Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

QUA NGÕ NGƯỜI XƯA - thơ

 

 

Qua ngõ người xưa

Anh lính trở về qua ngõ người xưa
Cuối mùa thu lá vàng rơi đầy lối nhỏ,
Anh ngập ngừng nhấc đôi nạng gỗ
Cố giữ ghìm tiếng lọc cọc vang xa…

Có tiếng trẻ thơ nô đùa ở sân nhà
Một cô bé mắt tròn xoe ngơ ngác
Nhìn theo chú bộ đội mái đầu tóc bạc
Đu người trên đôi nạng gỗ qua đường…

Bao nhiêu năm anh ở chiến trường
Vào trận đánh cũng không hề run sợ
Mà sao hôm nay về qua lối cũ
Lại thấy tim mình thoáng sự lo âu...

Vẫn biết rằng chưa hò hẹn gì đâu
Với người lính chỉ là tình yêu một phía
Nhưng giúp anh tháng năm nơi chiến địa
Có niềm tin hy vọng vượt gian lao...

Ngày trở về dáng gầy yếu, xanh xao
Anh đánh đu trên đôi nạng gỗ
Qua ngõ người xưa nhớ về một thuở
Tuổi hai mươi những chờ đợi, mộng mơ.

Con đường năm nao dấu cỏ đã mờ
Người xưa đã sang sông rồi-xa ngái,
Anh lính chiến cố quay đầu ngoái lại
Sân nhà em rộn tiếng trẻ đùa vui...
                    Hà Nội, tháng 9/2013
                        Trọng Bảo 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét