Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 23)

 

                      

           NGŨ QU
           Truyện dài của Trọng Bảo 

          Hội làng Vực năm nay buồn. Bởi lẽ trước ngày khai hội lại có người chết nổi ở Xoáy Vực. Mà người chết lại là dân làng Vực. Đó là điều không hay. Thằng Hiến được người nhà đưa về mai táng sau khi công an tiến hành mổ xẻ khám nghiệm tử thi mất đến nửa ngày.
           Hôm đám ma thằng Hiến, lũ bạn đồng môn ngày xưa có nhiều đứa đến. Có đứa vốn chả ưa gì nó nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, ai còn chấp nê người chết làm gì. Cơ quan nó cũng có mấy đoàn kéo về. Toàn ô tô xịn. Những mấy chục vòng hoa bọc giấy bóng kính, nghe nói mỗi vòng cả trăm nghìn đồng khiến dân làng Vực lác mắt. Đám ma ở quê giỏi lắm thì chỉ có vài vòng hoa tự làm tròn như cái vành nón, buộc lơ thơ mấy bông hoa cúc dại, hoa dâm bụt héo rũ.
           Thả một hòn đất xuống huyệt rồi anh Thưởng lùi ra cho đám thanh niên lấp huyệt và đắp nấm. Anh Thưởng vừa ra khỏi đám đông nhốn nháo kẻ xúc đất, người kêu khóc thì đụng luôn vào anh Phương. Anh Thưởng giật mình. Mấy hôm không gặp mà trông nó có vẻ gầy gùa, khuôn mặt vêu vao. Anh bảo bạn:
          - Ra nhà tao đi! Hôm nay con Sương cũng về, nó mua được mớ cá tươi, đang rán. Ra làm chén rượu cho ấm bụng…
          - Ừ thì đi… - Anh Phương đồng ý.
          Anh Thưởng kéo bạn đi về phía bến sông. Căn nhà của anh Thưởng ngày xưa trơ chọi trên bờ sông bây giờ ngập lút giữa những ngôi nhà bê-tông cao tầng ngất ngưởng. Kinh tế phát triển, bãi sông đã trở thành một dãy phố trên bến dưới thuyền rất đẹp. Nhờ mấy lần được trợ cấp, được hỗ trợ tiền sửa nhà tình nghĩa nên anh Thưởng cũng xây được tường gạch, lợp mái ngói. Ba gian nhà ngoài còn lát được gạch hoa. Thứ gạch hoa nội do địa phương sản xuất, nét hoa văn nhòe nhoẹt.
          Vừa cùng bạn ngồi xuống ghế, anh Thưởng đã lên tiếng gọi cái Sương. Từ gian bếp phía sau cái Sương lật đật chạy lên. Tay nó còn cầm đôi đũa. Con bé lớn quá, lại xinh đẹp nữa. Gặp ngoài đường có lẽ anh Phương không nhận ra. Nó đã học đại học năm thứ ba. Nó học giỏi lắm. Vừa đi học nó vừa đi làm thêm kiếm tiền gửi về cho bố. Anh Thưởng vài năm nay ốm đau luôn. Di chứng chiến tranh, chất độc da cam trong người anh bắt đầu phát tác.
          Cái Sương chào: “Chú ạ!” rồi lại đi xuống bếp. Nó đang rán dở mấy khúc cá.
          Anh Thưởng rót hai chén rượu. Chén của anh thì đầy, chén của bạn thì vơi. Anh không muốn cho Phương uống nhiều dễ kích thích thần kinh. Cái Sương đã bày cho hai người một vài món để nhâm nhi trước. Anh Thưởng nâng chén rượu lên làm một ngụm rồi bỗng rằn mạnh cái chén xuống bàn. Giọng anh nghẹn đắng:
          - Khốn nạn! Thật khốn nạn…
          Anh Phương ngạc nhiên:
          - Có chuyện gì thế?
          Anh Thưởng cũng như chợt bừng tỉnh. Anh lúng túng nhìn xuống bếp. Nét mặt anh tái dại đi nhưng giọng anh thì nhỏ hẳn lại, chùng hẳn xuống. Có lẽ anh sợ cái Sương nghe thấy.
          - Thì chính là chuyện của cái Sương đấy! Suýt nữa thì nó sa vào cạm bẫy của bọn vô nhân ấy…
          - Bọn nào vậy?
          - Bọn… bọn… bọn…
          Anh Thưởng cầm chén rượu ngửa cổ uống cạn. Nét mặt anh nhăn nhúm không rõ vì rượu đắng hay vì nỗi bức bối trong lòng. Anh Phương cũng không muốn hỏi dồn thêm. Anh Thưởng thì ngồi thừ người. Rồi anh Thưởng lại rót rượu, lại uống. Lại rót. Hình như rượu lại làm cho anh bình tâm hơn. Khi cái Sương xin phép đi thăm bạn dắt xe ra khỏi nhà anh mới bắt đầu kể lại mọi chuyện cho bạn nghe.

*
          Cái Sương thi đỗ đại học với số điểm rất cao làm cả làng Vực ngạc nhiên. Bởi từ lâu lắm làng mới có người thi đỗ đại học. Bọn học sinh làng này có đứa học chưa hết phổ thông trung học đã bỏ học về Hà Nội làm “ô-sin” hoặc lên biên giới làm cửu vạn gánh hàng thuê qua biên giới. Đứa nào cố lắm thì cũng chỉ thi đỗ vào trung cấp hoặc cao đẳng là cùng. Cái Sương học đại học ngành công nghệ thông tin ở Hà Nội. Nó học giỏi được học bổng nên anh Thưởng cũng đỡ một khoản tiền chu cấp hàng tháng. Mấy trăm tiền trợ cấp thương tật của anh mua rau chả đủ nói chi học phí đại học của con. Từ năm học thứ hai cái Sương đã tìm được việc làm tại một công ty có vốn đầu tư nước ngoài nhờ nó rất giỏi ngoại ngữ và vi tính. Tuy làm hợp đồng nửa buổi vì còn phải lên lớp học nhưng lương tháng của nó cũng được vài triệu. Nó còn chi tiêu tiết kiệm và dành chút ít gửi về thêm cho bố chữa bệnh. Anh Thưởng thì hết thường trú ở bệnh viện này đến bệnh viện khác. Con đò rách cũng chả còn ai chèo chống. Bây giờ đời sống khá lên họ toàn đi ô tô, xe máy nên chẳng còn mấy ai đi đò. Anh Thưởng vỡ hoang được bãi đất ven sông. Mùa khô anh trồng ngô hoặc mía. Mùa mưa anh cất vó, cất tôm cũng qua bữa. Đám đất trống xung quanh nhà anh đều được người ta mua làm nhà cao bốn năm tầng. Thành thử căn nhà của anh bị quây cả bốn phía. Đứng ở sân mà cứ như đang đứng dưới đáy giếng sâu hun hút.
           Vừa học cái Sương vừa đi làm thêm cho một công ty có vốn nước ngoài. Vợ chồng ông chủ công ty nọ cũng là người gốc Việt mang quốc tịch nước ngoài. Bà vợ ông ta thỉnh thoảng mới về Việt Nam. Họ mua một ngôi biệt thự cao cấp ở khu đô thị mới Đình Mỹ vừa làm trụ sở, vừa làm nơi ăn nghỉ, sinh hoạt.
           Một bữa, ông chủ bảo có tài liệu cần xử lý gấp bảo cái Sương ở lại làm thêm. Bà vợ ông chủ cũng mới sang Việt Nam. Họ hứa sẽ cho cái Sương cùng ra nước ngoài một chuyến để tham quan học tập. Mọi thủ tục xin hộ chiếu và vi-sa đã xong. Cái Sương thích lắm. Nó lập tức gọi điện về báo tin cho bố biết.
           Dịch xong mấy thứ tài liệu ông chủ đưa cho thì đã muộn. Ông chủ pha cho cái Sương một cốc sữa rồi ra khỏi phòng. Có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Uống được một ngụm nhỏ cái Sương vội vàng đặt cốc sữa xuống bàn mở túi xách tìm điện thoại. Lúng túng nó làm đổ cốc sữa. Vừa lau xong chỗ sữa đổ ra bàn thì ông chủ bước vào với một bộ đồ ngủ. Đôi mắt ông ta rừng rực lửa. Cái Sương hốt hoảng bật dậy lùi lại. Ông chủ lao đến như một con thú vồ mồi. Ông ta ôm chầm lấy cái Sương. Cái Sương hoảng hốt kêu cứu. Nhưng căn phòng làm việc kín chả ai nghe tiếng của nó. Cái Sương chống cự quyết liệt giằng thoát ra khỏi vòng tay ông chủ lùi vào một góc nhà. Ông chủ có vẻ ngạc nhiên. Cốc sữa lúc nãy ông ta đã pha một liều thuốc kích dục mạnh tại sao con bé này vẫn kháng cự quyết liệt thế nhỉ. Lẽ ra nó phải sà ngay vào vòng tay của ông chứ! Ông ta lại lao đến. Nhưng sức lực của một thằng say rượu và say thuốc kích dục không thể làm gì được cái Sương. Ông ta bị cái Sương đẩy mạnh ngã dập đầu vào cạnh bàn choáng váng. Cái Sương mở được cửa lao ra ngoài.
            Ông bảo vệ đã đóng cổng. Ông vừa mở cái hăng-gô cơm định ăn thì nghe tiếng đập cửa phòng thường trực. Ông vội chạy ra. Nhìn thấy cái Sương quần áo rách tả tơi, đầu tóc rũ rượi, ông đoán ngay được mọi việc. Ông vội vớ cái áo bông bộ đội cũ khoác lên người nó, mở cánh cổng đẩy nó thoát ra ngoài. Ông cũng kịp nhét vào tay cái Sương một tờ giấy bạc năm mươi nghìn và dặn cứ chạy thẳng về phía nhà ga, nơi có đồn công an…
           - Chuyện là như vậy! - Anh Thưởng bảo: - Hôm đó, từ lúc nghe cái Sương gọi điện về nói là nó được đi Thái Lan một tuần công tác cùng ông bà chủ tự nhiên tao cứ thấy bất yên trong lòng. Suốt đêm tao cứ trằn trọc mãi. Gần sáng tao vừa chợp mắt thì mơ thấy cô gái bị chết trôi năm nào, lại nghe tiếng người khóc và tiếng kêu cứu. Tao bật dậy, mồ hôi vã ra đầm đìa mặc dù đã cuối thu trời bắt đầu lạnh. Tao nằm xuống định ngủ tiếp nhưng tự nhiên nhớ đến lời mẹ dặn không được để người qua sông ban đêm lỡ đò tội lắm. Tao tìm cây gậy chống thuyền lần xuống bến sông. Con thuyền nhỏ vẫn buộc ở gốc tre sát mặt nước. Tao chống thuyền ra đến giữa sông. Mặt nước vỡ ra dưới ánh trăng thượng tuần lờ mờ. Dòng sông lặng sóng im lìm. Đang định quay thuyền về thì tao chợt nhác thấy hình như bờ sông bên kia có bóng người đang ngồi gục gần mép nước. Tao vội chống thuyền áp ngay vào. Đúng là có người thật. Tao nhảy xuống gọi. Người ngồi đó vẫn im không động đậy. Khi tao lay nhẹ người đó mới choàng tỉnh. Cái áo choàng trên người rơi xuống. Tao hốt hoảng kêu lên: “Sương… Sương mày đấy hả con!”. Đúng là cái Sương. Nhận ra bố nó òa khóc nức nở. Nó đã đi suốt đêm để về nhà. May có năm mươi nghìn ông bảo vệ công ty đưa cho mà nó có tiền mua vé tàu về quê. Túi sách, đồ đạc của nó còn bỏ lại phòng tên giám đốc công ty…
           Anh Phương hỏi:
          - Thế bây giờ nó vẫn tiếp tục đi học chứ?
           Anh Thưởng bảo:
           - Phải đến mấy tuần sau nó mới hoàn hồn. May mà chưa có việc gì xảy ra. Tao đưa nó về trường để nó tiếp tục đi học. Tao cũng cấm nó từ nay không được làm thêm nữa. Tao bán bớt nửa mảnh đất vỡ hoang ven sông cho họ làm nhà hàng cà phê bãi cho du khách ngắm sông đón gió để lấy tiền cho nó ăn học.
           - Thế thì mọi việc tốt rồi!
           - Tốt gì mà tốt! Mày chưa biết đấy thôi… 
           - Còn chuyện gì nữa thế?
           Tợp một ngụm rượu, anh Thưởng nói, giọng khàn đi vì giận:
           - Khốn nạn quá mày ạ! Sau khi cái Sương chạy thoát khỏi phòng thằng giám đốc mất dạy đó thì vợ nó đi dạo phố về. Thì ra việc định cưỡng bức cái Sương có sự đồng tình ngầm của con vợ nó. Hoá ra cái công ty này chỉ là một đường dây chuyên đưa người, nhất là phụ nữ ra nước ngoài lao động trái phép, để gả bán và kể cả làm nghề bán dâm nữa. Vợ chồng thằng khốn này lục lọi, kiểm tra cái túi của con Sương bỏ lại. Mày biết thế nào không? Qua giấy tờ trong túi của nó, người đàn bà, vợ thằng giám đốc kia mới nhận ra cái Sương chính là con đẻ của mình…
            Anh Phương giật mình sửng sốt trước bất ngờ của câu chuyện. Anh hỏi:
            - Thế cái Sương đã biết chuyện này chưa! Mà sao ông lại biết đó là chính mẹ cái Sương?
            - Thì… chính con mẹ vô lương ấy đã về đây rồi mà. Cái Sương chạy về nhà được mấy hôm thì mẹ nó cũng tìm về theo. May mà hôm ấy cái Sương đi vắng. Con mẹ của nó đã quỳ ở chỗ này này… - Anh Thưởng hắt toẹt chén rượu đang uống dở xuống chỗ góc cửa: - Mẹ nó quỳ để van xin tao tha thứ. Chuyện phụ tình thì tao không kể đến làm chi. Thời chiến tranh bọn mình có đi, không có ngày về, chả trách gì những người không kiên tâm chờ đợi. Chuyện bỏ rơi con thì là mang tội với con mình, tuy vì chuyện này mà tao phải gánh chịu khổ, nhưng tao cũng không oán thán gì. Thôi thì tao tuy vất vả, gian khổ nhưng lại có được một đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo. Nhưng cái chuyện suýt làm hại đời con gái do mình đẻ ra thì tao không thể tha thứ… Thế mà đồ vô lương ấy lại còn dám mở miệng xin được nhận lại con nữa đấy…
            Anh Thưởng nói giọng đầy sự giận dữ bức xúc. Rồi anh im lặng ngửa cổ dốc tuột chén rượu vào cổ họng và vớ cái chai rót tiếp.
            Mãi chả thấy anh nói gì thêm. Anh Phương sốt ruột hỏi:
            - Chuyện sau đó thế nào?
            - Thế nào à? Tao rút con dao lê ném lên bàn và bảo: “Nếu cô còn một chút lương tâm và lòng tự trọng của con người thì hãy ra ngay Xoáy Vực đâm đầu xuống đấy mà chết. Người làng Vực sẽ làm ma cho cô, không để cô phải nằm thối rữa dưới đáy sông đâu. Còn nếu cô dám hé miệng ra nhận con thì tôi sẽ đâm cô chết ngay tại đây, hiểu không!”. Thấy tao quyết liệt thế cô ta hoảng sợ vội vã bỏ đi. Nhưng tao vẫn lo lắm mày ạ. Tao rất muốn cái Sương có mẹ. Nhưng dứt khoát nó không được có một người mẹ như thế. Nó phải được sống trong sáng, lương thiện hiểu không!
             Anh Thưởng càng có vẻ còn đang rất xúc động. Anh nói tiếp:
            - Cuộc đời đúng là khốn nạn quá mày ạ! Hôm trước đưa cái Sương trở lại  trường xong tao đã tìm đến cái công ty nó đã làm thuê.
            - Ông định tìm tay giám đốc để trả thù cho cái Sương...
            - Không! - Anh Thưởng cắt lời: - Là tao muốn tìm ông bảo vệ để cảm ơn ông ấy một câu. Nhưng tìm đến nơi hỏi thì mới biết ông ấy đã bị đuổi việc vì đã mở cổng cho cái Sương chạy thoát và còn biết quá nhiều chuyện của ông bà chủ. Dò hỏi mãi tao cũng tìm được nhà ông bảo vệ ấy. Hoá ra ông ấy cũng từng là một thằng lính chiến như bọn mình. Ông ấy cùng ở mặt trận B3-Tây Nguyên với tao. Nhà ông ấy còn mẹ già, vợ không có việc làm và hai đứa con nhiễm chất độc da cam, người chả ra người, ngợm chả ra ngợm, suốt ngày nằm lăn lóc trên giường nói cười vô thức, chả biết làm gì. Tất cả chỉ trông vào đồng lương bảo vệ của ông ấy. Thế mà… Thấy tao cứ băn khoăn, xin lỗi mãi ông ấy cáu: “Anh này hay nhỉ! Con anh cũng như con tôi, nó bị hại thì phải cứu chứ. Mất việc thì mất, tôi cũng đéo cần! Mẹ kiếp! Hôm đó mà biết thằng giám đốc giở trò khốn với con bé thì tôi đã đạp cửa xông vào đâm luôn cho nó một nhát rồi!”. Ông ấy nói vậy nhưng tao vẫn cứ thấy ái ngại cho hoàn cảnh của ông ấy quá…
            Anh Phương lắc đầu chán nản:
            - Mẹ kiếp, toàn là một lũ khốn nạn!
            - Đúng! Toàn lũ khốn nạn…
            - Khốn nạn…
            - Rất khốn nạn…
             Hai thằng lính cũ đều thấy buồn nản.
             Họ lại rót.
             Lại uống. Uống mãi mà chẳng ai say.
             Ngoài trời đổ mưa.
             Mưa trái mùa.
             Cơn mưa không to nhưng mặt đất chan chan nước và lạnh lẽo.
                                                        
             (còn nữa                                                       Hà Nội, tháng 4-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét