Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Truyện ngắn mi ni NGƯỜI KẾ CẬN

                           
Người kế cận
Truyện ngắn mi ni của Trọng Bảo

           Cục trưởng Ngô sắp đến tuổi về hưu. Ông muốn tìm một người kế cận mình. Đầu tiên ông nhắm anh trưởng phòng văn hóa thể thao. Anh này vốn là người trưởng thành từ một đoàn văn công, có tài tổ chức. Ấy là ông mới có ý định thế thôi nhưng toàn cơ quan đã đồn ầm lên là cục trưởng “rất sáng suốt”, khi chọn người kế cận. Gặp ông họ cười cười chào rồi xì xào sau lưng. Cục trưởng Ngô bực lắm. Ông cho gọi anh trưởng ban hành chính kiêm phục trách công tác bảo vệ cơ quan lên hỏi:
         - Cậu có biết họ đang xì xào bàn tán gì sau lưng tôi không?
         - Họ bàn tán về… công tác cán bộ đấy ạ!
         - Công tác cán bộ của cơ quan ta có vấn đề à?
         Anh trưởng ban hành chính ngần ngừ không dám nói. Cục trưởng phải giục mãi anh trưởng ban mới rụt rè hỏi lại:
         - Thủ trưởng có biết anh trưởng phòng văn hóa thể thao trước đây làm gì không ạ?
         - Sao lại không biết! Nó là nhạc sĩ trong đoàn văn công của tỉnh ta…
         - Anh ấy chỉ là nhạc công thôi ạ!
         - Nhạc công hay nhạc sĩ đều thế cả thôi!
         - Không hẳn thế ạ! Anh ấy là nhạc công, lại là người chuyên môn thổi… kèn trong dàn nhạc. Thỉnh thoảng về quê gặp có đám ma, anh ấy vẫn giúp đoàn nhạc hiếu thổi kèn… Nay thủ trưởng có ý định đề bạt nên anh em họ nói bóng, nói gió thủ trưởng lo xa, sau này khi đến lúc… “ò… í… e…” thì sẵn có người phục vụ chu đáo…
          - Láo… láo quá! - Cục trưởng Ngô đỏ mặt tía tai đập bàn, tức giận quát rồi bảo anh trưởng ban hành chính: - Cậu lập tức đi điều tra ngay xem ai tung ra tin này để tôi trị cho nó một trận!
          - Vâng ạ!
          Anh trưởng ban hành chính kiêm phụ trách bảo vệ đáp quấy quá rồi lui ra. Cục trưởng Ngô vẫn chưa hết tức giận. Tuy thế, ông cũng thôi không có ý định đề bạt anh trưởng phòng văn hóa thể thao nữa. Ông quay sang nhắm chị trưởng phòng quản lý văn học. Chị này là nhà văn cấp tỉnh, có tài vận động thuyết phục quần chúng, Chị ta đã có mấy tác phẩm văn thơ được xuất bản. Cả cơ quan lại ầm ĩ lên. Tin đồn đến tai là ông đang chuẩn bị để viết di chúc và hồi ký. Ông lại chuyển sang dự kiến đề bạt anh trưởng phòng vật tư. Anh này rất có năng khiếu công tác quản lý, răng mọc quặp vào, đừng hòng ai tơ hào được của công. Nhưng anh ta vốn xuất thân gia đình chuyên làm nghề mộc, có cái cửa hàng bán quan tài to nhất thị trấn. Lập tức cơ quan xì xầm là sếp đang chuẩn bị sắm sửa… quan tài khiến cục trưởng Ngô lại càng cáu hơn.
           Vậy là công tác xây dựng và phát triển nguồn nhân sự kế cận của cục trưởng Ngô bị dư luận cơ quan thao túng, điều khiển. Nhiều cán bộ, nhân viên chân chính phê phán ông không có lập trường kiên định trong công tác tạo nguồn kế cận. Vì thế nguồn phát triển cán bộ trong cơ quan ông lúc thì mạch chảy dồi dào, lúc thì tắc tị mà ngày nhận sổ hưu của ông cứ mỗi lúc một gần. Trong tình hình đó thì có người nêu sáng kiến nghị là nên tổ chức một hội nghị bàn bạc dân chủ về công tác cán bộ. Ai có tài năng, tín nhiệm thì đề cử vào nguồn phát triển lâu dài. Cả cơ quan lại ồn lên chuyện tiêu chuẩn cán bộ phải “thực đức-thực tâm-thực tài”. Nghe rất là khoa học. Cục trưởng Ngô thấy đây đúng là một ý kiến hay, dân chủ. Một cuộc sinh hoạt về xây dựng nguồn cán bộ được mở ra. Mọi người đều được tham gia phát biểu ý kiến để tạo nên sự nhất trí cao về định hướng phát triển cán bộ của cơ quan.
           Sau cuộc họp ai ai cũng hồ hởi phấn khởi. Trong cơ quan không còn những bàn tán xì xầm lung tung về công tác cán bộ nữa. Mọi người đều tin tưởng ở lãnh đạo. Cục trưởng Ngô yên tâm đợi ngày hạ cánh, an toàn rời ghế về quê.
           Trước ngày cục trưởng Ngô nhận sổ hưu thì có một người được bổ nhiệm chức vụ thay ông. Mọi người đều ngã ngửa ra. Đó không phải là các “nguồn” dày công vun đắp có sẵn trong cơ quan mà lại là một người lạ hoắc từ nơi khác đến. Mọi người ồn ào bán tán, hỏi nhau về xuất thân của ông cục trưởng mới. Hóa ra anh này không có tý ti nghiệp vụ gì về ngành văn hóa thể thao du lịch, lại chả nằm trong một nguồn nào. Anh ta xuất thân chỉ là lái xe riêng của ông chủ tịch tỉnh đi học tại chức ngành cơ khí sau đó được bổ nhiệm việc trông coi công trình lắp máy phát sóng của đài phát thanh-truyền hình tỉnh. Tuy thế anh này có công một thời gian dài tận tình phục vụ chủ tịch tỉnh nên được đề bạt. Anh ta tài năng thì chả có, tính tình lại bần tiện, xu nịnh có tiếng ở tỉnh. Chủ tịch tỉnh đã có ý bảo cục trưởng Ngô cho anh ta vào nguồn kế cận đã từ lâu rồi.
           Cục trưởng Ngô bàn giao công việc xong sách cặp ra về. Mọi người trong cơ quan nhìn theo ông với vẻ trách cứ. Hiểu rõ ánh mắt của mọi người, ông vừa đi vừa lầm rầm trong miệng: “Cho chúng bay chết, cứ nói xấu ông mãi đi! Ông đã tạo “nguồn giả” đã bấy lâu nay rồi mà chúng mày không biết! He… he… he...”.
                                                                         Hà Nội, ngày 9/9/2011


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét