Thứ Hai, 23 tháng 12, 2019

Truyện ngắn vui CHUYỆN Ở TRUNG ƯƠNG

CHUYỆN Ở TRUNG ƯƠNG
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

tng Tô lò dò sang nhà lão Cốc. Tay ông cầm tờ báo mới. Ông cẩn thận đi trên con đường bê tông giữa làng vì trời mưa rêu mọc lên nên hơi trơn. Tuổi cao như ông mà trượt ngã xuống mặt đường cứng như đá thế này dập não thì nguy. Dọc đường ông gặp người làng ai cũng có vẻ vội. Sắp tết rồi mọi người lo kiếm tiền để sắm tết. Cái dịch tả lợn châu Phi chết tiệt tràn về làm làng ông lợn toi gần hết, giá thịt lợn tăng cao, cả tháng nay ông toàn ăn cá. Cá cũng tốt, bổ cho xương khớp nhưng lâu rồi không có miếng lòng lợn, bát tiết canh cũng thấy nhơ nhớ.
Lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ đang gật gù đi đi, lại lại ở sân. Chắc là lão này đang mơ màng rong ruổi tâm hồn theo tiếng gọi của «nàng thơ». Sợ làm mất thi hứng của lão Cốc ông Tô định quay ra. Lão Cốc chợt bừng tỉnh nhìn thấy ông Tô vội chạy ra đón. Ông Tô bảo :
- Định sang ngồi trò chuyện với ông một chút…
- Mời ông vào nhà. Để tôi đi pha ấm chè ngon hai ta vừa nhấm nháp vừa đàm đạo nhé.
Ông Tô đi vào nhà. Lão Cốc vừa pha trà vừa hỏi:
- Ông đọc báo có tình hình gì mới và hay không?
Ông Tô bảo :
- Tình hình thì lúc nào chả mới, nhưng hay thì ít mà dở thì nhiều ông ạ!
Lão Cốc hỏi :
- Tại sao lại thế?
- Thì báo chí, mạng xã hội bây giờ mở ra là thấy toàn chuyện tiêu cực, tham nhũng thôi...
- Thì… tham nhũng nhiều càng phải chống nhiều ông ạ!
Đến lượt ông Tô băn khoăn lo lắng :
- Liệu chống có thành công không? Tôi thấy cái bọn buôn chổi đót, nuôi lợn, chạy xe ôm xây biệt thự nguy nga, mùa nhà đất ở Hà Nội rồi cho con cái sang Mỹ, Cannada du học vẫn nhởn nhơ tồn tại đấy thôi…
Lão Cốc ngắt lời ông Tô:
- Nhất định sẽ thành công ông ạ! Bọn ấy rồi cũng sẽ bị trả giá… - Lão Cốc nói vẻ khẳng định và thuận mồm đọc luôn một khổ thơ lão vừa sáng tác:
"Quan tham ơi hỡi quan tham
Chúng bay rồi sẽ cả đàn ra ma,
Ăn nhiều vàng bạc đô-la,
Cuối cùng cũng sẽ tan cửa, nát nhà mà thôi… ".
Ông Tô có vẻ bi quan :
- Chưa chắc ông ạ! Mấy ngày hôm nay theo dõi xét xử vụ án khủng tại "Bộ tê… tê… tê… tê" tôi thấy buồn quá…
- Sao lại thế! Cái tay cựu "Tê trưởng" ấy bị đề nghị tử hình cơ mà?
Ông Tô lý giải:
- Đấy là đề nghị thôi. Lúc tuyên án có thể giảm xuống đấy!
- Tại sao lại thế?
- Thì gia đình ông ta giúp khắc phục được 2/3 số tiền thì theo luật án sẽ giảm từ tử hình xuống chung thân. Thụ án chung thân một thời gian do "cải tạo tốt" sẽ được giảm án, ân xá, đặc xá…
- Nhưng 3 triệu đô-la đều là tiền nhận hối lộ cơ mà?
Ông Tô có vẻ hiểu biết:
- Ông ấy nhận hối lộ 3 triệu đô-la nếu nộp lại sẽ bị tịch thu toàn bộ và vẫn phải lĩnh án tử hình. Vì thế, đầu tiên ông ta khai cho con gái. Nếu con gái nói đã cầm tiền tham nhũng của bố thì cũng sẽ bị truy tố và bị đi tù, thế nên khi ra tòa ông ta mới phản cung, khai lại là đã "tiêu hết rồi, không nhớ là tiêu vào việc gì?". Thật nực cười, tiêu đến 60 tỷ mà không nhớ đã mua cái gì thì có mà bị thần kinh chập mạch ông ạ. Anh em mình tiêu 6 trăm ngàn đến 1 triệu đồng cũng còn nhớ mãi nữa là. Vậy mà ông ta tiêu đến 60 tỷ đồng lại không nhớ gì thì lạ thật…
Lão Cốc cũng thấy khó hiểu:
- Hay là ông ta bị mất trí nhớ đột xuất?
- Không phải đâu ông ạ! Đấy là "chiến thuật cứu mạng" vẫn giữ được tiền đấy ông ạ! Theo luật, nếu ông ta tiêu tán mất số tiền nhận hối lộ mà "gia đình giúp khắc phục" được 2/3 số tiền ấy thì ông ta sẽ thoát án tử hình. Thực ra số 2/3 của gia đình ấy vẫn là trong 3 triệu đô-la ông ta đã nhận hối lộ (Đây chỉ là chuyện "lấy mỡ nó rán nó" thôi). Thế là có phải ông ta vẫn còn sống và giữ lại được 1 triệu đô-la không?
- Thế đúng là tinh vi thật. Theo tôi, dù nộp lại bao nhiêu vẫn cứ tử hình mới công bằng ông ạ!
- Luật của ta rất "nhân văn" nhưng cũng còn kẽ hở như thế đấy!
- Đúng thế! Thảo nào mà bà vợ ông "cựu bộ trưởng số hai" khai trước tòa là chồng nhận hối lộ 200 ngàn đô-la nhưng không mang về nhà. Vô lý, một đống tiền như thế mà không cho vợ, đem cho gái thì có mà vợ nó "cắt chim" luôn ấy chứ… he he…
- Khai như vậy để cho kín nhẽ. Số tiền khắc phục là tiền của gia đình đã bán nhà, bán tài sản riêng có từ đời ông cha chứ không phải là tiền tham nhũng thì mới thoát mức án cao nhất…
Lão Cốc trầm ngâm một lúc lâu rồi thủng thẳng nói:
- Quả là cán bộ trung ương có khác. Họ làm ra luật nên hiểu chỗ nào luật còn kẽ hở để khi cần sẽ chui qua ông ạ! Chả thế mấy ông cán bộ chuyên buôn chổi đót, nuôi lợn, chạy xe ôm dành tiền làm biệt thự, cho con đi du học nước ngoài rồi ăn chơi phè phỡn không bị làm sao cũng chính nhờ chui qua được kẽ hở của pháp luật như thế đấy!
Ông Tô cũng gật gù:
- Mong sao trung ương cũng sẽ biết để bịt kín những kẽ hở này không cho bọn tham nhũng sâu mọt luồn lách chui qua, thoát chết…
Nói xong, ông Tô nâng chén chè lên uống một ngụm nhỏ. Vị chè Tân Cương hôm nay sao mà đắng ngắt trong miệng…
Hà Nội, ngày 21-12-2019

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2019

Truyện ngắn vui ĐẾN CHUYỆN Ở XÃ

ĐẾN CHUYỆN Ở XÃ
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

Lão Cốc từ nhà ông Tô về đến cổng thì lại gặp thằng Bất phóng xe từ nhà đi ra. Nó có vẻ vội vã suýt nữa thì đâm vào lão Cốc ở chỗ ngoặt. Lão Cốc phải nhảy bổ xuống rãnh mương để tránh nó. May mà con mương nông và không có nước. Lão Cốc cáu:
- Mày đi đâu mà phóng nhanh, phóng ẩu thế! Tý nữa thì cán gãy mẹ mất chân tao rồi?
Thằng Bất cũng hốt hoảng. Nó dừng xe vội vàng nhảy xuống cái mương cạn đỡ lão Cốc đứng dậy. Nó dìu bố lên đường. Hai bố con ngồi bệt xuống vệ đường nghỉ chút. Thằng Bất vừa thở vừa nói:
- Con lên xã có việc gấp bố ạ!
- Mày… là cái thằng phụ hồ vớ vẩn thì có việc gì mà lên xã hả?
- Hì… con là thợ xây nên lãnh đạo xã mới cần chứ!
Lão Cốc đe:
- Thế có việc gì? Đừng nói với tao là gây rối làm mất trật tự công cộng để xã gọi lên cảnh cáo đấy nhé!
- Làm gì có chuyện ấy! Bọn thợ xây chúng con lên xã là để xây dựng công trình mới cho xã đấy chứ!
- Công trình gì mà cần đến bọn thợ xây vặt vớ vẩn chúng mày hả?
Thằng Bất giải thích :
- Bọn con được xã gọi lên nhận một công trình mới, xây cái nhà tắm nóng lạnh cho các vị lãnh đạo. Cán bộ xã bây giờ sau giờ làm việc đi sau khi đánh cầu lông, chơi ten-nít về mà không có cái khoản “nóng-lạnh” là không tắm táp nổi đâu?
Lão Cốc ngạc nhiên:
- Cán bộ cấp xã bây giờ cũng sang thế cơ à?
- Ối bố không biết đâu. Cán bộ xã bây giờ không dép cao su lội ruộng hướng dẫn nhân dân sản xuất, tay cầm cây mạ, bông lúa, củ khoai như ngày xưa nữa đâu. Cán bộ xã bây giờ com lê, áo dài, kính đen, mồm ngậm thuốc lá, xì gà, hết giờ làm việc là đi chơi thể thao, rồi đi nhà hàng ăn uống, hát karaoke. Làm việc toàn bằng máy vi tính, ai-phon, ai-pat bố nhé!
Lão Cốc gật gù:
- Đúng là thời đại 4.0 có khác... Nhưng mà tao đọc báo, xem mạng cũng thấy khối chuyện bi hài của cán bộ xã đấy!
- Những chuyện gì thế hả bố?
- Thì chuyện hai ông cán bộ quân sự xã Vĩnh Hậu, huyện Hòa Bình, tỉnh Bạc Liêu nhậu xong đánh nhau bóp cổ nhau suýt chết đấy!
- He... he... thì là rượu nó bóp cổ nhau đấy bố ạ! Còn đã cùng là cán bộ xã với nhau ai lại làm thế chứ?
Lão Cốc cũng cười:
- Hì... hì... cũng còn nhiều chuyện nữa như bí thư và phó chủ tịch xã Hợp Thành, Triệu Sơn, Thanh Hóa trong giờ làm việc đánh bài ăn tiền ngay tại trụ sở đấy!
- Chắc là làm việc căng thẳng quá họ giải trí chút thôi bố ơi!
- Thế còn ông cán bộ văn hóa xã Phú Nhuận, huyện Phú Tân, Cà Mau đưa người tình vào nhà nghỉ bị lộ do “thao tác” mạnh quá cô người tình bị ngất xỉu thì cũng là “giải trí” đỡ căng thẳng do làm việc à?
- Chuyện này thì là “chuyện sinh hoạt nhỏ” thôi bố ạ. Phê bình nghiêm khắc cho họ sửa chữa là OK thôi...
- Vậy còn cái ông cán bộ xã phường gì đó ở Bắc Giang vào nhà nghỉ bị gái nó “cắt mất chim” thì là thế nào? Rồi cũng ở một xã ở huyện U Minh, Cà Mau cán bộ xã ăn nhậu, ký nợ hơn 50 triệu đồng không chịu trả chủ quán nó mang xăng đến dọa đốt trụ sở xã nữa?
Thằng Bất bí quá không biết trả lời thế nào. Nó chống chế:
- Bố đúng là biết lắm chuyện ở xã quá... nhưng con phải đi đây kẻo anh em trong kíp thợ họ chờ và cán bộ xã họ lại nhắc nhở là không nhiệt tình với việc của xã chứ chúng con biết làm công trình cho xã có mà đến Tết cũng chả thanh toán được bố ạ!
Nói xong, thằng Bất phóng cái xe máy cũ đi mất. Đi được một lúc lâu thì lại nó phành phạch phóng xe về. Nó dựng vội cái xe ở giữa sân nhà rồi hổn hển nói:
- Bố đã biết chuyện gì chưa?
- Chuyện gì? - Lão Cốc đang cắt tỉa cây cảnh ở sân hỏi lại.
Thằng Bất mặt mũi vẫn còn tái đi nói tiếp:
- Xã ta phen này thì đi đứt hết rồi…
- Lại có chuyện gì thế?
- Con vừa từ trên trụ sở uỷ ban xã vội chạy ngay về đây để báo cho bố biết một tin nóng bỏng đấy! Công an vừa đọc lệnh bắt tạm giam rồi!
- Bắt ai?
- Bắt chủ tịch xã ta!
Lão Cốc hỏi thêm:
- Sao ông ấy lại bị bắt?
- Thì nghe nói là vì chuyện khai khống diện tích giải phóng mặt bằng làm đường, xây dựng khu công nghiệp để nhận tiền đền bù, rồi cả chuyện bán đất… Nghe đâu tham nhũng, thất thoát đến ngót chục tỷ đồng đấy!
- Thế cơ à…
Lão Cốc giật mình với thông tin động trời mà thằng Bất vừa thông báo. Thằng Bất mãi mới bình tĩnh kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện cho có đầu, có đũa. Cụ thể là khi nó đang gặp anh chánh văn phòng để nhận việc xây công trình nhà tắm “nóng-lạnh” cho lãnh đạo xã thì thấy có hai chiếc xe công an chạy thẳng vào sân trụ sở uỷ ban xã. Một chiếc xe chở người, một chiếc xe chuyên dùng để chở tù nhân, can phạm. Mấy anh công an vừa xuống xe liền đi vào thẳng phòng ông chủ tịch xã. Họ đọc lệnh bắt, lệnh khám xét phòng làm việc và nhà riêng của ông chủ tịch. Các cán bộ của xã bấy giờ mới ngã ngửa người ra. Hóa ra ngay từ khi có dự án mở rộng đường quốc lộ, xây dựng khu công nghiệp tại đây thì đã có ngay một dây chuyền tham nhũng hình thành ở xã. Ông chủ tịch, bà cán bộ tài chính, ông cán bộ địa chính đã cấu kết với ban giải phóng mặt bằng để kiếm chác. Họ khai khống diện tích cần giải phóng mặt bằng để nhận tiền đền bù chia nhau. Họ còn bớt xén cả tiền đền bù của bà con nhân dân trong xã. Không những thế, bọn họ còn kiếm mỗi người mấy xuất đất tái định cư nữa.
Kể xong câu chuyện, thằng Bất ngồi bết xuống thềm lau mồ hôi. Lão Cốc cũng đứng lặng đi một lúc rồi ậm ừ mới bảo:
- Lại là “chuyện thường ngày ở xã” ấy mà...
Hà Nội, ngày 17-12-2019

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

Truyện ngắn vui CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở HUYỆN

Không có mô tả ảnh.

CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở HUYỆN
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Gần trưa, lão Cốc mới sang nhà ông Tô. Một tháng nay lão đi dự trại sáng tác văn nghệ trên đỉnh núi Tam Đảo nên có nhiều chuyện muốn phô với ông giáo. Hơn nữa, hôm qua lão vừa sáng tác xong một bài thơ mới với tựa đề “Quê hương ta đẹp quá” muốn sang nhờ ông Tô góp ý. Lão Cốc còn có nhiều chuyện muốn tâm sự cùng ông Tô vì được đi trại sáng tác của hội văn học nghệ thuật tỉnh đúng là như “cá trong ao tù được bơi ra sông lớn”.
Ở trại sáng tác lão Cốc vô cùng ngưỡng mộ nhiều nhà văn, nhà thơ của tỉnh nhà. Có ông nhà thơ là cán bộ về hưu mười năm mà năm nào cũng dành dụm lương hưu in riêng hẳn một tập thơ. Có cụ nghệ sĩ ngày nào cũng sáng tác ra một bài thơ, một năm trừ những ngày ốm mệt cũng có đến hơn ba trăm bài thơ. Có ông giám đốc doanh nghiệp ban ngày chỉ đạo sản xuất, làm chủ bao nhiêu máy móc công nhân, ban đêm làm bạn với “nàng thơ”, sáng tác không ngừng nghỉ. Sách của ông đầu tư nhiều tiền in bìa cứng chữ mạ vàng rất đẹp.
Sau đợt tham gia trại viết, lão Cốc được các bạn trại viên tặng mấy chục cuốn sách. Hôm về đến bến xe huyện lão suýt bị công an và phòng thuế bắt vì nghi ngờ là đi... buôn sách. May mà lão còn giữ được cái giấy mời tham gia trại sáng tác văn học nên mới thoát tội buôn lậu. Lão Cốc chả có sách để tặng các bạn cùng trại sáng tác. May lão có hơn chục bản photocopy bài thơ được giải khuyến khích của báo văn nghệ tỉnh để tặng lại họ. Chuyện đi trại viết của lão Cốc thật là thú vị...
Lão Cốc vừa ra đến cổng nhà thì gặp thằng Bất, con lão phóng xe máy về. Lão ngạc nhiên hỏi nó:
- Mày nói đi làm phu hồ ở trên huyện cơ mà. Sao hôm nay về sớm thế?
Thằng Bất trả lời:
- Toi rồi... toi hẳn rồi bố ạ!
- Toi là toi cái gì?
Thằng Bất cười nhăn nhở:
- À... là cái ông chủ nhà mà chúng con đang xây ấy... toi luôn rồi!
- Sao lại toi? Ông ấy bị đột quỵ à?
- Không... ông ấy vẫn khỏe như vâm ấy bố ạ.
- Thế sao lại toi?
- Là thế này... - Thằng Bất vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói: - Căn biệt thự của ông ấy đang đổ bê tông sàn tầng 3 thì công an ập đến đọc lệnh niêm phong. Ông ấy bị bắt tạm giam rồi...
- Nhưng hôm trước mày chả bảo ông ấy là phó chủ tịch huyện cơ mà?
- Thì... đúng như vậy... nhưng con nghe nói ông ấy bán đất, chiếm đất công nên mới bị tóm đấy bố ạ!
Lão Cốc băn khoăn:
- Nhưng vừa mới hôm qua tao còn thấy ông ấy lên truyền hình của tỉnh nói về đấu tranh chống tiêu cực, chống tham nhũng, xây dựng xã hội ngày càng tươi đẹp cơ mà?
- Ối... đấy là “chuyện thường ngày ở huyện” bố ơi. Hôm nay là gương sáng, là điển hình, là người tốt việc tốt không chừng ngày mai lại là... là tội phạm chính hiệu đấy...
Lão Cốc lại nhăn mặt:
- Hừ... mày nói như vậy là không ổn... Người ta phải rèn luyện, phấn đấu mãi mới trở thành “điển hình” được chứ? Cứ như mày thì ai là cán bộ cũng xấu, cũng tiêu cực cả à?
- Con không nói ai là cán bộ cũng tiêu cực... nhưng cán bộ tiêu cực bây giờ như là “chuyện thường ngày ở huyện” và rất lạ bố ạ!
- Lại “chuyện thường ngày ở huyện”. Huyện thì chuyện gì mà chả là chuyện thường ngày. Mà có chuyện gì lạ hả?
Thằng Bất cười hề hề:
- Thì đấy thôi... Bố đọc báo, nghe đài chả thấy chuyện cái ông Tuấn gì đó làm đến cấp phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện ở Tây Ninh, có đến hai cái ô tô riêng mà vẫn nghèo hơn cả bà lao công quét rác ngoài đường nên mới được nhận “nhà tình nghĩa” đấy. Ông này còn khai gian để nhận cả trợ cấp chất độc da cam nữa chứ!
Lão Cốc nói vẻ khinh thường:
- Sao lại có loại người vô liêm sỉ thế nhỉ?
- Còn nhiều chuyện lạ nữa ở huyện bố ạ!
- Là những chuyện gì thế?
- Là chuyện ở huyện Cao Phong, Hòa Bình, có ông gì đó bị truy nã 26 năm rồi mà vẫn lọt lưới còn chui vào tổ chức, ngoi lên làm đến chức vụ chánh văn phòng một cơ quan cấp huyện đấy...
Lão Cốc trố mắt nói:
- Ghê thế cơ à? Tay này mà cho vào hoạt động trong ngành tình báo có khi được đấy!
- Thế cũng chưa ăn thua gì đâu bố nhé! Chuyện cái ông Xướng, chánh tòa án huyện Minh Hóa ở tỉnh Quảng Bình mới thật là ghê răng nhất bố ạ!
- Ông ta nhất là nhất như thế nào?
- Thì... ông ấy giữa ban ngày ban mặt, trong giờ hành chính dám tụt quần... đụ nhau với nhân viên nữ ngay tại trụ sở cơ quan tòa án thì chả nhất là gì... he... he... he...
Lão Cốc ngạc nhiên:
- Sao tay này liều thế nhỉ?
Thằng Bất gật gù nói:
- Thì ông ấy tên là Xướng thì lúc nào cũng phải được sung... sướng chứ?
Lão Cốc lắc đầu bảo:
- Thôi, những "chuyện thường ngày ở huyện" của mày nghe chán lắm. Tao sang nhà ông Tô chơi đây!
Lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ đi ra ngoài cổng. Thằng Bất cố nói với theo:
- Bố có làm thơ ca ngợi thì cứ ca ngợi chung chung thôi bố nhé! Đừng ca ngợi đích danh ai tốt, ai hay, lỡ ngày mai họ phạm tội là hỏng bét mất luôn một bài thơ đấy... he... he...
Thằng Bất nói xong phá lên cười ha hả. Lão Cốc lẩm bẩm: “Đúng toàn là những chuyện thường ngày ở huyện” chả nên... thơ trữ tình một chút nào mà toàn là thơ trào phúng thôi!!!
Hà Nội, ngày 12-12-2019

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019

Truyện ngắn vui CHÁN LẮM ÔNG GIÁO Ạ

CHÁN LẮM ÔNG GIÁO Ạ
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

Lâu rồi ông Tô không gắp lão Cốc. Có lẽ đến cả tháng nay rồi. Nghe nối lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ được hội văn nghệ tỉnh mời đi dự trại sáng tác văn chương gì đó ở mãi tít trên tận đỉnh núi Tam Đảo mây gió mịt mù. Lão này vừa rồi lại mới được giải khuyến khích thơ châm biếm của báo văn nghệ tỉnh. Thơ thẩn của lão ngày càng tiến bộ, hay hơn. Nghe nói có ông nhạc sĩ trên huyện đang phổ nhạc một bài thơ của lão ấy nữa.
Không có lão Cốc ông Tô cũng thấy buồn. Nhưng khi ông vừa pha xong ấm chè thì lão Cốc bất ngờ xuất hiện ở cổng. Đi cùng lão còn có một anh ăn mặc chỉnh tề tay xách cái cặp có vẻ là cán bộ. Ông Tô chưa kịp hỏi thì lão Cốc đã nói to:
- Chán lắm ông giáo ạ!
- Có chuyện gì thế? Ông vừa mới đi trại về à! Sáng tác được nhiều thơ ca không?
Lão Cốc xua tay :
- Thơ thẩn quan trọng gì! Chán là chán ở cái khác cơ!
- Sao lại chán ? Ông vẫn nói cuộc đời luôn nên thơ, nên nhạc cơ mà?
- Vậy có chuyện gì, ông nói ngay xem nào?
Lão Cốc vừa đón chén nước chè vừa chỉ người đi cùng nói:
- Đây là thằng Bản, cháu họ xa của tôi. Nó là kỹ sư chủ một doanh nghiệp xây dưng công trình lớn ở trong nam. Vừa rồi nó về thăm quê, thấy con đường trục chính của xã ta nhỏ hẹp và xuống cấp quá muốn tài trợ để mở rộng và nâng cấp thật đẹp…
Ông Tô xuýt xoa:
- Thế thì tốt quá, quý hóa quá rồi… con em đi làm ăn xa thành đạt về trợ giúp cho quê hương phát triển thì còn gì bằng?
Lão Cốc lắc đầu:
- Nhưng chán lắm ông giáo ạ! Nó xin tài trợ 100% số vốn đầu tư nhưng lãnh đạo xã ta kiên quyết không nhận…
Ông Tô trố mắt ngạc nhiên :
- Sao lại lạ thế?
Thằng Bản, cháu họ lão Cốc cũng băn khoăn :
- Cháu cũng không hiểu tại sao ông giáo ạ! Cháu đã làm việc với lãnh đạo xã và thông báo với họ rằng xã chỉ việc làm thiết kế tuyến đường, cử người tham gia giám sát chất lượng công trình, còn thì việc lo vật liệu và thi công công ty của chúng cháu sẽ đảm nhận toàn bộ. Xong xuôi sẽ bàn giao và bảo hành lâu dài con đường cho xã. Vậy mà không hiểu vì sao mà họ không chịu nhận…
- Tại… tại là anh làm cho họ con đường mà không đưa cho họ… tiền để họ tự làm hiểu không?
Thằng Bất, con lão Cốc vừa bước vào cổng vừa nói. Ông Tô, lão Cốc và thằng Bản đều ngạc nhiên không hiểu. Thằng Bất cười cười nói tiếp:
- Anh làm rồi bàn giao cho họ con đường giữa xã trị giá 5 tỷ đồng là anh làm… hại họ ghê lắm đấy!
Ông Tô càng ngạc nhiên :
- Tại sao lại vô lý thế?
- Đoạn đường này theo cháu được biết xã ta đã dự tính chi khoảng 10 tỷ đồng, trên hỗ trợ 5 tỷ, còn lại huy động nhân dân đóng góp khoảng 5 tỷ, sang năm sẽ khởi công. Họ nghĩ mãi mới ra một dự án để... chén. Vậy mà đùng một cái anh Bản từ đâu mò về nói đoạn đường này chỉ cần chi 5 tỷ đồng là làm được, và lại đứng ra trực tiếp thi công cho họ, vậy thì có phải là đã "cướp cơm" của họ không hả? Họ phải được trực tiếp đứng ra làm cơ… có làm thì mới có ăn chứ! Anh cứ thử đưa cho họ 5 tỷ tiền mặt xem họ có nhận không?
Ông Tô, lão Cốc và thằng Bản đều cùng ồ lên: "Thì ra thế!".
Thằng Bất nói thêm:
- Bây giờ ở đâu mà chả thế! Chán lắm ông giáo ạ. Cháu còn đọc báo thấy ở dưới thủ đô nước ngoài họ tài trợ 100% và đứng ra là sạch sông Tô Lịch mà họ cũng còn không nhận nữa cơ mà. Họ định lấy 160 tỷ tiền ngân sách để dẫn nước sông Hồng rửa sông Tô Lịch đấy! Có làm, có chi thì mới…
Thằng Bất bỏ lửng câu nói nhưng ông Tô, lão Cốc đều gật gù có vẻ hiểu. Lão Cốc lẩm bẩm trong miệng :
- Đúng là nhiều chuyện chán lắm ông giáo ạ?
Ông Tô cũng bảo:
- Đúng là chán thật!
Hà Nội, ngày 9-12-2019

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2019

THƯƠNG LẮM CAO BẰNG - thơ

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, ngoài trời

THƯƠNG LẮM CAO BẰNG
Hành quân lên với Cao Bằng
Tiếng đàn tính cứ rộn ràng bước đi
Say trong câu lượn, câu sli
Gặp em xuống chợ cùng về Hòa An
Đức Long, Mỏ Sắt, Nà Giàng
Đường lên Pác Bó, Sóc Giang thêm gần…
Chập trùng thế núi, lòng dân,
Biên cương cháy bỏng mùa xuân năm nào
Lại gặp em giữa chiến hào
Áo chàm, áo lính cùng nhau ngăn thù
Chiến tranh lửa đạn mịt mù
Nỗi đau biết đến bao giờ cho nguôi?
Cao Bằng thương lắm em ơi!
Máu dân, máu lính đẫm nơi tuyến đầu
Cây đàn tính tẩu còn đâu
Lời then uất nghẹn từng câu căm hờn
Bạn tôi nằm lại núi non
Mẹ già chờ đợi mỏi mòn quê xa…
Cao Bằng ai đã từng qua
Quê em anh cứ ngỡ là quê anh!
Hà Nội, 17-2-2019

HÀ GIANG MẾN YÊU ƠI - thơ

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, hoa và cận cảnh

HÀ GIANG MẾN YÊU ƠI
Lên Hà Giang gặp lại rừng
Con đường mở giữa chập trùng núi non,
Bao người lính áo rách sờn
Mà tình đồng đội vẫn còn vẹn nguyên,
Cơn mưa rừng cứ triền miên
Cho măng vầu đắng mọc lên khắp đồi,
Bắc Quang tôi gặp em rồi
Tiếng khèn Mông níu lòng người hằng đêm.
Con đường mỗi lúc dài thêm
Ai xuôi sông Bạc về miền Vĩnh Tuy,
Gian lao anh chẳng ngại gì
Má hường em có phai đi giữa rừng?
Hà Giang nỗi nhớ rưng rưng
Một thời trai trẻ đã từng qua đây
Rừng xanh vẫn mãi xanh cây
Tóc bao người lính hôm nay bạc rồi...
Hà Giang ơi,
Hà Giang ơi...
Hà Nội, tháng 8-2018

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

LÊN MIỀN TÂY BẮC - thơ

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người đang ngồi và ngoài trời

LÊN MIỀN TÂY BẮC
Cùng về Yên Bái em ơi
Xanh thăm thẳm một khoảng trời miền Tây,
Điệu xòe chưa kịp cầm tay,
Núi non Văn Chấn những ngày gian lao.
Mưa rừng áo lính bạc màu
Chặt cây, dựng lán biết bao nhọc nhằn
Ruồi vàng, vắt, muỗi, đói ăn
Tuổi xuân chiến sĩ đại ngàn rụng rơi,
Tà De nghe tiếng em cười
Khe Hiền mong gặp lại người tôi mong?
Ngòi Lao dòng nước xanh trong
Khỏa trần em giữa mênh mông núi rừng
Chuyến bè xuôi thác ngập ngừng
Ước gì nước chảy ngược dòng phía em
Dùng dằng như lạ, như quen
Một miền Tây Bắc-một miền nhớ thương…
Hà Nội, tháng 7-2016

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2019

NHỚ THÁI NGUYÊN - thơ

Trong hình ảnh có thể có: núi, cỏ, ngoài trời và thiên nhiên

NHỚ THÁI NGUYÊN
Nhớ quê em kỷ niệm xưa
Sông Công, núi Cốc nắng mưa một thời,
Đại Từ bát ngát chè ơi
Đường lên Định Hóa xanh trời cọ xanh,
Cái thời mặc áo chiến binh
Mà tôi lại ngỡ quê mình Thái Nguyên
Gặp người mà chẳng nên duyên
Sông Cầu chảy lạc về miền dân ca,
Đường lên đèo Khế bao xa
Lối xưa, bóng cũ mờ nhòa trong sương
Một bông hoa nở bên đường
Cho tôi gặp lại sắc hương của rừng…
Hà Nội, 14/5/2015