Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 25)

          
     
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

        Sau bận bị hắn dìm uống no nước suối, thằng Phú đâm ra rất sợ nước. Cứ nhìn thấy nước là nó đã sợ vãi đái. Thường là thế, khi con người ta quá sợ cái gì thì rất cực đoan với cái nấy. Nó sợ đến nỗi nó tránh cả việc chan canh lúc ăn, rất ít uống nước cho đỡ khát hàng ngày. Nó chỉ thích ăn các loại thức ăn gì không có nước. Hàng ngày nó ngại rửa mặt, tắm giặt cũng hạn chế. Không bao giờ nó dám lội xuống suối tắm nữa. Khi tắm nó chỉ dùng một chút nước trong cái chậu nhỏ dùng khăn lau người qua loa. Do đó, người nó cáu bẩn, hôi hám tựa như một con chồn hôi. Không ai dám ngồi gần hắn lâu. Vì thế cánh cửu vạn đặt cho nó cái biệt danh mới là Phú “hôi”.  
         Đoạn sau đây là do tác giả viết thêm, không có trong chuyện.
         Hình như ở con người và cả con vật nữa, con nào càng hôi thường là càng dâm. Con dê nổi tiếng là hôi cho nên cho đến khi chết nó cũng rất khổ. Thường là khi làm thịt dê người ta phải trói hai chân sau nó lại, treo ngược lên một cành cây thấp vừa tầm tay người. Ở chỗ con dê bị trói để sẵn một cái gậy, thỉnh thoảng lại choảng cho nó vài gậy thật đau. Con dê bị đánh đau kêu khóc “be… be… be…” rất thảm thiết. Khi nó đã hơi hơi đỡ đau thì người ta lại vụt tiếp cho một trận thừa sống thiếu chết nữa để nó tiếp tục kêu ầm ĩ. Cứ như thế cả buổi con dê cứ bị đánh, cứ phải kêu mãi cho đến lúc kiệt sức kêu không thành tiếng nữa thì thôi. Người ta làm như vậy để con dê đau đớn, giẫy giụa toát hết mùi hôi đi. Tuy thế, con dê chưa phải là đã hết khổ. Sau khi cắt tiết dùng để pha rượu uống nhằm tăng cường thể lực và khả năng sinh dục như loài dê, người ta liền đào hố chôn con dê vừa giết ấy xuống đất độ vài tiếng rồi mới lôi lên cạo lông, lột da, làm thịt. Thịt dê lúc ấy tiệt nhiên không còn mùi hôi nữa và trở thành một món ngon bổ đặc biệt.
         Thịt dê, còn gọi là “dương nhục” có vị ngọt, tính nóng. Thịt dê không độc, rất có tác dụng trợ dương, bổ huyết, chữa lao phổi. Người gầy yếu nếu ăn liên tục từ ba mươi ngày trở lên các món ăn chế biến từ thịt dê, có thể khỏi ốm mệt, đau lưng, dương sự kém, giảm khí huyết hư tổn, ra nhiều mồ hôi. Phụ nữ nhạt chuyện chăn gối, gầy mòn, ít sữa sau khi sinh nở cũng nên ăn chút thịt dê để điều hòa ổn định sinh khí, tăng sự ham muốn bản năng. Dạ dày con dê thường dùng chữa bệnh kém tiêu hoá, chứng hay buồn nôn sau bữa ăn. Gan dê, còn gọi là “dương can” có thể điều trị những trường hợp bị hoa, mờ mắt sau cơn ốm bệnh dài ngày. Tiết dê pha với rượu trắng bốn mươi độ chữa bổ huyết, đau đầu, mỏi lưng, chóng mặt. Cật dê (thận dê) chế biến thành nhiều món như cật lợn, thường là được nướng hoặc hấp với hành tây, chưng cách thuỷ, có tác dụng trị suy nhược, lãng tai, đổ mồ hôi. Ngay cả xương dê, gọi là “cốt dê” nấu thành cao ngâm rượu uống sẽ chắc gân, rắn cốt phải biết… Hầu như tất các bộ phận của dê đều có thể sử dụng để làm thuốc. Đặc biệt là tinh hoàn dê, còn gọi “ngọc dương”, là thứ quý giá nhất của con dê đực. Nó có tác dụng trị thận suy, liệt dương, hoạt tinh. Người ta thường dùng ngọc dương hấp rượu, ngâm rượu thuốc để sử dụng, có giá trị như những viên Viagra thực sự.
          Giống như con dê, từ ngày “sợ nước”, người toả ra mùi hôi, thằng Phú đâm ra nghiện món đàn bà. Không thể lợi dụng được ba cô gái trong cùng nhóm cửu vạn nên nó thường phải đi chơi gái điếm ngoài thị trấn sau mỗi buổi đi cõng hàng về hoặc những hôm nào rỗi việc. Thằng này có thói quen “hành sự” với gái giống như loài dê rừng. Nó thường đưa gái lên sườn núi đá để làm việc. Nó bắt con gái cúi gập người xuống và làm việc ấy từ phía sau.
          Một hôm thằng Phú “hôi” đưa một cô gái lên núi. Cô bé này chắc là dân cửu vạn mới từ dưới xuôi lên chưa có việc. Con bé người nhỏ thó, là dân một vùng quê nghèo khổ nên trông đen nhẻm, còi cọc. Con bé đau đớn kêu thét lên nhưng thằng Phú vẫn không tha. Nó thúc mạnh vào từ phía sau làm con bé chới với lao bắn ra khỏi một hốc đá toài người trượt ngã lăn luôn xuống sườn núi. Con bé cửu vạn bị ngã vỡ đầu, gãy tay nằm rên rỉ ở một khe đá hẹp. Thằng Phú hốt hoảng mặc vội quần áo tụt xuống chân núi bỏ chạy về nhà trọ. Thằng Chương, thằng Tài, thằng Đán phát hiện ra chuyện con bé cửu vạn ngã bị thương vội về nói lại với hắn. Hắn đang giúp Thu vặt rau nấu cơm chiều. Hắn buông nắm rau sang ngay chỗ thằng Phú. Nó đang nằm trùm chăn trên giường. Khi nghe mọi người hỏi, nó cãi bay cãi biến chuyện đưa gái lên sườn núi. Hắn bảo:
         - Thôi được! Nếu thế thì bây giờ mày cứ theo chúng tao ra chỗ cô gái bị thương để cô ấy nhận mặt, nếu không phải là mày thì thôi. Bọn tao sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện!
         Thằng Phú hốt hoảng:
         - Tôi... tôi... đang ốm, tôi không đi đâu!
         Hắn lột cái chăn, túm cổ áo thằng hôi lôi nó dậy. Cả bọn đi ra chỗ sườn núi chỗ cô gái bị thương đang nằm. Thu và cái Lụa đã mặc quần áo và băng bó tạm cho cô bé. May mà cô bé chỉ bị toạc chút da đầu chảy máu và gãy cánh tay phải. Thằng Phú “hôi” không dám cãi chày cãi cối nữa. Nó ghé vai cõng cô gái đi xuống lối mòn chân núi. Hắn và mấy thằng cửu vạn giúp nó đưa cô bé vào bệnh viện. Cô gái được khám và băng bó sát trùng vết thương, cố định rồi bó bột cánh tay bị gãy. Hắn bảo thằng Phú:
         - Mày phải chịu trách nhiệm chi phí chữa chạy cho cô ấy! Mày mà tìm cách thoái thác hay bỏ trốn thì đừng quên là tao sẽ không bao giờ để cho mày thoát đâu...
          - Vâng... vâng... - Thằng Phú ấp úng.
          Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn rút ví và bảo mọi người mỗi người góp một ít tiền giúp đỡ cô gái khốn khổ vừa bị nạn.
          Sau vụ này, thằng Phú bị cháy túi. Nó vốn là thằng ăn chơi, thích ngủ với gái đã tốn tiền nay lại phải chi thêm viện phí cho cô bé cửu vạn này nên càng thêm cạn túi, túng bấn. Thói thường là vậy. Túng bấn, đói khổ thường sinh ra những chuyện liều lĩnh, làm càn.

*
          Chập tối hôm đó thằng Phú “hôi” thông báo cho cả bọn:
          - Có một lượng hàng hóa cần vận chuyển gấp từ bên kia biên giới về nước ngay trong đêm nay! Ăn cơm tối xong chúng ta sẽ lên đường.
          - Hàng hóa quái gì mà cần chuyển gấp thế nhỉ?
          - Không cần biết! Đâu có tiền là ta cứ đi... - Một thằng bảo.
          Đêm trăng suông. Núi rừng biên giới phủ một màu bàng bạc. Dưới ánh trăng huyền ảo rừng núi có vẻ âm u, bí hiểm và mênh mông hơn. Mới ngày nào thôi việc vượt qua biên giới là cả một chuyện vô cùng khó khăn. Bây giờ qua lại biên giới cứ như là đi chợ, cả ngày lẫn đêm. Hàng hóa thông thương giữa hai nước thế này thì ai còn muốn chiến tranh làm gì nữa. Tuy vậy, hòa bình cũng có cái giá không rẻ của nó.
          Bọn cửu vạn bám sát nhau đi theo lối mòn vượt sang bên kia biên giới. Thu đi sát ngay phía sau hắn. Sau bận thoát chết đuối ở dòng suối Thu và hắn thân nhau hơn. Thu công khai tự nhận hắn là “anh trai”. Hắn ậm ừ, chả rõ ý tứ ra sao. Nhưng tự trong sâu thẳm lòng mình hắn cũng thấy bâng khuâng. Là một thằng mồ côi, tứ cố vô thân, không người thân thiết nay có một cô em gái thì thật thích và sung sướng biết bao. Nhưng mỗi khi không có mặt Thu, bọn thằng Tài, thằng Chương cười cười bảo hắn:
          - Thì anh cứ nhận chị Thu là em nuôi đi! Con gì nuôi rồi mà chả để thịt hả anh!
          Hắn lừ mắt bảo:
          - Chúng mày cứ liều liệu cái mồm đấy!
          Mấy thằng cười ngặt nghẽo. Bọn trong cùng nhóm cửu vạn, trừ thằng Phú “hôi” rất thương nhau. Chúng nó mỗi đứa một quê vì nghèo đói nên phải lên biên giới làm thuê kiếm tiền, cũng chả khác gì cái bọn thằng Lân, thằng Bất, chú Cần ở bãi vàng Tây Bắc dạo trước.
          Đến địa điểm nhận hàng thì đã nửa đêm. Bọn cửu vạn nhanh chóng gói buộc hàng hóa để đeo cõng, vận chuyển về nước. Toàn là hàng điện tử. Hắn ngạc nhiên vì số lượng hàng hóa không lớn, không quá nặng mà cũng không quý hiếm lắm tại sao lại phải vận chuyển ngay ban đêm và như thằng Phú “hôi” nói phải đi vòng tránh theo một con đường mòn treo leo vách đá rất khó đi. Lúc chuẩn bị lên đường lại thấy có mấy thằng vẻ mặt lầm lì, hung hãn đi theo áp tải bảo vệ hàng. Thu khẽ kéo tay ghé tai hắn nói nhỏ:
          - Em nghi ngờ bên trong các đồ điện tử này còn có những thứ khác nữa anh ạ!
          - Là thứ gì vậy?
          - Có thể là ma túy hoặc tiền Việt Nam giả…
          Hắn há hốc mồm kinh hãi. Suýt nữa thì hắn hét lên vì tức tối. Bọn này dám lợi dụng cánh cửu vạn làm thuê để làm những việc đen tối thế này hả. Thu vội giơ tay bịt miệng hắn. Cô thì thào:
          - Cứ bình tĩnh anh ạ!
          Hắn gật đầu và dặn lại:
          - Nhớ là trên đường đi bám sát nhau nhé!
          Thu nắm chặt lấy bàn tay hắn như muốn nói cứ yên tâm. Bàn tay nhỏ nhắn của Thu thật ấm áp.
          Bọn chúng bắt đầu leo lên dốc. Người này tiếp chân người kia. Họ đi theo còn đường nhỏ đầy ánh trăng. Ánh trăng trên quê người sao có vẻ lạnh lẽo hơn trên đất nước mình. Đã chớm mùa hạ rồi nhưng trời đêm vẫn lành lạnh. Đám cửu vạn đeo những bao hàng cồng kềnh đi dưới ánh trăng khuya lấp lóa. Họ vượt qua dãy núi ngăn cách là đường biên giới của hai nước. Họ phải dò dẫm đi từng bước rất thận trọng vì ngay bên mép lối mòn là vực sâu. Trượt chân ngã xuống thì coi như xong cả cuộc đời. Bọn cửu vạn chỉ biết là mình đang đi trên một con đường rất nguy hiểm mà không biết đang lọt vào ổ phục kích của lực lượng phòng chống buôn lậu và tội phạm qua biên giới.
          Bất ngờ nghe có tiếng quát rất to: “Tất cả đứng im… Các anh chị đã bị bắt!”. Ánh đèn lóe lên. Tất cả nhốn nháo. Có tiếng thằng Phú ở phía trước đội hình hét to: “Mọi người chạy đi… không ai được để mất hàng hóa…”. Hắn vội quay lại bảo Thu: “Bám sát anh nhé!”. Bọn cửu vạn phá chạy tán loạn. Có nhiều tiếng quát tháo ầm ĩ, cả tiếng súng nổ ở phía sau đội hình. Hắn giữ thật chặt cái dây đeo bao hàng rồi tụt xuống dốc.
          Chợt nghe tiếng Thu kêu “ối” ở phía sau. Hắn vội ngoảnh lại. Thu bị vấp ngã. Dây đeo bao hàng lật ra khỏi một bên vai văng ra phía vực. Một bên dây đeo vẫn vướng vào vai kéo lê cô trượt theo bao hàng nặng. Cô vẫn cố giữ bao hàng. Hắn quát:
          - Buông bao hàng ra…
          - Nhưng…
          Thu vẫn cố trằn người níu giữ bao hàng lại nhưng không được. Khi hắn chạy đến được chỗ của Thu thì cũng chỉ kịp nắm lấy tay cô kéo lại khỏi rơi theo bao hàng xuống vực. Thu vừa thở hổn hển vừa nói:
          - Anh chạy ngay đi… cố đừng để mất hàng! Mất hàng là mất mạng với bọn chúng nó đấy!
          - Thế còn em thì sao!
          - Mặc em… anh cứ đi đi…
          - Không được! Để anh dìu em…
          - Chân em bị trẹo khớp rồi… em không đi được nữa đâu…
          - Để anh cõng em!
          - Thế còn bao hàng…
          - Này thì hàng với chả họ này…
          Hắn nói và gỡ luôn bao hàng điện tử ra thẳng tay ném xuống vực sâu. Đoạn hắn xốc Thu lên vai. Giữa lúc đó thì thằng Phú “hôi” lao đến. Nó hằm hè:
          - Mày có biết là mày vừa ném đi mấy trăm triệu đồng và mấy nghìn viên thuốc… thuốc… rồi không?
          - Tiền nào, thuốc nào? Tao chỉ vứt đi mấy thứ đồ điện tử Trung Quốc rẻ tiền để cứu lấy người cái đã…
          - Hai đứa chúng mày vừa làm mất năm trăm triệu đồng tiền giả và ba ngàn viên thuốc lắc của ông trùm và của tao và đấy! Ha… ha… ha… Thế này thì cũng tốt. Con Thu sẽ phải làm nô lệ tình dục suốt đời phục vụ cho ông trùm. Còn mày cũng sẽ mạt kiếp làm nghề cửu vạn cũng chưa trả hết nợ… ha… ha…
          - A! Thì ra lũ khốn chúng mày lợi dụng anh em để vận chuyển hàng quốc cấm qua biên giới hả? Hôm nay mà không bị truy đuổi thì tao sẽ cho mày một trận nhừ đòn như cái hôm ở bờ suốt dạo trước! Tránh ra để tao đi…
           Hắn gạt thằng Phú ra lề đường rồi cõng Thu chạy vượt lên. Phía sau đội hình cửu vạn có nhiều tiếng kêu khóc nhốn nháo. Công an, biên phòng đã bắt được mấy đứa đi sau. Thằng Phú nhìn hắn và Thu rồi nghiến răng lao theo. Nó rút từ trong người ra một con dao nhọn sắc như lá lúa. Khi đã áp sát  được hai người đang tụt xuống dốc thằng Phú liền vung tay xỉa mạnh mũi con dao nhọn vào tấm lưng tròn của Thu.
           Bằng một phản xạ tuyệt vời mà sau này hắn cũng không hiểu là tại sao lúc ấy hắn lại nhanh đến thế. Hắn quay ngoắt người lại tránh được nhát dao của thằng Phú xỉa vào lưng Thu. Hắn vung cánh tay trái lên đỡ. Mũi dao của thằng khốn xiên thẳng vào cánh tay hắn. Khi nó rút được con dao lại để tiếp tục tấn công hai người cũng là lúc hắn gạt được Thu về phía sau mình và che cho cô. Mặc cho cánh tay đang chảy máu đầm đìa hắn lao vào thằng Phú như một con thú bị thương. Hắn lựa thế tránh mũi dao của thằng Phú và vòng tay choảng luôn vào mang tai nó một phát như trời đánh. Thằng Phú lảo đảo đập mặt vào vách đá. Hắn lao đến lôi thằng Phú đẩy ra phía bờ vực sâu. Hắn định xô nó xuống vực nhưng Thu ngăn lại. Hắn dí đầu thằng Phú xuống mặt đường tống thêm cho hai quả nữa rồi mới tiếp tục cõng Thu lao xuống dốc. Hai người chạy thoát được vào một khu rừng biên giới rậm rạp. Sau này hắn mới biết, thằng Phú cũng bị bắt ngay sau đó. Nó và tên Thổ “trùm cửu” phải đi tù vì phạm tội buôn bán tiền giả và ma túy. Đám cửu vạn bị vạ lây vì vướng vào tội tham gia vận chuyển ma túy và tiền giả qua biên giới. Có đứa cũng phải ngồi tù nhưng với mức án nhẹ hơn bọn buôn lậu. Hắn và Thu chạy thoát. Nhưng kể từ cái đêm trăng suông nơi biên giới ấy họ cũng chấm dứt luôn cuộc đời cửu vạn đầy gian khổ và trắc trở…
           Đến đây, theo cách viết tiểu thuyết chương hồi của bọn Tàu thì có một câu là: “Đêm trăng suông ấy còn có chuyện gì đã xảy ra và “Chuyện đời hắn” tiếp diễn ra sao xin đợi xem tiếp hồi sau sẽ rõ!”.
           (hết phần 25)                                                             Hà Nội, tháng 2-2011
           

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét