lấy mẹ. Thằng bé lớn nói vẻ rất vui mừng:- Mẹ không phải nằm ở bệnh viện, không sợ bị ma cà rồng hút máu nữa...Lão Cốc nghe vậy liền trừng mắt hỏi thằng Bất:- Chuyện ma cà rồng hút máu là chuyện gì thế. Tại sao mày đem ra dọa làm bọn trẻ con hoảng sợ thế hả?Thằng Bất vừa lau nước mưa trên mặt vừa nói:- Thế bố không đọc báo à...?Lão Cốc cắt lời thằng Bất:- Báo nào đã viết là có... ma cà rồng hả?- Thì các báo họ đã viết về cái công ty cổ phần y tế BMS đấy...Lão Cốc bảo:- Hừ... là họ viết về chuyện cái công ty cổ phần y tế này đã nâng giá thiết bị phẫu thuật thần kinh từ 7,4 tỷ đồng lên 39 tỷ đồng đấy chứ?Thằng Bất giải thích:- Họ viết là công ty cổ phần y tế BMS đã khai tăng giá, đút túi hơn 30 tỷ đồng tiền mua và cung cất thiết bị cho Bệnh viện Bạch Mai, số tiền này khấu hao trừ vào tiền viện phí của bệnh nhân. Bệnh nhân đi viện đã khốn khổ còn bị mất thêm tiền oan thế này? Vì thế có báo họ đã viết đó là hành động “hút máu bệnh nhân” đấy bố ạ. Hút máu người như thế thì chỉ có thể là loại ma cà rồng tái sinh thôi...Lão Cốc không tranh luận với thằng Bất nữa. Lão lủng bủng trong miệng: “Nếu cứ suy luận như mày thì còn khối loại ma cà rồng khác nữa đã xuất hiện khắp nơi, khắp các lĩnh vực rồi!”.

Hà Nội, ngày 7-9-2020