Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 27)

 

               

           NGŨ QU
           Truyện dài của Trọng Bảo

           Sau vụ cháy, xã Đồng Nhân đầu tư mấy trăm triệu đồng xây dựng lại chợ Niễu. Các dãy hàng quán bây giờ đều xây gạch kiên cố, vôi ve, lợp ngói khang trang. Khi chợ đã hoàn thành, ông chủ tịch xã chỉ đạo sắp xếp lại các ngành hàng kinh doanh, định ra các loại phí cần thu để hoàn vốn xây dựng chợ. Chợt nhớ ra một việc, ông sang bàn với anh phó chủ tịch xã phụ trách kinh tế- tài chính:
          - Phải thành lập ngay một tổ vệ sinh môi trường chuyên trách đảm nhiệm việc thu gom rác thải ở chợ!
          - Đúng là nên thế anh ạ! Nhưng ngày trước chỉ có một mình lão Vận quét cả chợ cũng xong. Bây giờ chợ búa đã khang trang sạch sẽ hơn thì cũng chỉ cần một người thôi!
          - Ngày trước khác, bây giờ khác. Phải thành lập một tổ từ ba cho đến năm người. Tổ này không những quét dọn trong chợ mà còn tiến hành thu gom rác thải trong thị trấn và cả trong các làng nữa. Thời đại văn minh là phải như thế...
          Anh phó chủ tịch băn khoăn:
          - Nhưng lấy tiền đâu mà trả lương cho những năm người ạ!
          - Không phải trả lương. Tổ thu gom rác này sẽ tự chủ hạch toán. Các hộ tiểu thương buôn bán trong chợ, các gia đình trong thị trấn, sau này là cả các hộ dân trong các làng xóm nữa đều phải nộp phí vệ sinh hàng tháng hẳn hoi, không có chuyện thù lao được chăng hay chớ như thời lão Vận còn quét chợ. Mà ta phải tính toán cái khoản phí vệ sinh môi trường này sao cho không những đủ tiền chi lương hàng tháng cho bộ phận thu gom rác mà còn có thêm một nguồn thu mới cho xã nữa...
          - Vâng!
          - Còn nhân sự thì mỗi làng cử ra một người. Riêng làng Vực nhớ là quan tâm ưu tiên cho cái tay “liệt sĩ” sống lại trở về năm ngoái đang không có ruộng đất, không có công ăn việc làm. Dù sao thì người ta cũng là một cựu chiến binh, là người có công lao với nước, với làng xã, quê hương ta đấy.
           Anh phó chủ tịch xã vừa ghi chép vừa hỏi thêm:
           - Tôi nghe nói ông ấy đang được trên xem xét để công nhận là thương binh chống Mỹ, đảm bảo các chế độ chính sách đãi ngộ của nhà nước...
           Ông chủ tịch gật đầu:
           - Đúng vậy! Xã ta sắp tới sẽ có hai trường hợp được trên giải quyết chính sách, một được cấp thẻ thương binh, một được công nhận là liệt sĩ. Đó là tay Phương, “liệt sĩ” sống lại ở làng Vực và người nữa là cụ Cống - bố đẻ ông Hiến, giám đốc sở công nghiệp bị chết đuối ở Xoáy Vực dạo trước...
            Anh phó chủ tịch xã ngạc nhiên nói:
           - Bác Phương thì hoàn toàn xứng đáng rồi. Bác ấy đi bộ đội, đi B, tham gia chiến đấu ở miền Nam, bị thương, bị mất tích có giấy báo tử, có cả huân chương chiến công đơn vị họ gửi về cho xã hẳn hoi. Còn lão Cống vốn là du kích làng Vực hoảng sợ bỏ chạy khi giặc Pháp càn vào làng mà cũng được công nhận là liệt sĩ thì vô lý quá. Chuyện này có nhiều cụ nguyên là du kích thời kháng chiến chống Pháp đều đã khẳng định rồi, có văn bản hẳn hoi. Tại sao bây giờ lại đảo ngược 100% như thế. Liệu có thỏa đáng không anh?
            - Tại sao à... - Ông chủ tịch xã Đồng Nhân đứng dậy vỗ vỗ vào vai anh phó chủ tịch trẻ tuổi: - Tại là vì các cụ ấy đã về với cõi vĩnh hằng gần hết rồi, cụ nào còn sống thì quá già cả, lẫn cẫn, lúc nhớ, lúc quên... và cũng tại là ông em út của lão ấy bây giờ đã là một cán bộ cao lắm rồi, quyền lực lớn lắm rồi. Ông ấy muốn thế thì cứ phải như thế, hiểu không! Mà chuyện này chúng ta cũng có mất gì đâu mà chú cứ phải băn khoăn mãi. Ông thứ trưởng ấy đã nói với tôi rồi. Khi anh ruột của ông ấy được công nhận là liệt sĩ chống Pháp, có công với nước, hài cốt được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ của xã, ông ấy sẽ tài trợ và vận động các doanh nghiệp tài trợ để xã ta xây dựng khu tưởng niệm các liệt sĩ thật khang trang, xây một cây cầu xi-măng cốt sắt kiên cố bắc qua con kênh đào để nhân dân khỏi phải đi đường vòng mỗi khi đến viếng các liệt sĩ...
           Ông chủ tịch nói xong đĩnh đạc bước ra khỏi phòng. Anh phó chủ tịch trẻ ngồi ngẩn người ra suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu hết mọi nhẽ của sự đời.

           Ông chủ tịch xã vừa về đến phòng làm việc của mình thì anh chánh văn phòng uỷ ban bước vào. Anh bước lại gần hạ giọng nói để ông chủ tịch vừa đủ nghe:
           - Chiều nay, mời anh đi chơi ten-nít, đấu giao hữu với trưởng phòng địa chính huyện ạ!
           - Ờ được rồi! Mấy giờ thì đi nhỉ? Mình đang muốn thử cái vợt vừa mới mua những mấy triệu đây...
           - Bốn giờ chiều anh ạ! Sau buổi giao đấu ông trưởng phòng có nhã ý mời chúng ta một bữa “đặc sản” thú rừng...
            Ông chủ tịch nhăn mặt cắt lời:
            - Sao lại để ông ấy mời! Chúng ta sẽ mời ông ấy, hiểu không?
            - Vâng, vâng ạ!
            Ông chủ tịch căn dặn thêm:
            - Nhớ là chọn chỗ quán nào cho kin kín một chút, tránh để người quen trông thấy cán bộ huyện, xã ngồi ăn uống bù khú với nhau, phiền phức lắm. Lãnh đạo huyện đã có công văn nhắc nhở cán bộ toàn huyện rồi đấy!
           - Vâng, em hiểu rồi!
           - Mà nhớ cẩn thận đấy kẻo lại bị nó lừa cho như lần trước. Đặc sản, đặc xiếc, thú rừng, thú núi gì mà toàn là thịt lợn nái già khú, nhai dai nhách, mỏi cả quai hàm, trẹo cả răng...
           Anh chánh văn phòng khẳng định:
           - Lần này bọn em đã “trinh sát” rất cẩn thận rồi. Quán đặc sản này ở sâu mãi trong chân núi Mồ. Lợn, nhím, tê tê, toàn là thú rừng Tam Đảo hẳn hoi, tươi sống ngoay ngoảy nhốt sẵn trong chuồng, chỉ con nào họ cắt tiết ngay con nấy...
           Ông chủ tịch xua xua tay:
           - Thôi được rồi! Đi chuẩn bị đi...
            Anh chánh văn phòng đáp rồi quay đi. Vừa bước ra đến cửa phòng chợt nhớ ra công việc chính, anh vội quay lại nói:
           - Báo cáo anh! Hiện tại cụ thủ từ đền Vực ốm nặng, nằm mê man liệt giường mấy tháng nay rồi, khó mà qua khỏi. Làng Vực đã họp dân và có kiến nghị cử người khác thay để trông coi, hương nhang cúng tế trên đền Vực ạ!
           - Họ tiến cử ai vậy?
           - Báo cáo anh, làng Vực đề nghị cử ông Thưởng nhà ở gần đền ạ!
           Ông chủ tịch hỏi kỹ thêm:
           - Có phải ông Thưởng là bộ đội phục viên bị nhiễm chất độc da cam không?
           - Vâng! Ông ấy và bà mẹ ngày trước chuyên chèo đò chở khách sang ngang trên bến sông làng Vực đấy anh ạ.
            Ông chủ tịch gật đầu:
            - Được, tốt quá! Cậu làm công văn trả lời cho làng Vực biết chính quyền xã nhất trí. Nhân tiện nhắc nhở làng Vực phải luôn chú ý trông coi, bảo vệ tốt đền Vực là di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia, hiểu không!
            - Vâng ạ! Em sẽ thảo công văn ngay để anh ký!
            Anh chánh văn phòng đi rồi, ông chủ tịch xã ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi chợt gật gù thốt lên vẻ tâm đắc:
            - Hay thật! Hôm nay mình làm được một việc tốt, giúp cho hai ông cựu chiến binh có công ăn, việc làm. Một ông quét chợ, một ông quét chùa... đúng là hay thật... hay thật... rất hay...

            (còn nữa)                                                     Hà Nội, tháng 4-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét