Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 12)

TRĂNG QUÊ (phần 12)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo


Đêm nay trăng sáng quá. Đã qua mùng mười âm lịch, mảnh trăng tuy chưa thật tròn nhưng đã bắt đầu căng mọng. Ánh trăng chảy xuống một miền quê, lấp lánh trên mái nhà, trên ngọn tre và trên những sườn đồi cây lá cọ xanh thẫm.
Dòng sông Đáy con khi đêm về vẫn mải miết chảy giữa một vùng ngập tràn ánh trăng thanh, long lanh một màu sáng bàng bạc miên man dưới chân dãy núi Tam Đảo hùng vĩ.
Làng Hạ về đêm thêm vắng lặng. Cái tĩnh lặng, thấp thỏm, lo âu của một đêm chiến tranh. Những ngôi nhà đóng cửa im lìm, không có đèn đóm gì. Một số người thức khuya đan lát hoặc xay giã gạo, nạo sắn để phơi thường hì hụi làm đưới ánh trăng, không đốt đèn đuốc để đề phòng máy bay địch. Nhiều gia đình có người già, con nhỏ thường bỏ nhà cửa, ở luôn cả ngày lẫn đêm tại các lán trại sơ tán trong rừng sâu cho yên tâm. Chiến tranh bom đạn thường không có mắt, chả biết thế nào. Nhà cửa, tài sản phó thác tất cả cho dân quân trông coi. Mà tài sản của người nông dân miền quê trung du nghèo cũng chẳng có cái gì đáng giá ngoài căn nhà nhỏ lợp lá cọ. Vì thế, cùng với nhiệm vụ trực chiến đấu đánh trả máy bay địch trên trận địa Đồi Ma, trung đội dân quân làng Hạ còn có nhiệm vụ tuần tra bảo vệ xóm làng, phòng gian bảo mật.
Chị Nhân lặng lẽ khoác súng đi dọc con đường từ đầu làng đến cuối làng. Vừa đi chị vừa chú ý quan sát phát hiện những dấu hiệu khả nghi. Cứ khoảng hai tiếng một lần chị đi tuần quanh làng như thế. Một đêm là đúng ba vòng. Những lần trước có cái Liên, hai chị em vừa đi tuần tra vừa rì rầm đủ chuyện. Đêm nay chỉ có một mình, chị Nhân chợt cảm thấy cô đơn và hơi lạnh lẽo. Chị thập thõm bước trên con đường làng dày những vết chân trâu. Dù đã sang đầu mùa xuân nhưng ở miền núi khi đêm về trời vẫn còn rất lạnh. Lúc đi qua nhà thằng Xuyên đã quá nửa đêm, chị Nhân dỏng tai lên nghe ngóng. Nhưng ngôi nhà nhỏ cuối làng của thằng Xuyên cũng im lìm như nhiều ngôi nhà khác. Không biết giờ này cái Liên và thằng Xuyên đang ngồi tâm sự với nhau ở đâu.
Lần thứ ba chị Nhân đi hết một vòng quanh làng thì trời đã gần sáng.
Tiếng gà gáy đổ dồn khắp làng. Mặt trăng đã tụt xuống khuất dãy núi phía sau làng. Ánh trăng tàn lụi. Bóng tối từ trong khắp hang hốc, bờ bụi ùa ra tràn khắp các ngõ xóm trước khi bình minh lên. Chị Nhân xách súng rẽ vào ngõ cổng nhà mình. Trong nhà, bố mẹ chị đã lịch kịch dậy để chuẩn bị lên nơi sơ tán. Chị Nhân vừa qua chỗ cầu ao thì cái Liên nhô ra ôm chầm lấy. Chị Nhân giật mình mắng:
- Mày làm tao hết cả hồn. Tưởng là ma…
- Chiến sĩ dân quân gì mà lại yếu bóng vía, nhát gan quá thế hả?
Cái Liên cười khúc khích. Chị Nhân hỏi:
- Có đúng là mày là người hay là… ma đấy! Sao mà người ngợm mày lạnh tanh thế này hả?
- Thì… - Cái Liên lúng búng trong miệng: - Thì… suốt cả đêm ngồi ngoài đồi gội gió, phơi sương thì làm gì mà chả lạnh.
- Thế bây giờ nó ở đâu rồi?
Chị Nhân lại tò mò hỏi. Cái Liên nhấm nhẳng:
- Hắn đi rồi, từ lúc hơn ba giờ sáng. Bây giờ có lẽ đã lên đến phố huyện, không chừng gặp chuyến xe ca, hoặc đi nhờ được xe tải quân sự của bộ đội có khi đã về đến thị xã rồi cũng nên.
- Thế à…
Cái Liên nói thêm:
- Hắn nói là phải đi thật sớm để còn kịp chuyến tàu xuôi. Về đến Hà Nội chuyển tàu kịp đêm nay vào đến ga Ninh Bình để bốc hàng và trở về đơn vị luôn.
- Thế… - Chị Nhân định hỏi thêm nhưng thấy ngài ngại. Cái Liên buông tay chị Nhân và dặn:
- Em về rửa mặt, thay quần áo, lấy súng rồi hai chị em mình lên trận địa ngay nhé!
- Ừ…
Chị Nhân cảm thấy hơi hụt hẫng. Chị bước vào trong sân nhà mình. Bố mẹ chị đã quẩy quang gánh đang đi ra cổng. Họ đi sớm để lên chỗ sơ tán rồi ra bãi nương gần đấy cuốc đất trồng sắn luôn. Mẹ chị dặn:
- Có mấy khúc sắn vừa mới luộc để ở trong chạn ấy.
- Vâng, bố mẹ cứ đi đi ạ! Trời trong thế này sáng ra là máy bay Mỹ nó bắt đầu bắn phá đấy.
Bố mẹ chị vừa đi được một lúc thì cái Liên ào đến. Chị Nhân và cái Liên khoác súng, đeo túi đựng vài thứ lặt vặt để tranh thủ khâu vá đan len rồi đi lên trận địa Đồi Ma thay ca trực chiến và canh gác phòng không ban ngày. Hai người leo lên đến đỉnh đồi thì trời sáng hẳn. Chị Nhân và cái Liên nhận bàn giao xong mà thằng Nam vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Thằng này chắc là cả đêm qua ở ngoài sông Đáy cùng với lão Vận cắm đăng chắn cá. Còn quá sớm, cái Liên kéo chị cùng lăn ra cái sạp nứa dưới nhà hầm. Cái Liên ôm chị Nhân thật chặt, miệng thì rên hư hư vẻ mãn nguyện. Chị Nhân ngạc nhiên, sao bây giờ người nó lại nóng rừng rực thế này, khác hẳn với lúc ban nãy thì lạnh tanh như ma. Chị Nhân ra vẻ nghiêm túc:
- Mày với thằng Xuyên đêm qua ở đâu, làm gì. Khéo mà lại bị làm sao thì… chết đấy em ạ!
- Chị yên tâm đi. Mà chị quên rồi à?
- Quên cái gì?
- Thì là mấy ngày hôm nay đến kỳ hàng tháng em “kéo cờ trắng”. Vậy nên an toàn tuyệt đối rồi bà chị ơi!
- Ờ, đúng rồi.
Chị Nhân chợt nhớ ra những ngày trong chu kỳ hàng tháng của cái Liên. Cái Liên cười nắc nẻ bảo:
- Hắn cứ năn nỉ đòi mãi… Em nói đang bị… không cho được vậy mà hắn không chịu tin, vừa lăm le thò tay vào… phải rút vội ra ngay như chạm vào lửa ấy.
Chị Nhân thấy cái Liên khe khẽ thở dài. Nhưng rồi nó lại nhẩn nha kể tiếp:
- Nhưng hắn làm xây sát hết cả... ngực em rồi đây này.
Cái Liên ngồi nhổm dậy ngó lơ ra ngoài xem có ai không rồi mở cúc áo ngực cho chị Nhân xem. Bộ ngực của cái Liên trắng hồng và vênh lên như hai ngọn măng rừng. Chị Nhân thấy hình như hơi bị xây xát chút ít và còn có cả dấu răng in trên gò ngực trái của nó. Khép lại ngực áo, cái Liên bảo:
- Em dọa hắn mà mạnh tay quá nó vỡ ra hoặc méo mó đi là không đền được đâu. Nhưng hắn mặc kệ. Tay hắn khỏe, cứng rắn và tham lam quá đi…
Nghe cái Liên kể chuyện của nó, chị Nhân cũng chợt thấy râm ran cả người. Chị vụt nhớ đến chuyện thằng Thứ hôm buổi sáng cùng đi làm bèo hoa dâu trước khi nó lên đường nhập ngũ. Chị chợt thở dài. Mãi chị mới nói:
- Thế mà tao cứ lo cho mày mãi. Lần này mà lại có thế nào thì nguy…
- Em chả sợ và chị cũng đừng lo… Em chỉ hơi buồn là lại bị “kéo cờ trắng” đúng khi hắn được về tranh thủ thăm nhà. Hắn nói lần này nhận hàng xong là cả đơn vị sẽ hành quân vào miền Nam luôn. Vào trong ấy bom đạn ầm ầm thế thì biết có còn sống mà trở về được nữa hay không hả chị?
Chị Nhân chép miệng:
- Chiến tranh ác liệt thế này chả biết trước thế nào đâu!
Im lặng một lát, cái Liên lại thủ thỉ:
- Nhưng mà… em cũng không tiếc… chính lần này vì… vì… thế mà em mới biết nó như thế nào chị ạ.
- Biết cái gì?
Chị Nhân ngơ ngác hỏi lại. Cái Liên hơi đỏ mặt nhưng với chị Nhân thì nó chả dấu diếm chuyện gì:
- Thì biết... cái của… con trai ấy…
Chị Nhân thấy tim mình như ngừng đập. Chị cố nén để không thở mạnh. Chị vừa cảm thấy sợ hãi nếu cái Liên kể tiếp, lại vừa thấy lo lo nếu nó không nói nữa. Mặc dù chẳng có ai xung quanh nhưng cái Liên vẫn ghé tai chị thì thầm: “Những lần trước em sợ quá cứ nhắm tịt mắt lại nên chẳng biết nó như thế nào. Lúc mở mắt ra thì mọi chuyện đã xong xuôi hết cả rồi. Lần này ngồi với nhau suốt đêm trên đồi vắng dưới ánh trăng sáng rõ như ban ngày, hắn lại cứ bắt em… cầm mãi trong tay nên em thấy rõ hết…". - Cái Liên ngừng lại một lúc rồi làm ra vẻ bí mật nói tiếp: "Nó… nó có phần đầu giống như… hi… hi…”.
Chị Nhân cố nín thở…
Câu chuyện của cái Liên còn chưa hết thì có tiếng chân người đang lịch bịch leo lên dốc. Hai người cùng nhỏm dậy nghển cổ ngó xuôi phía chân đồi. Thằng Nam mình trần, cái quần dài đang mặc ướt đẫm, cái áo vắt trên vai tay xách một sâu cá nặng đang hùng hục đi lên. Chị Nhân nuốt nước bọt và thấy hơi tiêng tiếc vì câu chuyện của cái Liên bị dang dở. Cái Liên nháy nháy mắt rồi nói nhỏ với chị Nhân:
- Lần này hắn có vào miền Nam chiến đấu gian khổ thì cũng yên tâm rồi chị ạ! Đêm hôm qua em cũng đã làm cho hắn được toại nguyện để vui vẻ lên đường rồi… Thôi thằng Nam sắp lên đến nơi, em không dám kể chuyện tiếp nữa đâu. Để lúc khác chị nhé. Mà những chuyện như này chỉ có chị em mình biết thôi nhé. Chị không được kể lại cho bất cứ ai biết đâu đấy!
Nói xong, cái Liên nhảy lên bờ công sự và chạy xuống dốc đón xâu cá của thằng Nam. Hai mắt nó sáng lên, không biết là do nhìn thấy xâu cá tươi hay thấy vẻ đẹp trai của thằng Nam. Hình như sau một đêm dài mất ngủ cái Liên không hề thấy mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt của nó là hơi thâm quầng, nhưng lại chan chứa cái nhìn đầy bí ẩn. “Con bé thật đẹp và thật táo bạo” - Chị Nhân thầm nghĩ. Từ sau lúc ấy, câu chuyện của cái Liên cứ ám ảnh trong đầu chị mãi. Chị Nhân chợt cảm thấy trong người sự bức bối, khát khao. Trong cơ thể thanh xuân của chị có một cái gì đó rất mãnh liệt đang âm thầm chờ đợi để ứ tràn ra…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015


Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 11)

TRĂNG QUÊ (phần 11)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, hoa và ngoài trời

Sáng hôm sau, bàn giao xong phiên trực chiến phòng không trên trận địa Đồi Ma chị Nhân và cái Liên cùng về làng Hạ. Thằng Nam thì tranh thủ ra sông Phó Đáy để cùng lão Vận đi làm đăng chắn cá, kiếm chút thực phẩm tươi cải thiện cho đám dân quân trực chiến trên Đồi Ma..
Chị Nhân và cái Liên vừa về đến đầu làng thì có một thằng bé con đen nhẻm từ đâu chạy theo gọi to:
- Chị Liên ơi! Đứng lại em bảo cái này.
Liên ngoái lại nhìn thằng bé và reo lên:
- A! Thằng cu Tũn! Có việc gì thế, chị có thư à?
Liên hỏi ngay như vậy vì cu Tũn chính là em trai của Xuyên, người mà Liên ngày đêm mong nhớ vì hai đứa đã có những kỷ niệm tuyệt vời với nhau. Cu Tũn lắc đầu nhưng lại nói:
- Không có thư như có một tin còn vui hơn cơ. Nhưng chị phải có cái gì thưởng cho em thì em mới nói cho biết nhé.
Thằng bé lên giọng mặc cả. Cái Liên bẹo tai nó rồi nói:
- Được rồi, chị hứa. Chị sẽ mua cho cu Tũn một cái bút máy Trường Sơn mới tinh để đi học. Được chưa?
Thằng bé cười tít mắt. Nó ghé tai Liên thì thầm:
- Anh Xuyên về tranh thủ đêm hôm qua. Anh ấy nhờ em nhắn chị là tối nay gặp nhau ở gềnh đá trắng bên bờ suối sau làng…
- Thế hả! Cám ơn cu Tũn. Nhất định chị sẽ mua cho em một cái bút máy Trường Sơn mới.
Đôi mắt cu Tũn sáng lên. Nó vội chào hai chị rồi co giò chạy như bay về chỗ đám trẻ chăn trâu đang hò hét đánh trận giả trên khu đồi trồng cây bạch đàn phía sau trường cấp 1, nơi có những hầm hào chằng chịt để khi có máy bay Mỹ đám học sinh chạy ra trú ẩn.
Thấy cái Liên cứ đứng thần người ra sau khi nghe thằng bé con nói thầm chị Nhân hỏi:
- Có chuyện gì mà mày ngơ ngác, bần thần cả người ra thế? Về nhà kiếm cái gì ăn tạm còn ra đồng làm cỏ lúa, trưa trật đến nơi rồi.
Cái Liên vẻ mặt vẫn bần thần. Nó lặng lẽ đi theo chị Nhân vào làng. Chị Nhân bực:
- Mày có chuyện gì mà đang vui hơn hớn lại trở nên lầm lì thế?
Cái Liên lúc này mới ngập ngừng nói:
- Tên Xuyên vừa về lúc mờ sáng hôm nay chị ạ! Hắn bộ suốt đêm từ ga Vĩnh Yên về, đang ngủ bù. Em đang thắc mắc là hắn đang huấn luyện ở mãi tận trong Thanh Hóa cơ mà, sao lại về được. Hay là hắn sợ khó khăn gian khổ, sợ chết nên đã đào ngũ trở về làng?
- Hay là nó được đơn vị cho về nghỉ phép?
- Vừa mới đi bộ đội được mấy tháng làm gì mà đã được về phép. Đang chiến tranh ác liệt thế này bộ đội ít khi được đi phép lắm. Mà nếu có được về phép thì tại sao mấy anh em làng ta cùng đi bộ đội với hắn lại không ai được về ngoài hắn ta.
Chị Nhân cũng thấy băn khoăn, không hiểu vì sao. Nếu được về phép trước khi vào Nam thì sao anh, thằng Thứ không ai được về phép mà thằng Xuyên lại được về! Chị dặn cái Liên gặp thằng Xuyên phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Chị Nhân nói nhỏ với cái Liên:
- Nếu nó lỡ chót dại mà đào ngũ về thì phải động viên trở lại đơn vị ngay, càng nhanh càng tốt. Việc này mà vỡ lở ra thì cả làng sẽ khinh thường, nhất là khi dân quân kéo đến vây bắt kẻ đào ngũ thì còn ê mặt nữa.
- Vâng… em hiểu rồi ạ! Thôi em về trước đây.
Nói xong, cái Liên rẽ vào ngõ nhà nó trước. Chị Nhân cũng đi vào cổng nhà mình. Trong lòng chị vẫn thấy lo lo. Làng Hạ xưa nay chưa có ai đi bộ đội lại đào ngũ trở về cả. Thời kháng chiến chống Pháp có một ông du kích sợ giặc chạy theo gia đình đi tản cư để cả làng khinh thường. Nếu thằng Xuyên mà đào ngũ thì đúng là một chuyện tày đình. Hơn nữa thằng Xuyên còn là họ hàng xa nhà chị nữa. Suốt buổi ấy làm cỏ lúa ngoài đồng chị Nhân cứ ngóng mãi mà không thấy bóng dáng cái Liên đâu. Chị cũng không thấy thằng Xuyên ló mặt ra khỏi nhà. Chị Nhân nghĩ không khéo đúng là thằng này đào bỏ ngũ thật rồi. Nếu đúng là như thế thì phải báo cáo ngay cho ban chỉ huy xã đội để còn xử trí, không được để kẻ bỏ ngũ ở lâu trong làng được. Làng bây giờ ban ngày vắng vẻ. Nhiều gia đình cả ngày đưa trẻ con ở sâu trong rừng tránh máy bay đến tối mịt mới về. Các lán trại phòng không nằm rải rác dưới các tán cây, trong khe núi. Nhà nào cũng có một cái lán sơ tán như thế trong rừng sâu. Có gia đình ở luôn cả ngày lẫn đêm trong rừng cho yên tâm. Xã đã có quy định là ngoài các lực lượng trực chiến, người lao động chính còn lại người già, trẻ em đều phải đi sơ tán, giờ cao điểm không ở làng để tránh bị máy bay Mỹ ném bom. Lợn gà, gia súc như trâu, bò cũng đưa vào nơi sơ tán. Trong làng thì nhà nào cũng đào hầm hố tránh bom ngay trong nhà, trong sân vườn. Trường học cũng sơ tán triệt để. Các lớp học nửa chìm, nửa nổi ẩn khuất dưới tán rừng lá cọ và phân tán xa nhau, nối thông với nhau bằng hệ thống giao thông hào để tránh bị thiệt hại lớn khi trúng bom. Học sinh đi học lưng đeo vòng lá ngụy trang, đầu đội mũ rơm tránh mảnh đạn và bom bi. Đứa nào cũng có một cái túi cứu thương nhỏ xíu. Trong túi có một cuộn bông băng, lọ thuốc đỏ sát trùng. Khi đi học không được đi thành đám đông mà thành tổ ba người sẵn sàng cấp cứu cho nhau. Học sinh cũng được huấn luyện tự băng bó, cứu thương như người lính. Hàng ngày sau giờ trực chiến trân trận địa Đồi Ma, trung đội dân quân làng hạ còn cắt phiên nhau đi tuần tra trong làng vừa bảo đảm an ninh thôn xóm, vừa nhắc nhở các gia đình chấp hành điều lệnh phòng không, ban ngày không được nấu nướng có khói, ban đêm không đốt lửa thắp đèn có ánh sáng. Đặc biệt là kiểm tra việc sơ tán vào trong rừng giờ cao điểm. Hôm nay là đến phiên chị Nhân, cái Liên và cái Hòa chịu trách nhiệm tuần tra quanh làng, kiểm tra các gia đình, đề phòng kẻ gian. Vậy mà trong làng lại có một người lạ xuất hiện không rõ ràng. Đó là thằng Xuyên. Nó tuy là người làng thật đấy nhưng nó đã đi bộ đội giờ trở về làng lén lút thế này thì thật không bình thường. Chị muốn đến nhà thằng Xuyên để hỏi cho rõ ràng. Nhưng chị còn muốn chờ cái Liên để xem tình hình thế nào. Vậy mà đến giờ chả thấy mặt mũi nó đâu. Chị ngại là đến gặp lúc chúng nó đang thân mật với nhau thì bất tiện. Nhưng nếu không đến mà việc này vỡ lở ra thì chị là tổ trưởng phải chịu trách nhiệm không hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi trưa cũng không thấy cái Liên. Mãi gần tối nó mới ló mặt ở cổng nhà chị Nhân. Chị Nhân vội hỏi ngay:
- Thế nào rồi! Có đúng là thằng Xuyên đào ngũ phải không?
- Không phải đâu chị ạ! Hắn ta được đơn vị cử theo đoàn xe hậu cần ra Ninh Bình bốc vác lương thực, thực phẩm và nhận quân trang. Vì chưa có hàng phải nằm chờ ở nhà ga, hắn được thủ trưởng cho về tranh thủ thăm nhà một hôm, sáng sớm ngày mai là phải đi rồi.
Chị Nhân thở phào nhẹ nhõm. Cái Liên đắn đo một lát rồi mới nói:
- Tối hôm nay một mình chị đi tuần tra quanh xóm nhé! Nhưng chị đừng nói với ai là em không đi tuần nhé!
Chị Nhân biết ngay là nó sẽ năn nỉ, gạ gẫm mình như vậy. Chị nghiêm nét mặt đe:
- Mày liệu hồn đấy. Trung đội trưởng mà biết mày bỏ nhiệm vụ thì chết cả tao đấy!
- Em hiểu rồi. Chị giúp em tối nay thôi. Tối mai chị em mình sẽ lại cùng đi gác phòng không trên Đồi Ma. Nhất định em sẽ gác thay để chị ngủ cả đêm luôn...
Nói chưa hết câu cái Liên đã quay ra cổng. Đôi chân của nó như có cánh. Chị Nhân nhìn theo bóng cái Liên khe khẽ thở dài. Bây giờ đã hết lo cho thằng Xuyên thì chị lại thấy lo lắng cho cái Liên…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 10)


Trong hình ảnh có thể có: bầu trời, đêm, cây, ngoài trời và thiên nhiên
TRĂNG QUÊ (phần 10)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo


Trời mưa dầm dề. Đường lên trận địa Đồi Ma trơn tuột. Chị Nhân và cái Liên chúi đầu ngồi trong góc ngôi nhà hầm vừa rì rầm trò chuyện vừa lắng nghe tiếng máy bay, phân biệt với tiếng động cơ ô tô để kịp thời gõ kẻng báo động. Thời tiết xấu nên máy bay địch và máy bay ta không quần đảo săn đuổi nhau trên bầu trời vùng trung du như những hôm trước. Thỉnh thoảng, chỉ nghe tiếng bom nổ lục bục từ phía Hà Nội, Việt Trì vọng về. Cấp trên phổ biến bọn Mỹ sẽ tiếp tục tăng cường bắn phá miền Bắc xã hội chủ nghĩa để ngăn chặn, hạn chế sự chi viện cho tiền tuyến miền Nam. Vậy là, chiến tranh thì vẫn dài lê thê chưa biết bao giờ chấm dứt nên những người ở hậu phương thảnh thơi được ngày nào hay ngày ấy.
Đã gần trưa tuy bầu trời có sáng hơn nhưng mưa vẫn chưa dứt. Cái Liên giơ tay che miệng ngáp:
- Em thấy đói quá rồi. Mà sao thằng Nam nó về làng lấy cơm lâu quá thế nhỉ?
- Nó mới đi được một lúc. Mà nó còn phải chạy lên xã đội nhận công văn giấy tờ gì nữa cơ mà.
- Nó là thằng chúa hay la cà. Hôm nọ chị Tình sai nó đi nhận súng, dọc đường gặp đám tát ao nó lao xuống hôi cá, lúc lên đến huyện đội thì họ nghỉ mất rồi phải về không đấy!
- Thì nhờ nó mà hôm ấy tiểu đội trực chiến trên Đồi Ma được một bữa canh cá chua ngon tuyệt vời còn gì.
- Đúng thế! Mà thằng này càng lớn càng đẹp trai, hấp dẫn quá chị nhỉ?
- Mày chỉ được cái chuyện ấy là tài… Hôm nọ mày nhìn trộm nó xuống suối tắm hả?
- Nhìn bao giờ?
Cái Liên đang định cãi tiếp thì thằng Nam huỳnh huỵch đi lên. Cái Liên vội im bặt. Thằng Nam một tay cầm tàu lá cọ che mưa, một tay xách cái xô đựng cơm canh. Chị Nhân vội đứng bật dậy ra cửa hầm đỡ xô cơm canh cho thằng Nam. Ba xuất cơm canh của bộ phận trực canh gác phòng không để trong cái xô tôn nhỏ. Một ít cơm, một gói muối vừng, ba miếng thịt rang mặn để luôn cùng với cơm. Canh rau rền thì thằng Nam đổ luôn vào cái bi-đông nhựa miệng rộng đeo lủng lẳng bên hông cho khỏi bị sánh đổ lúc leo lên dốc. Thời chiến, có cơm và chút thức ăn như vậy là tốt lắm rồi. Đêm gác có đói thì có sắn tươi nướng hoặc luộc. Hôm nào sang có một nắm bánh mỳ luộc là sướng run lên.
Chị Nhân đang giục cái Liên lấy bát đũa ra ăn cơm thì trung đội trưởng Tình bất ngờ từ lối giao thông hào bước vào nhà hầm trực chiến. Trung đội trưởng Tình vai mang khẩu súng CKC, đeo cái túi vải bạt bên hông. Cái Liên rú lên:
- Sao chị không mặc áo mưa, người ngợm ướt hết cả rồi!
- Thì lúc sáng lên xã họp trời không mưa. Ai ngờ họp xong nó mưa mãi không tạnh. Tao định chạy về nhà luôn nhưng chợt nhớ là thằng Nam còn đang cầm cái công văn hỏa tốc nên lên luôn trận địa, nhỡ có việc gì khẩn còn xử lý ngay. Hồi này sau lần cấp trên về kiểm tra sẵn sàng chiến đấu lão xã đội trưởng Bản đâm ra khó tính. Việc gì lề mề, chậm chạp là lão ấy sạc cho không kịp vuốt mặt đấy.
Chị Nhân bảo:
- Vậy thì chị vào trong góc nhà hầm vắt bớt nước cho khô quần áo đi rồi ra ăn cơm luôn với bộ phận gác phòng không cho vui.
Trung đội trưởng Tình nhìn ba người rồi quát:
- Thằng Nam ra ngoài một lúc để chị thay quần áo.
Cái Liên vội ngăn lại:
- Ngoài trời đang mưa như trút nước thế này, chị đuổi nó ra thì nó ướt hết. Lúc nữa vào nó lại đòi cả ba chị em mình ra ngoài để nó vắt bớt nước cho khô quần áo… thế thì quay vòng loanh quanh mãi biết bao giờ mới xong để ăn cơm. Hay là em có ý kiến thế này, chị lùi vào trong góc nhà hầm thay quần áo, còn thằng Nam quay mặt ra phía ngoài, mắt nhìn thẳng vào cái kẻng phòng không kia kìa, không được ngoái đầu lại là ổn.
Chị Tình ngần ngừ:
- Thôi thế cũng được! Thằng Nam nghe đây, hướng quan sát mục tiêu cố định là cây cầu sắt rõ chưa?
- Rõ rồi ạ!
Thằng Nam đáp rồi ngồi quay mắt trông ra cửa hướng cây cầu sắt trên quốc lộ 2C. Trung đội trưởng Tình lùi lại phía sau mở cúc áo ngực nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn thằng Nam đề phòng nó bất ngờ quay đầu lại. Khi chị vừa vòng tay ra phía sau để đẩy móc cái áo ngực thì thấy cái đầu thằng Nam hình như hơi ngọ ngoạy. Một con dế bé xíu nhảy vào cổ áo làm nó nhột quá. Trung đội trưởng Tình quát:
- Tại sao cái đầu của thằng Nam cứ lắc lư thế hả! Cái Liên, bịt mắt nó lại ngay.
Cái Liên cười nắc nẻ. Nó liền buông ngay nắm đũa đang so nhao đến chỗ thằng Nam. Cái Liên rướn người lên vòng hai tay ra phía trước bưng lấy hai mắt thằng Nam. Trung đội trưởng Tình vẫn chưa yên tâm. Chị bảo:
- Bịt thật chặt vào. Khi nào tao bảo thôi mới được buông ra, rõ chưa?
- Chị yên tâm đi.
Cái Liên ép chặt ngực mình vào lưng thằng Nam. Hai tay nó vẫn bưng che kín mắt thằng Nam. Nó gần như ôm lấy thằng Nam từ phía sau. Lúc này chị Tình mới yên tâm cởi áo lót. Chị nhét cái xu-chiêng vào túi. Sau khi vắt khô cái áo mặc lại rồi thì đến cái quần lụa đen. Cái Liên sốt ruột:
- Xong chưa hả chị! Em buông tay nhé?
Chị Tình hốt hoảng hét:
- Chưa xong. Không được buông tay ra hiểu không. Mày mà buông tay ra là tao kỷ luật đấy! Rõ chưa?
- Em biết rồi…
Cái Liên đáp và giục:
- Chị nhanh nhanh lên còn ăn cơm! Em đói lả người ra tay mỏi không bịt được mắt thằng Nam chặt mãi đâu.
Thực ra thì cái Liên chỉ mong chị Tình chầm chậm một chút cũng được. Nó đang ôm chặt thằng Nam thế này thì còn gì hơn. Nó nghe rõ cả nhịp tim thằng Nam đang đập. Hơi thở của nó bay búi tóc bù sù của thằng Nam. Thấy trung đội trưởng lúng túng khi vắt khô cái quần, chị Nhân liền đến giúp. Hai người vừa làm vừa cười khúc khích. Cái Liên quay lại nhìn trộm trung đội trưởng và chị Nhân. Biết hai người không chú ý đến nó nữa nó bèn ép sát và chà qua, chà lại hai bầu vú nở nang của mình vào lưng thằng Nam. Nó biết thằng Nam cũng đã cảm nhận được sự mềm mại ấy. Hơi thở của thằng Nam hổn hển, đứt quãng.
Chưa bao giờ thằng Nam có được sự êm ái và hấp dẫn thế này. Hôm trước, lão Vận cho tiểu đội phòng không trên trận địa Đồi Ma mấy con cá sông. Tiểu đội trưởng sai nó vào rừng tìm vài quả dọc về chiều nấu nồi canh chua. Nó chèo lên cây dọc ven bờ suối chưa kịp bứt quả thì nghe tiếng người cười bên dưới bờ suối. Nó trông xuống. Đó là cái Liên và chị Nhân. Hai người tranh thủ buổi trưa nghỉ thay ca gác rủ nhau ra suối tắm. Đến bên gộp đá, chị Nhân và cái Liên cởi quần áo khỏa thân nhảy xuống suối vẫy vùng giữa dòng nước trong veo. Lúc đầu thằng Nam cũng hoảng, nó sợ chị Nhân và cái Liên phát hiện ra nó đang ngồi trên cây dọc thì nguy. Nhưng hai người mải bơi lội không chú ý trông lên vòm cây xanh rậm rạp. Thằng Nam phải ôm chặt thân cây ngôi thật im trong lùm tầm gửi um tùm. Nó thấy người nóng bừng, rân rân như đang lên cơn sốt. Hôm ấy là lần đầu tiên nó nhìn thấy bộ ngực của người con gái. Bộ ngực của cái Liên nở nang, trắng hồng mà thằng Nam đã nhìn thấy hôm ấy giờ đang ép chặt vào lưng nó. Thằng Nam cảm nhận được sự êm ái diệu kỳ ấy, sao mà thật gần, thật ấm đến thế.
- Xong rồi!
Trung đội trưởng Tình hô. Cái Liên tiếc nuối buông tay khỏi mắt thằng Nam. Bốn người cùng ngồi vào cái chiếu rải ngay đất quây quanh mâm cơm. Khi cái Liên xới bát cơm đưa cho, trung đội trưởng Tình mới giật mình nhận thấy cái áo mình đang mặc trên người quá mỏng, chị lại không mang đồ lót nên ngực áo nổi hẳn lên hai núm nhỏ. May là chị ngồi cùng phía với thằng Nam. Chị vội đặt bát cơm đứng dậy với cái túi treo trên móc cột lấy ra tấm vải dù khoác lên người, miệng xuýt xoa: “Quần áo còn ướt nên hơi lạnh!”.
Nghe trung đội trưởng nói cái Liên hơi mỉm cười. Đôi mắt cái Liên mơ màng. Nó vừa ăn vừa nghĩ về một điều gì đó rất mông lung…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 9)

TRĂNG QUÊ (phần 9)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Buổi kiểm tra công tác sẵn sàng chiến đấu tại trận địa phòng không của trung đội dân quân làng Hạ, xã Hòa Sơn diễn ra đến quá trưa mới xong tất cả các nội dung. Phái viên cơ quan quân sự tỉnh Lê Thanh Tục đặt ra rất nhiều câu hỏi, nêu lên khá nhiều tình huống yêu cầu xử lý quần thảo cho xã đội trưởng Phạm Bản và lực lượng dân quân tả tơi, mệt lử. Phạm Bản cắn răng thực hiện đầy đủ các mệnh lệnh của Lê Thanh Tục. Có những mệnh lệnh, tình huống rất vô lý, vượt quá khả năng hành động đối với một đơn vị dân quân cấp xã nhưng Phạm Bản vẫn cố gắng xử trí một cách tốt nhất, hợp lý nhất. Anh hiểu đây là thủ đoạn của một kẻ tiểu nhân, hẹp hòi muốn hạ bệ anh để trả mối thù vặt về một việc giữa anh và hắn khi còn ở trong quân ngũ. Chuyện ấy Phạm Bản đã quên lâu rồi, anh không còn để tâm nhưng từ sự việc hôm nay khiến anh phải nghĩ lại.
Đó là một lần đơn vị anh ra kho lương thực huyện Đại Từ nhận gạo và bột mỳ. Lê Thanh Tục khi ấy còn là một chiến sĩ thuộc trung đội do anh phụ trách. Khi nhận lương thực xong trên đường trở về đơn vị Lê Thanh Tục đã lấy trộm ba cân bột mỳ đổi cho bà chủ quán gần chợ thị trấn bánh rán ăn lấy và thuốc lá hút. Lúc đi qua suối, Lê Thanh Tục nhặt một hòn đá cho vào ba lô đựng bột mỳ. Về đến kho quân nhu, quản lý đại đội cân lại vẫn đủ khối lượng. Lúc đổ bột mỳ vào thùng Lê Thanh Tục khéo léo để không ai biết. Nhưng trung đội trưởng Phạm Bản đã phát hiện ra việc này. Anh cho đơn vị sinh hoạt kiểm điểm. Lê Thanh Tục bị phê phán nghiêm khắc và phải trừ tiền phụ cấp để trả đơn vị. Vì chuyện ấy mà Lê Thanh Tục căm Phạm Bản lắm. Sau khi được ông chú ruột nâng đỡ cho đi học tại trường hạ sĩ quan, Lê Thanh Tục trở về nhận chức trung đội phó tại chính đơn vị của Phạm Bản. Giữa hai người bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng. Lê Thanh Tục luôn để ý mọi hành động, sơ xuất của trung đội trưởng. Phạm Bản vốn là người chân chất, chả để bụng thù ghét ai bao giờ nên đã không đề phòng. Thế nên dẫn đến chuyện anh bị bắt quả tang việc quan hệ bất chính với nữ chiến sĩ trên đồi sim bị kỷ luật, phải loại ngũ. Chuyện ấy đối với Phạm Bản rồi cũng nguôi ngoai. Anh không oán trách ai mà chỉ coi là một vết lu mờ trong chặng đường đời của mình. Anh chỉ chỉ mong có một ngày gặp lại người con gái thuộc quyền năm xưa để nói một lời xin lỗi. Nhưng bây giờ thì Ngọc cũng đã vào mặt trận rất xa rồi, hai người không còn liên lạc được với nhau nữa. Chuyện đã qua lâu vậy mà vẫn còn một kẻ đeo đuổi, ám ảnh anh từ trong quân ngũ đến tận bây giờ.
Kết thúc buổi kiểm tra, sĩ quan phái viên tỉnh đội yêu cầu xã đội trưởng tập trung đơn vị dân quân để nhận xét, công bố kết quả việc thực hiện các nội dung kiểm tra. Lúc này đã quá trưa. Bầu trời quang mây, ánh nắng cuối thu vàng ruộm. Xã đội trưởng Phạm Bản tập hợp hai trung đội dân quân ở bãi đất bằng phẳng trên đỉnh Đồi Ma. Khi hàng ngũ đã chỉnh tề anh hô: “Nghiêm!” rồi chạy đến trước mặt thượng úy Lê Thanh Tục báo cáo, xin chỉ thị. Lê Thanh Tục cho Phạm Bản về vị trí rồi bắt đầu lên giọng nhận xét, đánh giá kết quả cuộc kiểm tra. Lê Thanh Tục nói rất dài, khen thì ít, chê bai thì nhiều. Cuối cùng kết luận:
- Nhìn chung chất lượng huấn luyện, khả năng sẵn sàng chiến đấu của dân quân xã Hòa Sơn chỉ đạt yêu cầu ở mức độ yếu, không đảm bảo hoàn thành được nhiệm vụ khi tình huống tác chiến xảy ra…
Xã đội trưởng Phạm Bản thấy nóng gáy nhưng anh vẫn cố gắng im lặng nghe nhận xét tiếp. Lê Thanh Tục nhấn mạnh:
- Đặc biệt là ý chí, tinh thần của lực lượng dân quân cần phải có sự rèn luyện, thử thách nhiều hơn nữa. Chiến tranh sẽ còn kéo dài, mức độ sẽ càng ngày càng ác liệt hơn. Thử hỏi với tinh thần và thái độ trách nhiệm như các đồng chí thể hiện hôm nay khi chiến tranh ác liệt xảy ra, bom rơi đạn nổ trên đầu có thể vượt qua nổi không, trụ vững được không, có dám nổ súng để bắn máy bay Mỹ không?
Phạm Bản càng sôi máu vì những nhận xét chê bai quá đáng của Lê Thanh Tục. Trong hàng quân cũng có nhiều người rì rầm phản ứng. Tiếng cái Liên làu bàu:
- Ông này chỉ ăn ốc nói mò phán bừa là giỏi.
- Ông ta là cấp trên thì muốn nói thế nào mà chả được…
- Nói cho sướng mồm, miệng loe nói càng nghe càng chán phè…
Thượng úy Lê thanh Tục vẫn chưa ngừng lời:
- Tôi phê bình một số đồng chí trong buổi kiểm tra hôm nay có một số đồng chí chưa thật nghiêm túc. Trong khi thực hành xử lý tình huống còn thiếu tập trung, cười đùa. Một số đồng chí ý thức địch tình chưa cao, làm công tác chuẩn bị chưa chu đáo, mang vác trang bị còn lôi thôi khi vận động thiếu linh hoạt. Ngay cả đồng chí xã đội trưởng cũng vậy. Đồng chí là chỉ huy nhưng không có vòng lá ngụy trang như các đồng chí khác. Khi xử lý tình huống thì lúng túng, thiếu linh hoạt…
Lê Thanh Tục nhận xét đánh giá xong kết quả buổi kiểm tra. Hắn biết Phạm Bản đang rất bực tức nhưng không làm gì được. Hắn thấy hả hê nhìn Phạm Bản đứng chôn chân đầu hàng quân mặt tái dần đi. Phạm Bản cố nén mong cho mọi việc qua đi nhanh nhưng Lê Thanh Tục chưa ngừng lời. Hắn chuyển sang lên lớp cho dân quân về mục tiêu lý tưởng chiến đấu, về xây dựng ý chí quyết tâm đánh thắng quân thù, về tư thế của người chiến sĩ sẵn sàng đối mặt máy bay Mỹ, nhằm thẳng quân thù mà bắn để bảo vệ quê hương.
Xã đội trưởng Phạm Bản thấy không thể chịu nổi nữa. Anh biết Lê Thanh Tục đang cố ý hạ nhục anh. Không ngờ hắn lại làm thế. Mọi người đang có mặt tại đây kể cả ông chủ tịch xã, anh đại úy cán bộ huyện đội không biết chuyện đã xảy ra giữa anh và Lê Thanh Tục, họ chỉ thấy hình như ông chuyên viên quân sự cấp trên này hơi lạc đề. Nhưng là cấp dưới nên họ cũng cố nhẫn nại đứng nghe lên lớp…
Giữa lúc Lê Thanh Tục đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên một chiếc máy bay Mỹ gầm rú như xé vải vút qua ngay sát trên đầu. Một quả tên lửa phóng chéo trên bầu trời, một tiếng nổ chói tai. Từ trên hướng đỉnh núi Tam Đảo một tốp máy bay Mỹ nữa lao ầm ầm gầm rít xẹt qua Đồi Ma phóng về phía Hà Nội. Mấy chiếc MIG-21 đuổi theo tốp máy bay địch. Tốp máy bay Mỹ bay vòng lại. Trên đỉnh Đồi Ma mọi người nhốn nháo. Có mấy người hoảng hốt nhảy vội xuống hầm hoặc bỏ chạy xuống chân đồi. Lúc này không còn là diễn tập để cấp trên kiểm tra nữa mà là tình huống chiến đấu thực sư. Xã đội trưởng Phạm Bản hiểu lúc này anh chính là người chỉ huy tác chiến trực tiếp cao nhất tại trận địa Đồi Ma này. Anh lập tức lao lên phía trước đội hình bình tĩnh hô khẩu lệnh:
- Trung đội dân quân trực chiến làng Hạ vào vị trí chiến đấu bắn máy bay địch. Trung đội dân quân cơ động làng Thượng lợi dụng địa hình, địa vật vận động về phía sau triển khai bảo vệ các mục tiêu quy định theo như phương án tác chiến.
Các bộ phận nhanh chóng triển khai vào vị trí chiến đấu và cơ động về phía sau theo mệnh lệnh của xã đội trưởng. Máy bay địch và máy bay ta vẫn gầm rú, quần thảo đuổi nhau trên bầu trời. Các xã thủ khẩu đội 12ly7 thao tác xác định mục tiêu, hướng bắn. Các khẩu lệnh của trung đội trưởng Tình và khẩu đội trưởng 12ly7 đanh gọn. Tiếng nạp đạn vang lên khô không khốc. Những nòng súng bộ binh chĩa lên bầu trời theo hướng bay của địch sẵn sàng nhả đạn.
Xã đội trưởng Phạm Bản tiếp tục chỉ huy dân quân. Anh hạ lệnh tiếp:
- Trung đội dân quân làng Hạ cử chiến sĩ đưa các đồng chí trong đoàn kiểm tra vào hầm trú ẩn. Khi máy bay địch bay xa đưa đoàn về phía sau, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Rõ chưa?
- Rõ!
Trung đội trưởng Tình vừa đáp lại thì hai tiếng bom nổ ầm vang lên ngay dưới chân Đồi Ma gần cây cầu sắt trên quốc lộ 2C. Khói bụi mù mịt, đất đá văng trùm lên cả trên đỉnh đồi. Hai chiếc máy bay F105 từ phía trên đỉnh núi Tam Đảo vút qua trận địa. Có lẽ chúng quăng vội hai quả bom cho nhẹ rồi lao ra phía biển tránh máy bay ta truy kích. Máy bay địch bay quá nhanh khiến các xạ thủ 12ly7 không kịp xác định mục tiêu, lấy đường ngắm. Họ cũng chưa được lệnh nổ súng. Xã đội trưởng Phạm Bản sợ bắn nhầm vào máy bay ta đang không chiến trên bầu trời. Hơn nữa hai quả bom nổ khá gần rung chuyển cả quả đồi khiến các dân quân có người hoảng sợ ôm súng chúi đầu xuống dưới giao thông hào.
Tiếng máy bay xa dần. Dọc theo dãi núi Tam Đảo không còn bóng dáng một chiếc máy bay địch nào nữa. Tiếng kẻng báo yên thong thả vang lên. Xã đội trưởng Phạm Bản rời vị trí chỉ huy chiến đấu trở về địa điểm tập trung trên đỉnh Đồi Ma. Anh gọi trung đội trưởng Tình đến bảo:
- Cho người xuống kiểm tra vị trí bom vừa nổ xem tình hình ra sao lên báo cáo ngay. Cử một chiến sĩ mời các đồng chí trong đoàn kiểm tra về hầm chỉ huy tiếp tục làm việc cho xong cuộc kiểm tra nhé!
Nữ trung đội trưởng dân quân chưa kịp trả lời thì cái Liên đã cười ngặt nghẽo nói luôn:
- Báo cáo xã đội trưởng! Đoàn kiểm tra không thể đến để họp tiếp được nữa đâu ạ!
- Không là thế nào! Họ mới nhận xét xong, đã công bố số điểm cụ thể đâu?
- Nhưng họ đã về lâu rồi ạ!
- Tại sao lại thế?
- Vì… vì… trong đoàn có người bị trúng "bom"… rồi ạ!
Cái Liên trả lời và càng cười to hơn. Xã đội trưởng Phạm Bản cáu:
- Vớ vẩn! Làm việc cho nghiêm túc. Mấy quả bom nó ném ở mãi dưới chân đồi vào bãi đất hoang làm sao mà có ai trúng bom bị thương được?
Cái Liên lúc này mới thôi cười. Nó đành nói thật mọi chuyện. Hóa ra khi bom nổ khói bụi mù mịt, máy bay Mỹ gầm rú bay sát trên đỉnh Đồi Ma khiến cho trưởng đoàn Lê Thanh Tục phát hoảng. Hắn ta vội nhảy luôn xuống giao thông hào tìm nơi trú ẩn. Luống cuống thế nào Lê Thanh Tục lao ngay vào cái ngách giao thông hào nơi đám dân quân nữ làm nơi đi vệ sinh cá nhân. Lê Thanh Tục luống cuống đạp vỡ cái nồi đất dùng đựng chất thải. Nước tiểu khai mù bắn lên làm ướt cả bộ quần áo Tô Châu mới tinh. Hắn đành phải theo ông chủ tịch về ngay trụ sở xã để tắm rửa và mượn quần áo để thay. Cái Liên biết chuyện này vì lúc ấy nó trốn ra khỏi hàng quân để đi vệ sinh. Khi cái Liên vừa ra khỏi cái ngách hầm ấy thì máy bay Mỹ lao đến quẳng bom và Lê Thanh Tục lao vào.
Nghe cái Liên kể lại mọi chuyện mọi người phá lên cười nghiêng ngả. Xã đội trưởng Phạm Bản không cười. Anh lừ mắt bảo:
- Thôi, chuyện này biết thế thôi! Bây giờ trung đội trưởng cho mọi người nghỉ ăn cơm rồi triển khai công việc buổi chiều nay theo kế hoạch. Tôi phải về trụ sở ủy ban xã xem tình hình cụ thể ra sao.
Nói xong, Phạm Bản xốc lại cái xà-cột vải bạt rồi quay đi. Xuống đến lưng chừng dốc anh còn nghe tiếng cái Liên cười xoe xóe nói:
- Thế là đoàn kiểm tra làm mất toi nồi nước giải nguyên chất để tưới rau chiều nay rồi! Hi… hi…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 8)

TRĂNG QUÊ (phần 8)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười

Gió bắc quất sàn sạt trên sườn Đồi Ma. Bầu trời mùa đông lạnh lẽo xám xịt. Cái rét ngấm dần vào da thịt con người làm những chiến sĩ dân quân run rẩy. Hàng ngũ của họ xiêu vẹo khiến trung đội trưởng Tình rất bực. Hôm nay, trung đội bắt đầu bước vào thực hành huấn luyện bắn máy bay tầm thấp tại chính trận địa chiến đấu của mình. Trực tiếp huấn luyện cho họ vẫn là anh đại úy lùn và đen, cán bộ cơ quan huyện đội. Anh đại úy vừa giảng giải vừa hướng dẫn tỷ mỷ từng động tác, cách xử lý tình huống cho các xạ thủ 12ly7.
Gần trưa trời hửng nắng, đỡ lạnh nên các chiến sĩ dân quân có vẻ phấn khởi hơn. Họ hăng hái tập luyện. Những động tác, khẩu lệnh của khẩu đội trưởng và các chiến sĩ chuẩn xác hơn. Trung đội trưởng Tình rất phấn khởi. Đang giờ giải lao giữa buổi huấn luyện thì xã đội trưởng Phạm Bản đến. Xã đội trưởng yêu cầu trung đội trưởng Tình tập hợp ngay đơn vị phổ biến nhiệm vụ. Các chiến sĩ dân quân nhanh chóng tập hợp đội hình. Trung đội dân quân xếp thành ba hàng ngang ngay phía đông mỏm đá mồ côi. Xã đội trưởng Phạm Bản xốc lại chiếc xà-cột vải bạt đeo chéo qua vai rồi đứng nghiêm bên trái đội hình nghe trung đội trưởng Tình báo cáo quân số, tình hình tập luyện. Đoạn, anh dõng dạc bước đến giữa hàng quân bắt đầu phổ biến tình hình:
- Theo thông báo của cấp trên, đế quốc Mỹ sẽ tăng cường đánh phá, ném bom miền Bắc nước ta nhằm làm giảm bớt sự thất bại, thua đau ở miền Nam. Bọn chúng sẽ đánh phá ác liệt các cơ sở kinh tế, các tuyến đường giao thông huyết mạch của chúng ta. Tuyến đường giao thông từ thủ đô qua Vĩnh Phú lên Lào Cai, Hà Giang sẽ là trọng điểm bắn phá của chúng. Cầu Việt Trì đã bị chúng đánh sập mất mấy nhịp. Do đó, quốc lộ 2C qua huyện chúng ta sẽ trở thành một tuyến giao thông quan trọng để các chuyến xe vận chuyển hàng hóa quân sự từ Hà Giang, Yên Bái về Hà Nội, Hải Phòng. Nhất định cây cầu sắt mà trung đội dân quân xã ta có nhiệm vụ bảo vệ sẽ trở thành trọng điểm bắn phá của máy bay Mỹ trong thời gian tới. Cấp trên đang xem xét và đã có phương án đưa lực lượng pháo cao xạ của bộ đội về đây khi cây cầu sắt này trở thành mục tiêu máy bay giặc Mỹ đánh phá.
Đứng trong hàng ngũ nghe phổ biến quán triệt tình hình cái Liên thấy chân tay ngứa ngáy và mỏi quá. Nó khẽ bấm chị Nhân bảo:
- Cái ông xã trưởng này nói gì mà nói dai nhanh nhách thế chị nhỉ?
- Mày im mồm đi! Ông ta mà nghe thấy thì mệt đấy em ạ!
Chị Nhân khẽ nhắc cái Liên. Cái Liên vẻ bức bối:
- Nhưng ông ta nói dài quá. Em muốn đi… tè lắm rồi.
- Cố mà chịu đựng chút nữa. Ông ta sắp chuyển sang “phần hai” rồi.
Quả đúng như chị Nhân nói. Xã đội trưởng Phạm Bản ngừng lời một lát nhìn trung đội dân quân thường trực làng Hạ rồi mới nói tiếp:
- Phần hai tôi xin nhấn mạnh rằng…
Xã đội trưởng Bản dừng lại mở cái xà-cột vải bạt lấy ra một cuốn sổ tay màu đỏ chói lật lật từng trang tìm nội dung. Cái Liên lại lầm rầm: “Nhấn cái gì thì nhấn cho nhanh nhanh ngay đi…”. Chị Nhân cố giấu một tiếng cười trong cổ họng. Hừng "thọt" đứng ở hàng sau bảo:
- Ông ấy sắp nhấn… nhấn thật sâu rồi đấy…
Xã đội trưởng Phạm Bản nói tiếp:
- Trung đội dân quân thường trực phải tăng cường luyện tập, sử dụng thật thuần thục vũ khí, trang bị, nêu cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu…
- Việc ấy ai chả biết…
Hừng "thọt" lầu bầu. Cái Liên thì uốn éo:
- Có cái chả cần huấn luyện mà ai ai cũng cứ giỏi!
Nhiều tiếng cười khi khí trong hàng quân. Trung đội trưởng Tình quay lại khẽ “xuỵt… xuỵt” ra hiệu cho mọi người im lặng. Xã đội trưởng Phạm Bản gấp cuốn sổ lại rồi nghiêm mặt thông báo:
- Ngày mai sẽ có chuyên viên quân sự của tỉnh đội về kiểm tra công tác sẵn sàng chiến đấu của xã ta. Cụ thể là kiểm tra trận địa phòng không bắn máy bay bay thấp bằng súng bộ binh tại Đồi Ma. Vì thế, tôi yêu cầu các đồng chí dân quân phải làm tốt việc chuẩn bị mọi mặt cho công tác kiểm tra sẵn sàng chiến đấu. Không được để cấp trên nhận xét chúng ta lơ là mất cảnh giác, tinh thần, ý chí chiến đấu không cao. Việc luyện tập kỹ chiến thuật cũng cần phải tốt hơn nữa. Ngay chiều nay, trung đội phải tổ chức huấn luyện thêm những khoa mục còn yếu, tổ chức củng cố lại công sự trận địa, ngụy trang vũ khí trang bị cho thật cẩn thận. Tôi nghe nói đồng chí chuyên viên này có trình độ chuyên môn quân sự rất cao đấy. Các đồng chí đã rõ nhiệm vụ chưa?
- Rõ…
Cả trung đội đồng thanh đáp. Xã đội trưởng Phạm Bản tỏ vẻ hài lòng và thấy yên tâm. Anh nhìn các chiến sĩ dân quân làng Hạ nói thêm:
- Ngày mai trong buổi kiểm tra trận địa phòng không Đồi Ma của cấp trên sẽ có cả các cán bộ xã và anh em trong trung đội dân quân cơ động làng Thượng cũng sẽ đến để tham quan học tập. Trung đội dân quân thường trực làng Hạ chúng ta phải hết sức cố gắng nhé!
Trung đội trưởng Tình thay mặt các chiến sĩ trung đội dân quân thường trực làng Hạ xin hứa với xã đội trưởng là toàn đơn vị sẽ hết sức cố gắng đảm bảo cho buổi kiểm tra của cấp trên tại trận địa Đồi Ma diễn ra suôn xẻ, có kết quả cao nhất, xứng đáng với sự tin tưởng của cấp trên.
Khi xã đội trưởng Phạm Bản đi rồi, trung đội trưởng Tình còn quán triệt nhiệm vụ thêm một thôi một hồi nữa mới giải tán cho đơn vị giải tán nghỉ giải lao. Mọi người ào về phía nam mỏm đá ngồi cho đỡ gió. Cái Liên đưa vội khẩu K44 cho chị Nhân cầm giúp rồi chạy xuống mé đồi. Nó có vẻ bí bách quá rồi.
Sáng sớm hôm sau toàn bộ trung đội dân quân thường trực làng Hạ và trung đội dân quân cơ động làng Thượng đã có mặt trên đỉnh Đồi Ma. Ai nấy quần áo chỉnh tề, súng khoác trên vai, vòng lá ngụy trang xanh rờn sau lưng. Xã đội trưởng Phạm Bản cũng có mặt trên Đồi Ma từ rất sớm. Phạm Bản phân công đồng chí xã đội phó trực ở trụ sở ủy ban xã cùng ông chủ tịch xã chờ đón đoàn kiểm tra của tỉnh đội rồi dẫn họ lên trận địa còn anh lên Đồi Ma trước đôn đốc dân quân. Phạm Bản thấy hơi lo lắng. Anh biết kết quả cuộc kiểm tra huấn luyện quân sự lần này sẽ có tác động quyết định đến con đường phấn đấu đi lên của mình. Cấp trên đang đề nghị hội đồng nhân dân xã bầu bổ sung chức phó chủ tịch xã. Anh có tên trong danh sách cùng với một kỹ sư nông nghiệp vừa mới được điều về công tác tại xã. Hai người chọn một. Nhưng nghe đâu anh kỹ sư nông nghiệp này là cháu họ của ông chủ tịch huyện. Anh ta về công tác tại xã là để tạo tiền đề, bàn đạp vươn lên cao hơn nữa. Tuy được lãnh đạo xã rất tin tưởng nhưng Phạm Bản vẫn thấy lo lắng mơ hồ. Bởi vì anh không có người nâng đỡ như tay kỹ sư nông nghiệp kia…
- Khoảng chín giờ sáng thì đoàn kiểm tra bắt đầu lên đến trận địa Đồi Ma! - Thằng Nam phóng như bay từ trụ sở ủy ban xã lên Đồi Ma thông báo.
Thằng Nam được phân công có mặt từ sáng sớm ở ủy ban xã nghe ngóng tình hình rồi chạy về báo cho xã đội trưởng biết trước để kịp tập trung dân quân đón đoàn kiểm tra. Xã đội trưởng Phạm Bản là người trực tiếp tập hợp đội hình dân quân báo cáo đoàn kiểm tra sau đó chỉ huy diễn tập và xử lý các tình huống chiến đấu. Thằng Nam vừa thông báo xong thì đoàn kiểm tra đã đến chân đồi. Trên đỉnh đồi hai trung đội dân quân xã Hòa Sơn hàng ngũ đã chỉnh tề. Đoàn kiểm tra của cấp trên đi lên. Đoàn có bốn người. Xã đội trưởng Phạm Bản nhận ra có hai người mặc quân phục đi cùng chủ tịch xã Trần Khuông và anh xã đội phó. Họ đi dưới dốc lên nên trên nhìn xuống nên không thấy mặt. Khi đến gần nơi dân quân tập trung ông chủ tịch xã, anh xã đội phó và anh đại úy trợ lý dân quân tự vệ cơ quan quân sự huyện lùi lại để cho anh sĩ quan đi cùng vượt lên trước. Phạm Bản hiểu viên sĩ quan quân đội này chính là chuyên viên quân sự của tỉnh đội về kiểm tra đơn vị. Người sĩ quan này mặc bộ quần áo Tô Châu mới cứng, chân đi đôi giày cao cổ cô-xư-gin đen bóng, đầu đội mũ cối Trung Quốc. Khẩu súng ngắn anh ta đeo sệ một bên hông, cái xà-cột da đen bóng khoác chéo qua vai, mảnh dù ngụy trang màu cứt ngựa loang lổ bay phần phật sau lưng.
Chờ cho đoàn kiểm tra lên tới gần đỉnh đồi, xã đội trưởng Phạm Bản hô "nghiêm" rồi chạy xuống dốc dập chân đứng trước mặt đoàn cấp trên giơ tay chào và dõng dạc:
- Tôi, Phạm Bản, chỉ huy trưởng ban chỉ huy quân sự xã Hòa Sơn! Báo cáo đồng chí sĩ quan trưởng đoàn kiểm tra…
Lúc này người sĩ quan trưởng đoàn kiểm tra mới ngẩng đầu nhìn lên. Phạm Bản giật nảy người khi nhận ra đó chính là Lê Thanh Tục - cấp dưới của mình thời còn ở trong quân ngũ. Vẫn cái bản mặt đen đen, đôi mắt nhỏ ti hí hum húp và cái mũi sần sùi. Lê Thanh Tục chỉ khác so với lần anh gặp hắn ở lớp tập huấn phòng không nhân dân trên tỉnh là trên ve áo hắn đã mang quân hàm thượng úy đỏ chói. Phạm Bản hơi lúng túng. Anh thấy mặt nóng bừng. Tuy thế anh vẫn cố định thần báo cáo với Lê Thanh Tục đầy đủ các nội dung về tình hình quân số, kết quả huấn luyện, xây dựng công sự trận địa, tinh thần sẵn sàng chiến đấu của lực lượng dân quân xã Hòa Sơn.
Xã đội trưởng Phạm Bản báo cáo xong, Lê Thanh Tục chậm rãi giơ tay chào lại. Đôi mắt ti hí của hắn nhìn Phạm Bản vẻ kinh khỉnh tự mãn. Một lát, hắn mới lên giọng hạ lệnh:
- Đồng chí xã đội trưởng cho dân quân triển khai về vị trí chiến đấu sau đó gặp tôi để nhận mệnh lệnh chiến đấu và các nội dung kiểm tra. Rõ chưa?
- Rõ!
Phạm Bản đáp. Anh thấy nghẹn ứ trong cổ họng. Đoạn, anh quay gót chạy ngược lên đỉnh đồi. Anh cố nén cảm xúc của mình nhưng vẫn thấy hơi choáng, đầu óc quay cuồng. Phạm Bản không ngờ lại gặp Lê Thanh Tục trong tình huống thế này. Anh hoàn toàn bị bất ngờ. Đối với Lê Thanh Tục thì việc gặp lại cấp trên cũ của mình không bất ngờ chút nào. Hắn nhìn theo Phạm Bản khẽ nhếch mép cười rồi đĩnh đạc bước lên đỉnh đồi để chuẩn bị phát lệnh báo động chiến đấu và ra các tình huống kiểm tra công tác chỉ huy của xã đội trưởng và hành động chiến đấu của lực lượng dân quân xã Hòa Sơn…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015


ThíchHiển thị thêm cảm xúc

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 7)

TRĂNG QUÊ (phần 7)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Không có văn bản thay thế tự động nào.


Trận địa Đồi Ma xây dựng xong. Trung đội dân quân thường trực bố trí khẩu 12ly7 và tổ chức trực chiến suốt ngày đêm. Ngoài khẩu đội 12ly7 còn có một tổ làm nhiệm vụ canh gác phòng không, gõ kẻng báo động, báo yên để nhân dân biết khi có máy bay địch xuất hiện kịp thời xuống hầm phòng tránh và lại ra đồng tăng gia sản xuất. Hàng ngày tiếng kẻng vang lên. Khi dồn dập ba tiếng một là có địch đang đến. Khi thong thả một hồi kẻng dài là kẻ thù đã bay xa. Người dân nín thở nghe từng nhịp kẻng vọng về từ phía Đồi Ma.
Khu Đồi Ma hoang vắng. Ngày trước ít ai dám trèo lên đồi. Đêm đêm chỉ có ánh sáng lập lòe của những con đom đóm và tiếng bọn chuột chạy cắn nhau chí chóe. Khi trở thành trận địa phòng không của dân quân Đồi Ma có thêm ánh đèn tù mù trên đình đồi. Đám dân quân nữ sợ ma nên đèn thắp suốt đêm. Khi có tiếng máy bay xa xa vọng về thì họ mới tắt đèn hoặc đưa vào trong hầm che ánh sáng hắt lên trời. Căn nhà hầm nửa nổi, nửa chìm sát ngay bên cạnh khẩu 12ly7. Gian nhà hầm rộng khoảng sáu mét vuông trở thành nơi ngủ trực đêm cho cả hai bộ phận xạ thủ 12ly7 và trực canh gác phòng không. Hôm nào đến phiên trực của Hừng "thọt" và thằng Nam thì bọn con gái bớt sợ. Hai thằng con trai nằm lăn ngay trên sườn đồi mà ngủ, chúng chẳng sợ gì ma quỷ. Mấy đứa con gái nằm dưới nhà hầm cũng thấy yên tâm vì có hai thằng con trai đang nằm ở trên nóc hầm. Cái Liên thường hay cười khúc khích lấp lửng nói đùa:
- Cứ có đàn ông nằm ở trên là yên tâm và... sướng nhất!
- Mày chỉ được cái lắm chuyện! - Chị Nhân mắng nó.
Cái Liên thường nhõng nhẽo với trung đội trưởng Tình chuyện cắt cử trực đêm trên Đồi Ma. Vì thế, nó thường được trực đêm cùng phiên với chị Nhân. Hai chị em nằm gác đùi lên nhau trong hầm rủ rỉ đủ chuyện cho đến hết đêm. Mà những câu chuyện của hai chị em thì chẳng bao giờ cạn.
Đêm về trên Đồi Ma gió thổi vi vút. Đã sang mùa đông những làn gió càng về khuya càng thêm lạnh. Đêm nay ca gác có ba chị em. Ngoài chị Nhân, cái Liên còn có thêm cái Hường ở tiểu đội 2. Con trai thì còn mỗi thằng Nam. Nó đắp miếng vải bạt nằm co ro ở trên nóc nhà hầm. Chị Nhân định gọi nó xuống dưới nhà hầm cho đỡ lạnh nhưng cái Liên vội ngăn lại:
- Nó xuống cùng chị em mình ngủ đêm dưới nhà hầm là vi phạm kỷ luật do trung đội trưởng quy định cấm nam nữ ở chung hầm đấy! - Cái Liên thì thầm nói tiếp: - Với lại có nó cùng ở trong hầm chị em mình không nói chuyện được đâu!
Chị Nhân thích nghe cái Liên kể những chuyện linh tinh nên chần chừ. Chị lấy thêm cái ruột chăn bông tiết kiệm dày cộm đưa lên cho thằng Nam. Thằng Nam quấn cái lõi chăn tiết kiệm màu vàng ệch vào người rồi cười khì khì bảo:
- Thế này thì em ấm quá rồi! Các chị cứ yên tâm mà ngủ kỹ đi. Nếu có máy bay địch xuất hiện em sẽ gõ kẻng báo động. Khi xã đội trưởng hoặc trung đội trưởng lên kiểm tra trận địa em sẽ lập tức gọi các chị dậy ngay, đừng lo.
Thằng Nam nói vậy cho mấy chị em yên tâm. Nhiều đêm nó ngủ say như chết máy bay Mỹ gầm thét trên bầu trời, bom nổ ầm ầm phía cầu Việt Trì mà nó vẫn ngáy o o. Thằng này còn trẻ lại vô tư nên cả trung đội ai cũng quý coi nó như một đứa em út. Có cái kẹo, củ khoai, bắp ngô mọi người đều để dành cho nó. Tuy được cưng chiều như thằng Nam không bao giờ ỉ nại vào các chị. Nó tự coi mình là một chiến sĩ thực thụ. Mọi việc nó đều hăng hái xung phong. Tuy còn trẻ nhưng thằng Nam thông thạo nhiều việc. Bố nó mất sớm, mẹ đau yếu thường xuyên nên nó trở thành trụ cột của gia đình, chăm lo cho mẹ và em gái. Nó tham gia dân quân mẹ nó có thêm năm chục cân thóc mỗi vụ cũng đỡ lo hơn khi giáp hạt, lúc mùa màng thất bát.
Khi thằng Nam đã cuộn tròn cả người cả súng vào trong chiếc lõi chăn bông tiết kiệm ngáy vang thì ba chị em dưới nhà hầm vẫn chưa ngủ. Ba người chùm chung một cái chăn bông mỏng rúc rích tâm sự. Cái Liên thì thầm:
- Chiều nay em nhận được thư của hắn chị ạ!
- Thư của thằng Xuyên à?
Cái Liên vội bịt miệng chị Nhân. Nó không muốn cho cái Hường biết những chuyện bí mật của mình. Chị Nhân hỏi tiếp:
- Tình hình của nó thế nào rồi?
- Hắn vừa huấn luyện vừa hành quân vào Nam. Hiện thì đã đi đến Nghệ An rồi.
- Thế à?
- Hắn có gửi lời hỏi thăm sức khỏe chị đấy!
- Ừ…
- À… mà anh Thứ cũng nhờ em gửi lời hỏi thăm sức khỏe của chị đấy! Anh Thứ và hắn vẫn ở cùng tiểu đội…
Nghe cái Liên nhắc đến Thứ chị Nhân thấy mặt nóng bừng. May là ánh đèn dầu leo lét lại cùng nằm nhìn lên nóc nhà nên cái Liên không thấy mặt chị đang đỏ bừng lên. Với lại nó không biết chuyện đã xảy ra giữa chị và Thứ buổi sáng hôm trước ở ruộng bèo hoa dâu. Mà thôi, chuyện chẳng có gì đáng nói. Một sự đụng chạm cố tình giữa trai gái không phải là tình tứ gì. Tuy vậy, chị Nhân cũng mãi không quên được sự việc đã xảy ra hôm ấy. Cái Liên vẫn thì thầm:
- Tự dưng em thấy nhớ… hắn quá chị ạ!
- Thì yêu sớm nên khổ thế em ạ!
- Nhớ cả chuyện khác cơ… mà trong thư hắn bảo cũng vậy chị ạ…
Chị Nhân tò mò:
- Chuyện khác… nào…
Câu chuyện giữa hai chị em cứ rời rạc, chả đâu vào đâu khiến cái Hường không hiểu đầu đuôi thế nào. Nó quay mặt ra rồi ngủ thiếp đi. Khi nhịp thở của cái Hường đã đều đều cái Liên mới nói tiếp:
- Có khi em cũng xin đi bộ đội hoặc thanh niên xung phong chị ạ!
- Sao tự nhiên mày lại có ý định thế hả?
- Em muốn cùng vào chiến trường với anh Xuyên… để gặp anh ấy…
- Vào đấy làm gì! Nó ở bộ đội chuyển đơn vị luôn luôn, mặt trận lại rộng, gặp nhau thế nào được?
- Vẫn biết thế… nhưng em nhớ lắm… không chịu nổi nữa rồi!
- Nhớ gì mà nhớ! Chúng mày đã phải là vợ chồng đâu mà nhớ?
Cái Liên ôm chặt lấy ngực chị Nhân cười hi hí:
- Chuyện ấy thật khó quên chị ạ! Chị cứ thử một lần mà xem.
Chị Nhân gỡ tay cái Liên rồi lật người nằm ngửa nhìn chăm chăm lên nóc nhà hầm. Gió mùa đồng bắc thổi sàn sạt trên mái nhà lều lợp bằng lá cọ. Cái lạnh từ lòng đất tỏa ra khiến chị thấy càng lạnh. Chị khẽ thở dài bảo:
- Thôi cố ngủ đi một lát. Ngày mai còn phải đi đào giao thông hào nối xuống chân đồi… - Ngừng một lát chị nói thêm: - Chiến tranh biết bao giờ kết thúc, nam giới ra trận hết thế này rồi… chúng mình sẽ chết già mất thôi…
- Dại gì mà chết già! Tuổi xuân chỉ có một thời, rất ngắn ngủi chị ạ.
- Không chết già thì làm gì được. Mà mày cẩn thận đấy, đừng có cứ nhìn thấy đàn ông là mắt sáng lên, xảy ra chuyện gì nữa là không hay đâu.
- Chị yên tâm.
- Tao thấy mấy lần đi đào hầm thằng Hừng "thọt" nó toàn ngó trộm ngực mày lúc mày cúi xuống xúc đất đấy.
- Cái lão thọt ấy em không thèm để ý!
- Nhưng nó lại để ý đến mày đấy hiểu không?
Cái Liên cười rồi cắn nhẹ vào vai chị Nhân:
- Lão thọt suốt ngày trực chiến lại bị con vợ béo ị nó quần cho suốt đêm, sáng ra mặt mũi bơ phờ, tay chân run rẩy, thở hổn hà hổn hển, cầm cái xẻng xúc đất không vững, “súng ống” ủ rũ có cho cũng chả làm gì được đâu chị ạ!
- Mày biết nó thế nào mà nói vậy?
- Em biết “nó” thế nào rồi… em sẽ kể cho chị nghe… hay lắm…
Chị Nhân nín thở chờ cái Liên nói tiếp. Nhưng mãi chả thấy nó nói thêm câu nào nữa. Hóa ra nó đã ngủ rồi. Con bé ngủ thật ngon lành. Đôi môi nó hé mở như muốn nói thêm nhiều điều bí ẩn nữa.
Chị Nhân cứ thao thức mãi không ngủ được. Đêm hậu phương trôi đi chầm chậm trong tiếng gió bắc ào ào. Đêm cô đơn. Đêm của bao nhiêu nỗi trăn trở mênh mông…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015


Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 6)

TRĂNG QUÊ (phần 6)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: Nguyễn Lê, ngoài trời

Xã đội trưởng Phạm Bản vốn là một thượng sỹ quân đội về phục viên. Thế nên anh có ít nhiều vốn kiến thức về quân sự, khi tình huống khẩn cấp xảy ra biết cách xử trí có hiệu quả nhất. Tỷ dụ như vụ việc người dân gây rối, ngăn cản việc dân quân đang triển khai làm trận địa hôm nay chẳng hạn. Nếu anh không xử trí kịp thời mà xảy ra xô xát đổ máu thì thật nguy hiểm, lực lượng dân quân và cả xã nữa sẽ mất thành tích thi đua như chơi. Đang lúc thời chiến khẩn trương thế này lơ là một chút là xôi hỏng bỏng không. Lo cho thành tích chung, xã đội trưởng Phạm Bản còn lo đến hậu quả xa hơn nếu lĩnh vực quân sự mà anh phụ trách xảy ra sự cố. Hiện xã đang khuyết một chân phó chủ tịch. Ông phó chủ tịch xã vừa được điều lên huyện làm trưởng phòng nông nghiệp vì anh này vốn là dân tốt nghiệp đại học ngành kinh tế. Chức phó chủ tịch ấy đang tìm chọn người. Thời chiến lãnh đạo thường có thiên hướng về cán bộ quân sự. Phạm Bản hy vọng vào vị trí ấy, là phó chủ tịch kiêm luôn chức xã đội trưởng. Chính vì thế nên anh luôn thể hiện sự cố gắng, trách nhiệm, năng nổ, xốc vác trong mọi công việc để lấy lòng lãnh đạo, tạo niềm tin với quần chúng. Việc đôn đốc, tổ chức xây dựng trận địa phòng không, huấn luyện và chiến đấu bắn máy bay Mỹ của trung đội dân quân làng Hạ do đích danh chủ tịch ủy ban hành chính xã Trần Khuông giao cho khiến xã đội trưởng Phạm Bản thêm hy vọng.
Lẽ ra ngay trong quân đội Phạm Bản có thể phát triển tốt. Vì anh là một người có năng lực.
Khi còn tại ngũ đơn vị anh đóng quân ở vùng đồi núi Đại Từ, Thái Nguyên. Phạm Bản là một cán bộ trung đội năng nổ, tháo vát, chỉ huy huấn luyện, quản lý bộ đội đều giỏi. Anh là cán bộ khung A, chuyên làm nhiệm vụ huấn chiến sĩ mới ở miền Bắc sau đó giao quân cho các cán bộ khung B đưa vào miền Nam chiến đấu rồi lại nhận đợt chiến sĩ mới khác huấn luyện tiếp. Cứ như thế, khung A huấn luyện, khung B đưa bộ đội ra trận, hết lớp này đến lớp khác như một guồng quay không ngừng nghỉ của các đơn vị quân đội thời chiến tranh chống Mỹ. Trong cái vòng quay ấy cũng có nhiều cán bộ khung A chuyển thành chỉ huy khung B vào miền Nam chiến đấu nhưng Phạm Bản thì vẫn cứ ở khung A mãi. Cấp trên đã có ý định cử anh đi học đào tạo tại trường quân chính quân khu để phát triển lên ngạch sĩ quan, làm cán bộ cấp đại đội. Anh được dự báo việc chuẩn bị đi học. Trong khi chờ đợi đi học khóa đào tạo vào năm học mới của trường quân chính thì có một sự cố khiến cuộc đời Phạm Bản bước sang một khúc ngoặt khác. Đó là thời gian cấp trên giao cho đơn vị khung A của Phạm Bản huấn luyện một lớp chiến sĩ mới toàn là nữ. Lớp chiến sĩ nữ này sau khi huấn luyện sẽ được đưa về các đơn vị thông tin, quân y.
Những cô gái trẻ măng, có người vừa mới tốt nghiệp phổ thông là xung phong vào bộ đội. Trong những cô gái trẻ trung căng đầy sức sống về trung đội Phạm Bản nổi lên một thiếu nữ rất đẹp và duyên dáng. Ngay lúc đầu gặp nàng, Phạm Bản đã sững sờ, mê mẩn. Nàng thật là đáng yêu. Tính tình, giọng nói, tiếng cười của nàng khiến anh như bị hút mất hồn. Không hiểu từ lúc nào, Phạm Bản đã thấy vô cùng yêu mến nàng. Một tình yêu hoàn toàn đơn phương nhưng đầy tự tin. Anh tin ở mình vì vừa tài hoa, vừa đẹp trai, lại là người chỉ huy trực tiếp của nàng. Phạm Bản luôn ưu ái, nâng niu, giúp đỡ nàng, khi huấn luyện, lúc hành quân hay lao động vào rừng lấy củi. Khi huấn luyện anh tận tình hướng dân, giúp đỡ nàng. Lúc hành quân anh mang giúp nàng bao gạo. Ngày nghỉ vào rừng lấy củi anh giúp nàng chặt cây… Anh dành cho nàng những món quà nhỏ, một bánh xà-phòng thơm, một phong lương khô 701.
Hình như Ngọc-tên người nữ chiến binh xinh đẹp nhất trung đội cũng hiểu được tình cảm mà người chỉ huy dành cho mình. Cô cũng thấy thinh thích khi thấy được quan tâm. Thân gái xa nhà, chiến tranh chả biết tương lai sẽ thế nào, được sự quan tâm là thấy yên lòng. Những lúc tập bắn thấy trung đội trưởng cứ dán mắt vào cái cổ áo chùng xuống của mình ban đầu cô cũng ngại ngùng, xấu hổ. Nhưng sau dần dần cô cũng thấy thinh thích. Có lần khi Phạm Bản đang đứng sát bên cạnh, cô còn làm động tác cúi xuống chuẩn bị nằm bắn để lộ cả một khoảng ngực áo sâu hun hút thấp thoáng hai vòng tròn nõn nà, căng mọng khiến cho khẩu lệnh của trung đội trưởng hơi run run.
Phạm Bản say mê trong công tác lại chiếm được cảm tình của một nữ chiến sĩ xinh đẹp nhất trong đơn vị khiến cho có người luôn luôn theo dõi, để ý. Người đó chính là tay trung đội phó của anh. Thực ra, tay trung đội phó tên là Lê Thanh Tục này không phải là ghen tỵ với việc Phạm Bản được đám tân binh nữ xúm quanh mà hắn ghen tỵ với tài năng của anh. Lẽ ra cái xuất đi học sĩ quan tại trường quân chính quân khu phải thuộc về hắn. Ông chú là cán bộ ở phòng tác chiến quân khu đã nhăm nhe dành cho hắn. Chẳng may, ông ta chưa kịp xuống làm việc với đơn vị thì bị trúng bom ở cầu Gia Bảy khi đang kiểm tra đơn vị chiến đấu bắn máy bay Mỹ bảo vệ cầu. Ông chú chết, chẳng còn người nâng đỡ, khi xét duyệt cử người đi học sĩ quan ai còn để ý đến hắn nữa. Nay thấy việc trung đội trưởng Phạm Bản quấn quýt bên cô chiến sĩ mới hắn cảm thấy hình như thời cơ dành cho mình đã đến. Lê Thanh Tục luôn để mắt đến trung đội trưởng của mình và theo dõi chặt chẽ đám nữ binh. Về chức trách thì hắn là cấp phó và còn là bí thư chi đoàn thanh niên. Phạm Bản vô tư, không biết mình đang đi vào một cảnh huống đặc biệt. Khi đơn vị chuẩn bị kết thúc thời gian huấn luyện cho các chiến sĩ nữ thì tình huống ấy xảy ra. Đó là đêm trước khi các chiến sĩ nữ chia tay nhau để về các đơn vị mới.
Đêm cuối tháng. Ánh trăng mùa thu cũng mỏng và lạnh. Đơn vị huấn luyện tân binh đã yên ắng mặc dù đêm nay các chiến sĩ được thức khuya hơn sau bữa liên hoan để ngày mai và những ngày tếp sau đó có các chiến sĩ nhận nhiệm vụ về đơn vị mới. Khi trung đội đã tắt đèn đi ngủ một lúc lâu, không còn tiếng rì rầm ở các lán trại thì trung đội phó Lê Thanh Tục se sẽ ngồi dậy. Hắn vớ khẩu AK và chiếc đèn pin nhẹ nhàng đi ra ngoài. Không phải là đi kiểm tra đơn vị hay đốc gác mà hắn lên nhà chỉ huy đại đội. Lê Thanh Tục gõ cửa phòng đại đội trưởng.
- Ai đấy! - Trong nhà có tiếng người hỏi.
- Báo cáo đại đội trưởng! Em là Lê Thanh Tục, trung đội phó trung đội 3 đây ạ!
- Có việc gì thế?
- Báo cáo! Có chuyện rất khẩn cấp ạ!
Đại đội trưởng Thiêm vội mở cửa. Trung đội phó Lê Thanh Tục thì thào thông báo tình hình. Đại đội trưởng hốt hoảng quát:
- Phát lệnh báo động tập hợp toàn đơn vị ngay!
Trung đội phó Tục vội ngăn đại đội trưởng:
- Không nên phát lệnh báo động! Làm như vậy thì không bắt được quả tang đâu ạ!
Đại đội trưởng Thiêm ớ người:
- Đúng vậy!
Đại đội trưởng Thiêm vội quay vào trong nhà lật gối lấy khẩu súng ngắn và chiếc đèn pin, gọi thêm một chiến sĩ liên lạc rồi hạ lệnh tiếp:
- Đi theo tôi ngay. Nhẹ nhàng thôi kẻo thấy có động họ bỏ chạy mất.
Phó trung đội trưởng Lê Thanh Tục xách súng vọt lên trước dẫn đường. Ba người chạy lên phía đỉnh đồi có những bụi cây sim, cây mua lúp súp. Họ không chiếu đèn mà mò mẫm theo ánh trăng mờ đi theo lối mòn ngược dốc.
Đến mé đồi phía đông ba người dừng lại thì thào hiệp đồng xử lý tình huống.
Bất ngờ cả ba chiếc đèn pin bật sáng soi rõ một khoảng đồi dưới gốc gây màng tang. Dưới ánh đèn, họ nhìn thấy hai người đang nằm bên nhau. Bàn tay của trung đội trưởng Phạm Bản còn luồn trong ngực áo của người nữ chiến sĩ xinh đẹp nhất đơn vị. Còn bàn tay của nàng thì đang nắm chặt một nhành cây sim. Hai người vừa thiếp đi một lát sau những phút ái ân và dồn toàn bộ sức lực cho nhau. Trên khuôn mặt hai người còn vấn vương sự rạng ngời sung sướng, thoả mãn. Đôi uyên ương đang chìm trong miên man chợt giật bắn người khi ánh đèn pin dọi sáng rực và một tiếng thét vang: “Nằm yên. Không được cử động!”. Theo phản xạ tự nhiên, cả hai nhoáng nhoàng bật ngồi dậy. Trung đội trưởng Phạm Bản rút vội tay ra khỏi ngực áo của người nữ chiến sĩ. Còn Ngọc thì lập cập cài lại khuy áo. Hai người đều hoảng hốt vì bị bắt quả tang. Rồi, cả hai bước líu ríu bên nhau trước mũi súng của đại đội trưởng Thiêm và trung đội phó Lê Thanh Tục. Họ bị dẫn giải về doanh trại như những kẻ phạm tội. Mà như vậy thì đúng là phạm tội nghiêm trọng rồi. Cùng với việc bắt quả tang, đại đội trưởng Thiêm và trung đội phó Lê Thanh Tục còn thu được tang vật là chiếc xu-chiêng màu đỏ chói vướng một cành cây sim.
Ngay sau đó là những cuộc kiểm thảo triền miên, hết chi đoàn lại đến trung đội, đại đội. Ngọc gầy rộc đi. Đôi mắt rất đẹp của nàng thâm quầng vì những đêm ngồi viết tường trình và kiểm thảo.
Trung đội phó Lê Thanh Tục chủ trì các buổi sinh hoạt của trung đội và của chi đoàn để kiểm điểm hai người. Anh ta đề nghị lên trên xét hình thức kỷ luật loại ngũ cả hai. Việc có thể sẽ phải trở về quê hương trong lúc cả nước đang hướng ra tiền tuyến không khác gì những kẻ đào ngũ khiến cả hai đều vô cùng hốt hoảng. Ngọc khóc đến cạn nước mắt. Trong khi chờ trên quyết định hình thức kỷ luật Ngọc bị đưa xuống bộ phận nuôi quân chuyên chăn lợn sau đó chuyển vào đơn vị công binh tuyến lửa. Trung đội trường Phạm Bản bị giáng chức và thuyên chuyển sang đội sản xuất gồm chủ yếu là những phần tử "Bê quay" đang lao động dọn dẹp lòng hồ núi Cốc. Gần một năm sau thì anh được ra quân.
Về địa phương do có vốn kiến thức quân sự nên Phạm Bản được gọi vào lực lượng dân quân. Dần dần với sự phấn đấu, công tác tốt lại có khả năng chỉ huy anh được đề bạt lên làm cán bộ quân sự cấp xã. Một lần đi dự lớp tập huấn phòng không nhân dân ở trên tỉnh Phạm Bản bất ngờ gặp lại người cùng đơn vị cũ thời anh còn ở Thái Nguyên. Hôm ấy, sau khi nghe giới thiệu về nguyên tắc tổ chức trận địa bắn máy bay bay thấp bằng súng bộ binh, đến giờ giải lao mọi người tản vào các gốc cây có bóng mát ngồi nghỉ. Phạm Bản đang đi cùng anh xã đội phó ở xã bên thì chợt có ai đó vỗ bộp vào vai nói:
- Chào đồng hương...
Phạm Bản quay ngoắt lại. Đó là một sĩ quan đeo quân hàm trung úy, khẩu súng ngắn đeo sệ bên hông, cái xà-cột da đen khoác chéo qua vai. Phạm Bản nhận ra ngay đó là Lê Thanh Tục - cấp dưới của mình khi anh còn ở trong quân ngũ. Vẫn cái bản mặt đen đen, đôi mắt hum húp và cái mũi sần sùi. Chỉ có khác là bây giờ trông hắn có vẻ oai vệ hơn, không dúm dó như thời ở khung A huấn luyện tân binh trên đất Đại Từ, Thái Nguyên. Sau vụ có công phát hiện, theo dõi giúp chỉ huy đại đội bắt quả tang “gian phu-dâm phụ” nên Lê Thanh Tục được cử đi học tại trường quân chính quân khu. Xuất đi học sĩ quan ấy lẽ ra là của Phạm Bản. Ra trường, Lê Thanh Tục về công tác tại ban dân quân của tỉnh đội. Lê Thanh Tục ưỡn ngực giơ thẳng cánh tay phải ra.
Phạm Bản không bắt tay Lê Thanh Tục mà lập tức quay đi. Lê Thanh Tục bị bẽ mặt trước nhiều người song vẫn cố vớt vát nói vóng theo:
- Cái đồ… đồ chết vì gái… lại còn sĩ…
Câu nói ấy của Lê Thanh Tục cứ đeo đuổi Phạm Bản mãi. Đúng là nhiều người chết vì gái. Lẽ ra Phạm Bản có thể thăng tiến xa rồi nếu không xảy ra vụ đồi sim năm ấy. Hóa ra cái thứ ấy của đàn bà ghê thật. Nó có thể làm cho nhiều người "rụng mất sao, cào mất gạch, cách mất chức” chứ chẳng phải chuyện đùa. Vậy mà ai cũng thích đụng chạm vào "cái ấy" của chị em cho dù có mất hết. Bây giờ phụ trách trung đội dân quân cũng toàn là gái thế này khiến xã đội trưởng Phạm Bản lại nhớ đến chuyện thời quân ngũ không xa…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015


ThíchHiển thị thêm cảm xúc

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 5)

TRĂNG QUÊ (phần 5)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, đám mây, ngoài trời, thiên nhiên và nước


Trung đội dân quân thường trực làng Hạ bắt đầu xây dựng trận địa ở khu vực Đồi Ma. Quả đồi này màu đất đỏ sậm tựa như màu máu khô. Cây cối trên đồi khá xanh tốt, rậm rạp nhưng toàn là các loại cây tái sinh và nhưng bụi sim, mua mọc khắp đồi. Trên sườn đồi phía bắc có một hòn đá to liền khối nổi lên màu sám xịt. Một cây đa trùm rễ lòng thòng ôm quanh hòn đá. Nghe các cụ kể lại ngày xưa bọn Tàu đào hầm ngầm giấu vàng bên dưới hòn đá. Bọn chúng lùng bắt con gái đồng trinh cho ngậm sâm, khâu miệng lại rồi chôn sống xung quanh làm thần giữ của. Những người con gái chết trẻ biến thành ma đêm đêm hiện hình đi lại vất vờ quanh hòn đá, tiếng kêu khóc của họ thật lâm li, ai oán. Chuyển thực hư chẳng biết thế nào nhưng ngang thân hòn đá hướng bắc có một cái hốc lõm sâu vào. Không biết tự bao giờ đã có một cái bát hương đặt ở trong hốc đá. Thỉnh thoảng vẫn thấy những túm chân nhang còn rất mới. Một dạo người ta đồn rằng cái bát hương ấy là đồ cổ rất quý hiếm, có từ mấy trăm năm, hoặc cả ngàn năm trước, trị giá đến hàng chục triệu đồng nên bọn săn đồ cổ thường lởn vởn trên Đồi Ma. Cái bát nhang có khắc chìm hình rồng phượng ấy biến mất sau một đêm mưa. Nhưng rồi nó lại trở về đúng chỗ cũ. Nghe đâu có một thằng tham tiền dám cả gan lấy trộm cái bát nhang cổ ấy. Nhưng nó đem về đến nhà chưa kịp bán thì đã gặp báo mộng diệt gia, cháy nhà, tiệt diệt hết gia cầm, gia súc, lụn bại cả họ hàng. Ban đầu, thằng ăn cắp không tin, song sau một đêm đột nhiên hai con trâu nhà nó lăn ra chết, thằng con lớn đang đi học bỏ chạy về nhà trợn ngược mắt đứng giữa sân há hốc mồm không nói gì. Thằng ăn cắp cái bát nhang hoảng sợ quá vội và đem đến trả lại còn phải sắp lễ vật cúng bái. Dân làng Hạ chỉ biết đúng là có chuyện cúng bái chập cheng suốt cả đêm trên Đồi Ma. Sáng hôm sau có người lên xem còn thấy dấu vết đốt vàng mã, dấu máu động vật và lông gà vương vãi khắp đỉnh đồi. Sau bận ấy, không ai còn dám động đến cái bát nhang trong hốc đá ấy nữa.
Đồi Ma nằm trên trục thẳng lên hướng cây cầu sắt trên quốc lộ 2C đến núi Tam Đảo. Do đó khi máy bay Mỹ bổ nhào từ trên dãy núi Tam Đảo xuống ném bom cầu sẽ lọt vào tầm ngắm của những cây súng bộ binh của dân quân. Khi chúng bay thấp để tránh ra-đa phòng không cũng sẽ phơi bụng khi bay qua trận địa Đồi Ma. Chính vì vậy nên Đồi Ma thành đắc địa để xây dựng trận địa phòng không bắn máy bay tầm thấp bằng súng bộ binh.
Để xây dựng trận địa, trung đội dân quân phải chặt hết cây cối trên đỉnh đồi và phải cưa bỏ một cành đa chìa về hướng bắc để khỏi vướng xạ giới. Chặt cây trên đỉnh đồi thì đám thanh niên còn dám làm còn việc trèo lân cây đa chặt cành thì không đứa nào dám. Trung đội trưởng Tình bảo thằng Nam trèo lên cây đa. Thằng Nam vốn là đứa liều lĩnh chẳng sợ gì ma quỷ. Nó dắt con dao tông vào lưng đu đám dây leo chằng chịt trèo lên cây đa. Khi nó vừa vung dao chặt được mấy nhát thì rú lên ngã nhào xuống. May là phía dưới cành đa cây cối, dây leo chằng chịt um tùm nó nhanh chân nhanh tay túm được nên ngã không đau lắm. Nó bám vào một cành cây treo lủng lẳng cách mặt đất đến gần chục mét. Cả trung đội hốt hoảng nhào đến. May có sẵn mấy cây tre đem lên làm lán trại. Mọi người hò nhau vác một cây tre đến dựng lên rồi giữ cho vững để thằng Nam ôm cây tre rồi tụt xuống đất. Hóa ra lúc nãy chỗ cành đa nó đang chặt có một tổ ong vò vẽ. Nó vung dao lên chặt cây chạm vào tổ ong nên bị đàn ong lao ra đốt. Cũng may mà khu đồi rậm rạp và tổ ong chưa bị vỡ nên khi thằng Nam ngã xuống lùm cây bên dưới đàn ong không đuổi theo. Tuy chả phải là chuyện ma quỷ gì song không ai còn dám lên chặt cái cành đa ấy nữa. Xã đội trưởng Phạm Bản quyết định xin công binh huyện đội về ép mấy lạng thuốc nổ đánh gãy cành cây. Khi cái cành cây ấy bị khối thuốc nổ đánh gãy gục cây đa trông xa giống như một người bị cụt mất một cánh tay.
Khi mọi người đang phát dọn cây cối, đào công sự trên đỉnh Đồi Ma thì có nhiều tiếng người xôn xao dưới chân dốc. Một toán người phần đông là phụ nữ rùng rùng kéo nhau lao lên. Vừa xông lên đồi họ vừa gào thét ầm ĩ. Toàn là các bà nạ dòng. Nhà họ ở dưới chân đồi. Một bà gào lên:
- Các anh chị định hại cả làng ta à…?
- Sao dám chặt cây, đào bới ở chỗ linh thiêng, nơi huyệt đạo thế này thì động mồ, động mả, đứt long mạch thì cả làng ta sẽ chết hết đấy…
- Ối giời ơi là giời ơi, họ định giết cả làng Hạ này bà con ơi!
Đám thanh niên dân quân dừng tay trèo lên bờ công sự ngồi nghỉ và nghe các bà kể lể, kêu gào. Họ không quan tâm chuyện ma quỷ, chỉ muốn nghỉ một lát lấy sức. Bữa ăn đạm bạc, cơm trộn toàn sắn đắng khiến họ nhanh mệt mỏi. Ngồi nghe đám dân làng bàn tán, kêu gào thỉnh thoảng thằng Hừng thọt lại chọc thêm một câu khiến cho mấy bà già càng thêm lồng lộn. Người trong làng kéo lên mỗi lúc một đông. Ai cũng can ngăn trung đội dân quân không nên đào bới, chặt cây cối, xây dựng trận địa trên Đồi Ma nếu không gây động địa thần linh, ma khách thì cũng sẽ thu hút bom đạn của bọn giặc Mỹ ném xuống làng xã. Mấy người quá khích còn xông vào giằng lấy cuốc xẻng của dân quân ném đi. Có người còn hô hào nhau cào đất san lấp các hầm hố, công sự của dân quân. Họ đạp đổ cả lái lán trú mưa nắng của dân quân vừa mới dựng xong trên đỉnh đồi. Nhiều tiếng chửi bậy, thách thức vang lên. Trung đội trưởng Tình hết sức lo lắng, lúng túng không biết xử trí tình huống này ra sao. Cuối cùng, không còn cách nào khác chị Tình đành kéo thằng ghé tai nói nhỏ. Thằng Nam gật đầu nhận lệnh của chỉ huy. Đoạn, nó vội bưng cái mặt bị ong đốt sưng húp lao vút đi. Thằng Nam chạy về làng thông báo cho ông Đạt đội trưởng biết tình hình đang diễn ra trên Đồi Ma. Ông Đạt vội vàng cho người báo cáo ngay lên ban chỉ huy xã đội. Một lúc sau ông Đạt cùng xã đội trưởng Phạm Bản và anh công an xóm hối hả chạy lên trận địa của dân quân làng Hạ.
Vừa lên tới đỉnh Đồi Ma, xã đội trưởng đã lớn tiếng quát trung đội trưởng Tình ngay lập tức tập hợp đơn vị triển khai phương án sẵn sàng chiến đấu. Đây đúng là một hành động, một âm mưu phá hoạt nhiệm vụ quân sự chứ không phải là chuyện bình thường. Vậy mà khi có tình huống xảy ra trung đội dân quân lại không xử lý được, để bị mất trận địa một cách quá dễ dàng thế này.
Thấy trung đội dân quân tập hợp, súng ống, gậy gốc lăm lăm đám đông quá khích mới tạm dịu đi. Trưởng công an xóm Vũ Sinh đảo mắt nhìn đám người đang nhốn nháo, phân loại nhanh các đối tượng rồi chỉ mặt người đàn bà to mồm nhất đám cảnh cáo:
- Bà là bà Chuyên phải không? Nhà bà ở tận bên kia sông tại sao lại có mặt phá hoại trận địa quân sự ở đây?
Bị điểm tên chỉ mặt bất ngờ, bà Chuyên chột dạ lúng túng:
- Tôi… tôi… đi bán hàng trong làng. Thấy chuyện xảy ra thì lên… lên… xem thôi…
Trưởng công an Vũ Sinh nghiêm khắc:
- Bà là người chuyên buôn gian, bán lậu, mua rẻ, bán đắt, móc ngoặc, tiêu thụ các loại hàng hóa bất chính tuồn từ trong của hàng mậu dịch quốc doanh ra bán với giá cắt cổ, gây nhiễu loạn thị trường xã hội chủ nghĩa. Bà biết đó là tội gì không?
- Tôi… tôi… không… không…
Mụ Chuyên lắp bắp và tìm cách lùi ra khỏi đám đông. Anh công an xóm tiếp tục cảnh cáo một người khác:
- Lão Vận kia nữa. Lão đã già cả rồi, hợp tác xã tạo công ăn, việc làm, cho chuyên trách việc vệ sinh quét chợ, vậy mà vẫn còn lên đây gây rối hả?
- Tôi… không phải… là…
Lão Vận ngớ người ra ấp úng. Lão định thanh minh nhưng đám đông ồn ào át cả tiếng lão. Lão không phải là lên để ngăn chặn việc dân quân xây dựng trận địa. Lão vừa đánh được một mẻ cá trên sông Đáy. Lão liền mang lên cho đám dân quân một ít. Không ngờ lúc lão lên lại đúng vào lúc đám người làng Hạ lên ngăn cản việc làm trận địa phòng không. Lão Vận bị chỉ trích oan. Người lão run run, tay lão xách xâu cá thêm nặng chĩu. Lão cố nói thêm một câu cho ra nhẽ nhưng chẳng ai thèm nghe lão. Mọi người còn đang to tiếng tranh luận phải trái, an nguy với nhau. Ông đội trưởng đội sản xuất làng Hạ thì ôn hòa. Ông nhỏ nhẹ vận động, nhắc nhở bà con nên về để ra đồng ra sức sản xuất nhiều ngô lúa chi viện cho tiền tuyến đánh giặc, không nên tụ tập đám đông làm những việc sai trái, thiển cận thiếu suy nghĩ, cản trở nhiệm vụ chiến đấu của dân quân, vi phạm pháp luật của nhà nước. Anh trưởng công an xóm thì tiếp tục nghiêm khắc nhắc nhở, cảnh cáo thêm một số phần tử tiêu cực, chậm tiến trong làng đang có mặt tại đây. Tuy vậy, hai cả thái độ cương nhu đều không có kết quả. Đám đông vẫn không đồng tình với việc dân quân xây dựng trận địa phòng không trên đỉnh Đồi Ma. Nhiều người lại bắt đầu to tiếng, vung chân, vung tay, manh động...
Đột nhiên, xã đội trưởng Phạm Bản thét to:
- Máy bay địch từ hướng thủ đô Hà Nội đang bay lên! Trung đội dân quân khẩn trương vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!
Quả là có tiếng máy bay, hoặc là tiếng ô tô ầm ì phía xa xa. Đúng lúc ấy có một tiếng nổ to của máy bay tăng tốc phía bầu trời trên dãy núi Tam Đảo. Đám dân làng Hạ nhốn nháo hốt hoảng. Một rồi hai, ba người bỏ chạy. Thế là đám đông vội vàng tóe ra lao xuống chân đồi như vịt vỡ đàn. Nhìn đám người quá khích hoảng hốt tan tác chạy về làng, xã đội trưởng Phạm Bản cười thầm và nghĩ: “Đúng là cứ phải có chiến sự thì tình hình mới yên được! Mình xử lý tình huống này thật là xuất sắc”.
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015