Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 16)

 

             
 
        NGŨ QU
        Truyện dài của Trọng Bảo

          Ông chú ruột thằng Hiến đã định vị. Thằng Hiến cũng bắt đầu chỉnh định lại hướng. Ông chú ra quyết định đưa hắn về sở công nghiệp tỉnh. Bây giờ với cương vị người đứng đầu tỉnh thì việc này đối với ông quá đơn giản, dễ dàng. Đưa thằng cháu ruột về sở công nghiệp ngoài việc cho thằng cháu về đúng với chuyên ngành mà nó đã được đào tạo, ông còn có một chủ định khác. Thằng cháu ông bây giờ còn là một tay chân thân tín, tin cậy. Thực ra thằng Hiến muốn về làm việc tại sở tài chính nhưng ông lại đưa nó về sở công nghiệp tỉnh. Ông còn muốn nó làm cho ông một việc lớn hơn. Đó là tìm cách từng bước vô hiệu hóa “tiêu diệt” đối thủ đã suýt nữa làm ông mất phiếu ở vòng đua trong kỳ đại hội vừa qua. Đây là một việc lâu dài nhưng nhất định sẽ phải làm. Ông chủ tịch-chú thằng Hiến - đã tính toán đến những bước đi dài hơn sau này.
         Sự việc diễn ra tiếp sau chả phải viết nhiều bạn đọc cũng đã hiểu.
         Thằng Hiến về nhận chức trưởng phòng ở sở công nghiệp tỉnh không lâu thì được bổ nhiệm làm phó giám đốc. Dưới sự chỉ đạo của ông chú hắn lần lần lấn át anh giám đốc sở. Anh giám đốc trẻ bị mắc vào một cái bẫy giăng sẵn khi phê duyệt quy hoạch, thu hồi đất đai, đền bù giải phóng mặt bằng một khu công nghiệp của tỉnh. Thế là uy tín mất sạch, suýt nữa anh còn bị dính vào vòng lao lý, tù tội nếu không có ông chủ tịch tỉnh ra tay cứu vớt. Anh giám đốc trẻ biết ơn ông chủ tịch tỉnh đã cứu mình mà không biết đó chính là kẻ đã xô mình vào vũng bùn đen rồi lại giơ tay ban ơn kéo lên. Mục đích của ông chủ tịch tỉnh không phải là “tiêu diệt” hoàn toàn anh giám đốc sở mà chỉ muốn gọt nhẵn nhụi mọi tín nhiệm của anh ta thôi.
         Anh giám đốc sở mất tín nhiệm dĩ nhiên thằng Hiến dần dần củng cố được vị trí của mình ở sở công nghiệp. Với bản tính từng làm công tác tuyên truyền hắn biết cách khuếch trương, nâng cao uy tín, năng lực của mình trong mắt mọi người. Ông chú ruột có vẻ rất hài lòng về hắn. Ông thấy tự hào về hắn. Nhớ đến người anh ruột-bố thằng Hiến - bị Tây bắn bị thương thủng phổi khi chạy loạn năm 1947 ông lại ngậm ngùi. Thằng Hiến là đứa con duy nhất của anh ấy, nay nó đã trưởng thành khiến ông yên tâm. Nhưng ông còn một việc nữa nhất định sẽ phải làm song chưa thể làm ngay.
         Một hôm, ông gọi thằng Hiến đến hỏi:
         - Trong đám bạn cùng học với mày ngày xưa có thằng gì đi bộ đội báo tử hy sinh rồi vừa mới trở về làng ấy nhỉ?
         - Thằng Phương! Nó bị thương rồi thất lạc đơn vị mất tích mấy chục năm, đã được cấp bằng "Tổ quốc ghi công", nay đột nhiên trở về trở thành một "liệt sĩ sống lại" của làng Vực đấy.
         - Hôm nọ tao về qua xã nghe báo cáo chuyện của nó rồi!
         - Thế ạ! Hôm trước cháu về hội trường cấp 3 cũng gặp nó. Nó trở về nhưng mất hết giấy tờ, đơn vị cũ không nhớ, hiện nó chả có chế độ chính sách gì, cuộc sống khó khăn lắm.
         - Tao đã chỉ thị cho bên sở lao động-thương binh xã hội tiến hành điều tra xác minh rồi xem xét làm chế độ thương binh cho nó rồi!
         - Thế ạ! - Thằng Hiến nhìn ông chú vẻ khâm phục: - Chú bận quá nhiều việc thế mà vẫn quan tâm đến tình hình cuộc sống bà con làng xóm, tốt quá!
         - Mày thì biết cái gì...

         Ông chủ tịch tỉnh định nói tiếp thì kịp dừng lại. Ông nhìn thằng cháu khẽ nuốt ực một cái. Ông chưa muốn nói rõ cho thằng cháu biết về ý định của mình. Có khi cũng không cần để nó biết mục đích của ông. Việc ông chỉ đạo xem xét, làm chế độ chính sách cho một thằng lính tham gia chiến tranh chống Mỹ cùng làng còn có một mục đích sâu xa khác. Anh ruột ông - tức là bố đẻ của thằng Hiến - vốn là một du kích làng Vực. Khi giặc Pháp tấn công lên Việt Bắc năm 1947 anh ấy đã hoảng sợ rời bỏ đội du kích chạy lên miền Chiêm Hóa-Tuyên Quang nơi bố mẹ gia đình đang tản cư. Anh ấy bị bọn Tây bắn trọng thương khi đang định vượt sông Lô. Vết thương thủng phổi. May anh trai ông được một đơn vị bộ đội kịp thời cứu chữa rồi gửi lại cho nhân dân địa phương chăm sóc. Anh ấy bị khai trừ khỏi đội du kích vì suy sụp tinh thần và để mất vũ khí khi bỏ chạy. Hoà bình lập lại anh ấy xây dựng gia đình. Khi thằng Hiến được hai tuổi thì vết thương tái phát, anh ấy mất. Từ lâu ông chủ tịch tỉnh đã nung nấu một ý định là làm sao để xác nhận là người anh trai ruột của mình bị thương trong chiến đấu, chết do vết thương tái phát. Nếu làm được như vậy tức là anh trai ông đương nhiên là một người có công, là một liệt sĩ chống Pháp hẳn hoi. Ông muốn nhân dịp xem xét việc công nhận thương binh cho thằng Phương sẽ chỉ đạo sở lao động-thương binh xã hội làm luôn cho trường hợp của anh trai mình. Anh ấy trở thành liệt sĩ không phải để cho gia đình ông hưởng chế độ chính sách. Vài trăm tiền trợ cấp, tiền tuất hàng tháng chả bõ bèn gì, không bằng một ngày ông và thằng Hiến cháu ông đi xuống cơ sở. Mục đích của ông là muốn gia đình mình hoàn toàn trong sạch, không có chuyện có người thoái lui, bỏ ngũ trong kháng chiến. Hiện tại, những người cùng trong đội du kích với anh trai ông thời chín năm kháng chiến chống Pháp nay đều đã chết hoặc già cả, lẫn cẫn hết rồi. Chuyện của anh trai ông ngày ấy cũng đã mù mờ, bây giờ lại càng mù mờ hơn. Lần trước ông đã gợi ý ban tổng kết lịch sử của xã Đồng Nhân đưa ra nhận định việc anh trai ông bị thương ngày ấy là khi đi nhận nhiệm vụ phối hợp với đơn vị chủ lực về lập trận địa bắn tàu chiến giặc Pháp trên sông Lô. Nhưng có nhiều ý kiến của các cựu du kích của xã phản đối. Nay thì thuận lợi rồi. Các cựu du kích phản đối chuyện ấy đều đã chết. Vì thế việc nắn chỉnh lại thông tin, chỉnh lý lại hồ sơ sẽ dễ dàng hơn. Lúc này đây chính là thời cơ để ông làm sạch sẽ gốc gác, lý lịch chuẩn bị cho mình tiến lên những nấc thang mới cao hơn...
         Đang suy nghĩ tính toán, chợt sực nhớ ra, ông liền hỏi thằng Hiến:
         - Nghe nói là mày đang định xây dựng cái nhà thờ ở quê phải không?
         - Vâng ạ! Cháu sẽ cho xây lại cái nhà cũ thật hoành tráng để làm nơi thờ phụng tổ tiên, ông bà và bố mẹ cháu...
         - Dừng ngay lại, hiểu không!
         - Tại sao thế ạ?
         - Mày ngu lắm cháu ạ! Vừa có được tý của đã vội phô trương, chỉ tổ cho thiên hạ họ nhòm ngó, đồn thổi, tung tin thất thiệt, bất lợi. Mày làm như thế khác nào thông báo cho cả làng, cả xã biết tao với mày lắm tiền, nhiều của hả!
         - Nhưng căn nhà cũ của ông bà để lại cho bố mẹ cháu lâu không có người ở đã dột nát sập xệ lắm rồi.
         - Mày cho thay đòn tay dui mè, đảo ngói, co trát lại tường, lát lại sân nhà, làm cái ban thờ mới cho các cụ là được. Còn tiền thì đem quyên góp cho làng một chút để tu bổ Đền Vực, ủng hộ xã một ít để làm đường giao thông nông thôn. Nhưng nhớ là chỉ ủng hộ in ít thôi coi như đó là tiền lương của mình, chớ huênh hoang, hiểu không!
         - Vâng! Cháu đã hiểu rồi.
         Hắn đáp và thầm nghĩ: "Ai ngu gì mà góp nhiều...". Ông chú lại bảo:
         - Mày cứ yên tâm. Rồi sẽ đến lúc ta xây dựng lại căn nhà của ông bà thật đẹp.
         Thằng Hiến im lặng nghe ông chú căn dặn. Ông chủ tịch tỉnh nói thêm:
         - Tao vừa phê duyệt quy hoạch phát triển giao thông toàn tỉnh. Chỉ một thời gian nữa thôi, một con đường cấp tỉnh lộ rộng rãi trải nhựa sẽ chạy qua ngay phía trước căn nhà, mảnh đất của ông bà chúng ta, hiểu không!
         Thằng Hiến đắn đo một lát rồi mới nói với ông chú:
         - Hôm trước cháu nghe dư luận bên sở giao thông nói nếu nắn con đường liên huyện theo tuyến mới ấy sẽ phát sinh kinh phí rất lớn vì đường chạy cắt qua một bãi sa bồi ngoài đê sông Đáy con rất rộng. Mùa nước cạn khi dòng chảy thu lại bãi sa bồi ấy là nơi dân các làng ven sông vẫn ra trồng trọt hoa màu, chăn thả trâu bò. Mùa lũ lớn, nước dâng lên chảy tràn qua bãi bồi, lòng sông mở ra gấp mấy lần rộng mênh mang nên rất mau tiêu thoát. Đường làm xong sẽ giống như một con đập cao chắn ngang giữa dòng chảy. Nước lũ không tiêu thoát nhanh được sẽ dâng cao đẽ gây vỡ đê điều, ứ ngược vào đồng qua cống tiêu thoát nước gây ngập úng nhiều diện tích trồng trọt phía trong đê chú ạ!
         - Việc ấy mày không phải lo. Cứ làm rồi sẽ có phương án khắc phục...
         - Vâng... vâng... Ấy là cháu nghe dư luận nên nói lại với chú thế!
         - Biết rồi! Mà này... - Ông chú lừ mắt: - Việc giải phóng mặt bằng khu công nghiệp phia nam đầm Trấu nhớ phải thật cẩn thận đấy.
         - Vâng... tất cả kế hoạch, phương án đền bù, sử dụng đất đều do giám đốc sở ký cả ạ! Cháu mới nhận chức phó nên không liên quan gì ạ!
         Ông chú gật gật đầu rồi nói nhỏ:
         - Nhớ là mấy lô đất của tao và con Hằng nhà tao, kể cả những lô đất của mày ở khu ấy đều phải đứng tên người khác, hiểu không?
         - Điều ấy chú cứ yên tâm! Trong số hơn năm mươi lô đất cắt ra sau khi giải phóng mặt bằng khu công nghiệp ấy chỉ có hai lô là đúng tên vợ và con tay giám đốc sở công nghiệp, còn thì toàn là của những cán bộ công nhân viên chức trong tỉnh thôi ạ! Họ đều là những đối tượng thuộc diện được ưu tiên cấp đất làm nhà... Khi thanh tra, vợ con giám đốc sở công nghiệp đều có đất thế nên đại hội vừa rồi tay ấy mới mất phiếu... Kế hoạch của chú hay thật...
         - Mày be bé cái mồm thôi. Về đi. Bây giờ tao có chuyện phải đi đây!
         - Vâng!
         Thằng Hiến đứng dậy chào ông chú ruột. Ông chú nhắc thêm:
         - Mà mày phải lập tức về quê đem mấy chậu cây cảnh, bon-sai đặt ở sân nhà mà mày khoe mỗi chậu giá hàng chục triệu đồng đi ngay, hiểu không? Chỉ được cái huênh hoang...
         - Vâng! Cháu... cháu biết rồi...
         (còn nữa)                                                                       Hà Nội, 4-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét