Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 17)

 

        
          Ảnh: Sông Đáy con mùa lũ (Ảnh TB)
         
          NGŨ QU
          Truyện dài của Trọng Bảo

          Thằng Hiến về đến đầu làng thì gặp bạn cũ. Hắn chợt nhận ra một người quen đang đạp xe phía bên kia đường. Đó là Liên - người bạn gái xinh đẹp trong nhóm ngũ quỷ ngày xưa mà hắn rất thích. Một lần chi đoàn thanh niên làng Vực tổ chức vào rừng lấy củi bán gây quỹ hắn đã suýt nữa chiến đoạt được cô gái ấy. Quê hắn ngày ấy vẫn còn những cánh rừng già cây cối rậm rạp. Hôm ấy, hắn đã lừa được Liên ra chỗ bờ suối vắng vẻ và đưa cho cô cái bi-đông nhựa đựng nước sôi đã pha mấy viên thuốc ngủ. Liên đang định uống thì có tiếng đám bạn gái cùng lớp gọi nhau ầm ĩ vì nhìn thấy một chùm hoa phong lan rừng rất đẹp. Cô liền đưa trả hắn cái bình nước rồi chạy đến chỗ các bạn nữ. Hôm ấy mà Liên uống nước thì hắn đã có được cô rồi.
          Hắn bảo lái xe dừng lại rồi mở cửa bước xuống. Liên đang đạp xe có vẻ vội vã nên không chú ý đến hắn đang đứng ở bên kia đường. Hắn gọi giật:
          - Liên! Đi đâu mà vội thế! Không nhận ra bạn bè cũ à?
          Liên dừng xe ngoảnh sang hỏi thay cho lời chào:
          - Ông mới về làng à!
          - Ừ! Liên đi đâu mà đạp xe hấp tấp thế?
          - Mình lên trạm y tế xã.
          - Có ai ốm à?
          - Bà Thuân, bố anh Phương. Bà ấy bị đá cảm nặng cấm khẩu không nói được rồi mê man từ đêm qua. Mình túc trực suốt đêm qua vừa về qua nhà cho con bé út đi học giờ lại lên với bà ấy. Ông có đi thăm bà ấy không thì cùng đi luôn.
          Thằng Hiến nghĩ bà Thuân là mẹ của người bạn học cũ ngày xưa, có lẽ cũng nên đến thăm bà ấy. Nhưng rồi hắn lại ngần ngừ:
          - Mình chỉ về qua nhà có một lát rồi phải đi ngay. Thôi Liên lên cho mình hỏi thăm sức khỏe bà ấy nhé!
          Liên không nài nỉ thêm. Liên vội đạp xe đi luôn bỏ thằng Hiến đứng bên đường. Cô lạ gì thằng Hiến. Nhưng mẹ của bạn cũ bệnh đã nguy nan lắm rồi vậy mà hắn lâu lâu mới về làng cũng không dành được vài phút đến thăm khiến Liên cảm thấy rất giận. Cũng đã lâu rồi Liên cũng không gặp thằng Hiến. Hắn bây giờ đã là cán bộ cao cấp còn cô chỉ là thường dân. Tài năng của thằng Hiến cô chả biết ra sao, công lao cống hiến chẳng rõ đã có gì ghê gớm chưa nhưng cứ mỗi năm về họp mặt bạn đồng môn Liên lại thấy hắn đi một cái xe ô tô khác nhau, cái năm sau xịn hơn cái năm trước. Trong khi đó các bạn bè cũ cùng lớp người đi xa về có được cái xe máy đã là ghê lắm rồi.
          Thằng Hiến giàu nhưng keo kiệt. Hội hè đồng môn chưa thấy bao giờ hắn đóng góp nhiều hơn anh em khác. Khi mọi người bàn việc ủng hộ các bạn học, hay giúp đỡ các thầy cô già cả đau ốm, gặp hoàn cảnh khó khăn thì hắn ít tham gia, hay viện cớ nói là có việc bận rồi gọi lái xe đi mất.

          Hôm nay, thằng Hiến về làng là theo lệnh của ông chú. Hắn về đến nhà đã thấy một cái xe vận tải và mấy thằng cửu vạn chuyên khuân vác thuê đang chờ sẵn. Những cái cây cảnh, cây thế được đưa lên xe, trùm bạt kín mít rồi chở đi. Khoảng sân nhà hắn trở nên trống trơn. Hắn căn dặn thằng em họ vẫn trông coi nhà cửa ao vườn cho mình việc sửa chữa ngôi nhà theo như ông chú đã nói hôm trước. Hắn nghĩ đúng là phải tạm gác cái ý định xây cất một ngôi nhà thật hoành tráng làm nơi thờ cúng ông bà, bố mẹ và về nghỉ ngơi, thư giãn cuối tuần. Phải cố ẩn mình không thể khoa trương trong lúc này khi ông chú và cả hắn nữa đang củng cố vị trí sau khi nhậm chức. Tuy suy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mường tượng đến một ngày con đường sẽ mở rộng thênh thang phía trước nhà. Hắn sẽ xây một ngôi biệt thự cao tầng sang trọng nhất làng Vực. Ngôi biệt thự sẽ soi bóng xuống dòng sông Đáy con, mùa hè lồng lộng gió, mùa đông lẫn trong hơi nước như sương khói. Hắn sẽ đắp một hòn giả sơn nhô hẳn ra phía bờ sông. Trên hòn giả sơn ấy hắn sẽ trồng một loạt cây gỗ quý cổ thụ có tuổi đời cả trăm năm đào từ rừng sâu về và sẽ xây một ngôi miếu thờ to, hoành tráng  hơn hẳn cái Đền Vực cũ kỹ rêu phong bên cạnh. Trong miếu hắn sẽ đặt các pho tượng ông bà và bố mẹ hắn để thờ cúng…
          Thằng Hiến đang suy nghĩ, tính toán, mơ về một ngày không xa thì nghe có tiếng ồn ào, nháo nhác phía ngoài cổng. Lại có cả tiếng khóc nữa. Hắn bảo thằng em họ:
          - Mày ra xem có chuyện gì thế!
           Thằng em họ đang hí húi dọn dẹp mấy viên gạch vừa dùng kê chậu cây cảnh ở sân. Nghe hắn bảo, nó vội chạy đi ngay. Một lúc nó hớt hải quay về báo tin:
           - Bà Thuân, mẹ anh Phương “liệt sĩ sống lại” của làng ta vừa mới mất rồi bác ạ!
           - Thế hả! - Hắn nghe xong vội vã bảo thằng em: - Thôi bây giờ tao phải về tỉnh có việc gấp luôn đây. Mày nhớ các việc tao dặn nhé!
           Thằng em họ băn khoăn:
           - Thế bác không qua nhà anh Phương một lát à? Chả gì bác với anh Phương cũng là bạn bè với nhau từ thuở hàn vi. Mọi người vừa mới đưa bà mẹ của anh ấy từ trạm y tế xã về xong. Bà con làng ta đang tập trung ở đấy để thăm hỏi và chuẩn bị tang lễ cho bà cụ!   
           - Tao có việc gấp nên phải về cơ quan ngay, sang đấy sợ dềnh ràng lỡ cuộc họp rất quan trọng chiều nay! Mày cầm lấy mấy triệu này mà mua vật liệu để tu sửa nhà cửa. Nhớ là phải chọn của hàng nào tốt rẻ mà mua và giám sát bọn thợ xây dựng thật cẩn thận khi chúng nó làm kẻo chúng ăn cắp hết đấy, hiểu không!
           - Anh cứ yên tâm!
           - Vậy tao đi đây!
           Thằng Hiến nói xong vội vã ra xe. Anh lái xe nổ máy. Ra đến cổng thấy lái xe định cho xe rẽ phải xuôi thẳng đường về phía tỉnh lỵ thì hắn bảo:
           - Rẽ trái, quay ngược lên đi đường qua thị trấn Hoà Thái...
           Anh lái xe vội nói:
           - Đi đường ấy xa mất hơn chục cây số, đường lại rất xấu khó đi lắm sếp ạ!
           - Không sao, cứ đi đi. Đi lối ấy tao còn có chút việc.
           Anh lái xe chấp hành mệnh của lệnh của thủ trưởng đánh vô-lăng cho chiếc xe rẽ trái. Chỉ mấy phút sau chiếc xe con bóng lộn đã lao ra khỏi làng Vực. Chiếc xe đi đường vòng để tránh không qua cổng nhà anh Phương nơi đang có những tiếng khóc hờ và tiếng người ồn ào.
           Sau một hồi vòng vèo trên con đường nhỏ lồi lõm toàn những ổ gà, ổ trâu, chiếc xe con của thằng Hiến mới gặp lại con đường xuôi về thị xã tỉnh lỵ. Anh lái xe nhìn đồng hồ như sợ chậm giờ rồi tăng ga. Thằng Hiến lại bảo:
           - Cứ đi chầm chậm thôi, thư giãn một chút để chốc nữa leo dốc lên thị trấn Tam Đảo phải cẩn thận, hôm nay trời mưa, đường trơn lắm đấy.
           Anh lái xe ngạc nhiên:
          - Em tưởng sếp phải về tỉnh ngay!
          - Không! Ta lên khu nghỉ mát Tam Đảo. Trưa nay ăn uống ở đó, tay giám đốc công ty cơ khí Ánh Hồng mời, nghỉ ngơi đến chiều muộn thì về tỉnh.
          Anh lái xe lại hỏi:
          - Lúc nãy em nghe sếp bảo phải về cơ quan ngay, chiều nay còn bận họp cơ mà?
          - Họp hành gì… hoãn rồi…
          Hắn ậm ừ trả lời anh lái xe. Hắn nào có bận họp hành gì đâu. Chẳng qua là hắn không muốn đến chỗ đám ma trong một ngày có một cuộc hẹn vui vẻ trên khu du lịch Tam Đảo. Hắn càng không muốn gặp lại người làng và đám bạn bè một thời khốn khó năm xưa.
           (còn nữa)                                                                              Hà Nội, 4-2013 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét