Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 28)

 

 


           TRĂNG LẠNH
            Truyện dài của Trọng bảo

          Trung đội trưởng Tình lên đến trận địa Đồi Ma thì nhận được thông tin máy bay Mỹ vừa bắn một quả tên lửa xuống khu vực trạm sửa chữa xe tăng của bộ đội ở rừng lim gần làng Thượng. Tình hình thiệt hại chưa rõ, chỉ biết là đã có thương vong. Theo kế hoạch hợp đồng chiến đấu, trung đội dân quân thường trực làng hạ lập tức cử một tiểu đội đi hỗ trợ việc khắc phục hậu quả tại địa điểm bị máy bay Mỹ bắn phá. Tiểu đội 2 của chị Nhân lập tức lên đường. Trung đội trưởng Tình đi cùng trực tiếp chỉ huy tiểu đội 2.
           Khi các dân quân làng Hạ đến nơi thì việc khắc phục hậu quả tại trạm sửa chữa xe tăng đang diễn ra rất khẩn trương. Quả tên lửa đã phóng trúng một góc xưởng sửa chữa xe tăng. Một hố sâu ở góc nhà hầm là nới sửa chữa xe tăng, đất đá văng tứ tung ra xung quanh. Nhà xưởng mới chỉ là một khung sắt chưa có mái che nên không xảy ra cháy lớn, chỉ có tấm bạt phủ thủng lỗ chỗ, mùi thuốc súng vẫn còn khét lẹt. Một công nhân đang làm việc hy sinh, một người khác bị thương. Chiếc xe tăng đang sửa không bị trúng đạn nhưng nhiều máy móc, dụng cụ bị hỏng, bị vùi lấp. Bộ đội và dân quân làng Thượng đang đào bới tìm kiếm người bị nạn và thu hồi các loại dụng dụng cụ, máy móc bị vùi lấp. Người hy sinh và bị thương được chuyển ngay đến trạm cấp cứu trong khe núi cách đó không xa để đề phòng máy bay Mỹ quay lại tiếp tục bắn phá. Xã đội trưởng Phạm Bản và phó trưởng công an xã Vũ Sinh đang có mặt cùng chỉ huy dân quân, công an phối hợp cùng bộ đội khắc phục hậu quả. Thấy tiểu đội dân quân làng Hạ đến chi viện, xã đội trưởng Phạm Bản rất mừng. Anh lập tức giao nhiệm vụ cho tiểu đội dân quân làng Hạ tham gia đào bới và tuần tra canh gác xung quanh khu vực trạm sửa chữa xe tăng vừa bị trúng tên lửa. Phó trưởng công an xã Vũ Sinh cũng lập tức gọi hai công an viên ra phía sau một gốc cây giao nhiệm vụ. Anh nói nhỏ:
           - Trong số dân quân làng Hạ vừa mới đến có mấy người cần theo dõi vì liên quan đến vụ mất súng trên trận địa Đồi Ma. Do đó, phải luôn chú ý giám sát thật chặt chẽ mọi hoạt động của họ ở trạm sửa chữa xe tăng nhé!
           - Là những ai vậy?
           Anh công an viên làng Thượng không rõ bèn hỏi lại. Phó công an xã Vũ Sinh thì thào:
           - Đó là cái Na, con bé mặc cái áo màu xanh xi-lâm kia kìa và thằng Nam, thằng con trai duy nhất trong đám dân quân mới đến. Thằng này đã được giao làm nhiệm vụ hậu cần ở tuyến 2, không hiểu tại sao hôm nay nó lại có mặt trong số dân quân đi tham gia ứng cứu tại trạm sửa chữa xe tăng này?
           - Chúng tôi rõ rồi! - Hai công an viên làng Thượng đáp.
           - Nhớ là phải luôn luôn theo dõi sát mọi hành động của họ. Có điều gì bất thường, khả nghi đều phải lập tức thông báo cho tôi ngay để xử trí, rõ chưa?
           - Rõ!
           Hai công an viên làng Thượng được giao nhiệm vụ lập tức áp sát các nhân vật khả nghi giả vờ cùng đào bới, cùng khênh vác đồ đạc để quản lý theo dõi mọi hành động, cử chỉ của họ.
           Khi việc khắc phục hậu quả tại trạm sửa chữa xe tăng đã tạm ổn, tiểu đội dân quân làng Hạ hành quân trở về trận địa Đồi Ma. Máy bay Mỹ vẫn ầm ì, lởn vởn trên bầu trời. Quả tên lửa bắn xuống trạm sửa chữa xe tăng có thể cũng chỉ là do bọn Mỹ phóng hú họa hoặc là bắn trượt máy bay của ta. Nhưng đối với phó trưởng công an xã Vũ Sinh phân tích nhận định thì đây rất có thể là do có sự chỉ điểm của bọn gián điệp từ mặt đất. Điều rất đáng nghi ngờ đặt ra là tại sao trạm sửa chữa xe tăng mới chuyển về đây được mấy hôm, còn đang xây dựng các nhà xưởng mà máy bay địch đã bắn tên lửa trúng ngay. Nếu không có gián điệp chỉ điểm mục tiêu thì thì làm sao lại có chuyện ngẫu nhiên vô lý đến thế. Sự nghi ngờ của Vũ Sinh còn có thêm một cơ sở nữa rất đáng chú ý. Mấy ngày nay anh nghe báo cáo có một tên làm nghề hoạn lợn lạ mặt thường lảng vảng ở làng Thượng khi xưởng sửa chữa xe tăng của bộ đội vừa chuyển về đây. Có khả năng chính là tên này đã phát hiện và chỉ điểm mục tiêu cho bọn giặc trời Mỹ.
          Phó trưởng công an xã Vũ Sinh đang ngồi sau một gốc cây lim già ghi chép, đánh giá, nhận định lại tình hình an ninh trật tự, bảo mật phòng gian sau vụ máy bay Mỹ bắn tên lửa vào trạm sửa chữa xe tăng của quân đội thì một công an viên làng Thượng chạy đến báo cáo tình hình:
          - Thằng Nam, dân quân làng Hạ có biểu hiện rất khả nghi anh ạ!
          - Cụ thể như thế nào?
          Vũ Sinh giật mình hỏi lại. Người công an viên đáp:
          - Tôi thấy nó cứ chăm chú nhìn cái đuôi quả tên lửa của bọn Mỹ vừa bắn xuống đang nằm ở góc xưởng...
          - Nó nhìn thì có gì khả nghi. Ai chả nhìn cái đuôi của quả tên lửa ấy?
          - Nhưng... lợi dụng lúc không ai chú ý nó gỡ trộm một mảnh gì đó trong đuôi của quả tên lửa đút vội vào túi quần!
          Vũ Sinh thảng thốt nói:
          - Thôi chết! Không khéo đấy chính là bộ phận để truyền tín hiệu liên lạc hay lưu giữ tài liệu mật... Tại sao bây giờ mới báo cáo hả? Nhanh lên! Đuổi... đuổi theo đám dân quân làng Hạ thu hồi lại ngay!
           Nói xong, phó trưởng công an xã Vũ Sinh và hai công an viên làng Thượng hối hả đuổi theo tiểu đội dân quân làng Hạ. Khi họ đuổi kịp thì tiểu đội dân quân của chị Nhân đã về đến chân Đồi Ma. Vừa hộc tốc đuổi theo toán dân quân làng Hạ, phó trưởng công an xã Vũ Sinh vừa lầu bầu trong miệng chửi thầm mấy công an viên làng Thượng: “Đồ ngu! Quân địch ở ngay trước mắt mà không biết. Loại công an như thế này cho đi quét chợ không đáng!”. Thấy các cán bộ, công an xã đuổi theo trung đội trưởng Tình lệnh cho các chiến sĩ dân quân dừng lại. Ba công an lao đến. Hai công an viên lập tức áp sát túm cánh tay khống chế thằng Nam. Phó công an xã Vũ Sinh thọc tay vào túi quần nó lôi ra một mảnh màu nâu vuông vuông lằng nhằng những dây điện xanh đỏ. Đó là một bản mạch điện tử của quả tên lửa. Trên miếng phíp này có gắn rất nhiều các bóng bán dẫn, tụ điện và điện trở. Thằng Nam giải thích là nó lấy về để gỡ các linh kiện dùng lắp ráp một cái đài bán dẫn khuyếch đại thẳng nghe tin tức của Đài Tiếng nói Việt Nam nhưng phó công an xã Vũ Sinh không nghe. Anh nghiêm khắc hạ lệnh cho các công an viên:
          - Hai đồng chí công an dẫn kẻ tình nghi về trụ sở công an xã để lập biên bản và xử lý. Hành động này nếu không phải là máy móc, điện đài để chỉ định và thông báo mục tiêu bắn phá của máy bay địch thì cũng là sự vi phạm kỷ luật chiến trường, tự ý lấy cắp "chiến lợi phẩm" trong chiến đấu!
          - Không phải... tôi chỉ... tôi... không...
          Thằng Nam cố gắng giải thích nhưng vẫn bị phó công an xã và hai công an viên làng Thượng lôi đi. Trung đội trưởng Tình và các chiến sĩ dân quân làng Hạ ngơ ngác đứng như trời trồng nhìn theo thằng Nam. Ai nấy đều bị bất ngờ vì sự việc diễn ra nhanh quá. Chẳng ai kịp phản ứng gì cho đến khi thằng Nam bị dẫn giải đi. Mãi một lúc sau họ mới định thần và ồn ào bàn tán về việc làm của thằng Nam. Trung đội trưởng Tình tay sách khẩu AK đứng lặng người đi, miệng há ra không nói được câu nào. Đột nhiên, chị thấy trời đất chao đảo quay cuồng, cơ thể của chị bỗng trở nên nhẹ bẫng. Trung đội trưởng Tình buông rơi khẩu súng lảo đảo ngã gục xuống chân dốc ngất lịm đi. Có lẽ là do chị quá mệt mỏi, căng thẳng và lo lắng vì nhiều chuyện đã xảy ra đối với đơn vị dân quân do mình phụ trách. Từ việc bị mất súng, đến chuyện thằng Nam rồi những tin đồn dân quân làng Hạ "hủ hóa" với nhau trên trận địa...
           Thấy trung đội trưởng Tình bị gục xuống, chị Nhân và các chiến sĩ hốt hoảng nhào đến. Chị Nhân lệnh cho hai chiến sĩ dân quân nhanh chóng cõng trung đội trưởng chạy đến trạm y tế xã cấp cứu.  Chị Tình được tiêm thuốc và tiếp nước dần dần tỉnh lại. Đúng là chị bị suy nhược cơ thể và làm việc quá sức cộng với nhiều sự lo lắng vất vả triền miên từ khi là chỉ huy trung đội dân quân làng Hạ. Đến gần sáng hôm sau, khi đã hơi khỏe lại trung đội trưởng Tình được các chiến sĩ dân quân đưa về nhà nghỉ ngơi. Chị cũng muốn lên ngay trận địa Đồi Ma nhưng cơ thể vẫn còn rất mỏi mệt. Chị nằm vắt tay lên trán cố nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Trời đã sắp sáng. Tiếng đàn gà xao xác gọi nhau xuống chuồng. Dưới bếp hình như có tiếng xoong nồi va chạm. Chị đoán là mẹ đang nấu cơm cho thằng em ăn đi học.
          Có tiếng bước chân từ bếp lên nhà trên.
          - Chị ngồi dậy ăn bát cháo cá cho khỏe lại!
          Chị Tình mở choàng mắt nhận ra thằng Nam đang bưng bát cháo bốc hơi nghi ngút. Chị ngồi dậy ngơ ngác:
          - Ơ... thế mày không bị làm sao à! Tưởng là mày bị công an bắt rồi cơ mà?
          Thằng Nam trợn mắt:
          - Em có phải là Việt gian, phản động gì đâu mà công an dám bắt em chứ!
          - Thế hôm qua chả phải là mày bị mấy ông công an dẫn giải đi là gì?
         Thằng Nam tặc lưỡi:
          - Công an họ thì nhìn ai chả là kẻ gian, chả đáng nghi ngờ! Hôm qua em bị họ dẫn về trụ sở ủy ban xã để xác minh. May mà gặp một anh bộ đội đang đến liên hệ công tác nên em mới thoát khỏi bị nghi vấn đấy!
         - Tại sao thế?
         - Thì anh ấy giải thích cho mấy ông công an xã ta là cái mảnh em lấy ở đuôi quả tên lửa của bọn Mỹ chỉ là một bản mạch trong bảng điều khiển, không phải là điện đài, vũ khí và cũng chẳng có giá trị sử dụng gì nữa...
         Chị Tình thở phào:
         - May quá! Không có anh bộ đội ấy thì mày nguy to đấy! Từ rày cấm mày không được táy máy như thế nữa nhé!
         - Thì em định kiếm mấy thứ linh kiện để lắp cho xong cái đài bán dẫn nghe tin tức khi trực chiến trên trận địa, ai ngờ... - Chợt nhớ ra, thằng Nam kêu lên: - À... mà anh sĩ quan pháo cao xạ về công tác tại xã ta có quen chị đấy. Anh ấy nói sáng nay nhất định sẽ đến thăm chị...
         Chị Tình vô cùng ngạc nhiên. Chị hỏi lại thằng Nam:
         - Anh ấy tên là gì! Mà sao anh lại biết chị?
         Thằng Nam đặt bát cháo xuống góc giường bảo:
          - Chị ăn cháo đi cho nóng, rồi em sẽ kể cho chị nghe! Cháo cá đấy. Lão Vận ngoài bến sông biết chị ốm gửi biếu chị một con cá trôi rất to vừa bắt được đêm qua.
          Chị Tình cầm cái thìa múc một miếng cháo đưa lên miệng. Cháo ngon thật. Nhưng chị không quan tâm nhiều đến món cháo cá mà chỉ tò mò muốn biết tại sao anh sĩ quan quân đội về công tác tại xã Hòa Sơn lại nói là quen mình. Thằng Nam biết chị Tình đang rất quan tâm đến chuyện nó gặp anh sĩ quan quân đội trên trụ sở ủy ban xã. Nó hỏi chị Tình:
         - Chị còn nhớ cái lần trung đội dân quân chúng ta đi cứu hộ đơn vị pháo cao xạ hành quân qua làng không?
         - Còn nhớ!
         - Anh sĩ quan này tên là Thức. Anh Thức chính là đại đội phó đơn vị pháo cao xạ ấy đấy.
          Chị Tình nhớ lại lần ấy. Đó là một đêm trung đội dân quân làng Hạ đi cứu hộ một đoàn xe kép pháo cao xạ bị sa lầy trên quốc lộ 2C. Khi chị dẫn dân quân đến nơi các anh bộ đội rất mừng. Vì kế hoạch hành quân đang gấp rút, một xe kéo pháo bị sa lầy làm cả đoàn xe bị ách tắc trên đường. Trời lại sắp sáng, máy bay địch dễ phát hiện bắn phá vào đội hình hành quân. Nhờ dân quân có đầy đủ dụng cụ san lấp đường lại biết chỗ có thể chặt tre, đốn cây để giúp bộ đội lát đường cho xe qua. Đến gần sáng thì đoạn đường lầy lội được khắc phục đoàn xe pháo của bộ đội tiếp tục lên đường để kịp vào chiếm lĩnh trận địa mới bảo vệ thủ đô. Quá trình vác tre, khênh gỗ lát đường, anh đại đội phó bị gai tre cào xước mặt, máu chảy dài thành giọt xuống má. Chị Tình đã đưa cho anh đại đội phó cái khăn đang buộc tóc của mình để anh gấp lại giữ vết thương khỏi chảy máu. Cái khăn ấy có thêu tên của chị.
         Không ngờ anh đại đội phó vẫn giữ chiếc khăn ấy và luôn nhớ đến chị. Anh đã hỏi thăm thằng Nam về chủ nhân chiếc khăn sau khi giúp nó giải thích về cái bảng mạch điện tử lấy trộm từ đuôi chiếc tên lửa Mỹ. Biết chị Tình đang ốm, anh đại đội phó rất muốn đến thăm...

        (còn nữa)                                    Hà Nội, 11-2014 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét