Thứ Ba, 15 tháng 12, 2020

Truyện ngắn vui CÀNG ĐẬP, CÀNG BAY

     CÀNG ĐẬP, CÀNG BAY

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Làng tổ chức làm vệ sinh các xóm ngõ chuẩn bị bước sang năm mới. Dân làng cùng nhau dọn dẹp những đoạn cống rãnh bế tắc tù đọng hôi thối, di chuyển những đống rác tồn đọng đầu làng cuối xóm. Khu "công viên” đầu làng trở nên sạch đẹp.
Cuối buổi lao động tập thể, dân làng tụ tập ở gốc đa đầu làng uống nước chè tươi, nói chuyện vui vẻ. Có ai đó chợt kêu to:
- Đề nghị nhà thơ Cốc Vũ đọc cho bà con làng ta nghe một bài thơ cho đỡ mệt mỏi đi!
Lão Cốc đang cầm cái chổi gật gật đầu:
- Vậy thì mời bà con nghe bài thơ “Làng ta đổi mới” nhé!
- Bài thơ ấy chúng tôi nghe đài truyền thanh xóm ngâm nga nghe mãi rồi. Lão có bài thơ gì mới sáng tác thì đọc cho mọi người nghe đi
Thằng Lố nói. Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ ngần ngừ rồi bảo:
- Bài thơ này tôi vừa mới viết xong. Đọc cho mọi người cùng nghe để “tham khảo” thôi, không phổ biến rộng rãi nhé!
Bà Mùa vừa nhai trầu vừa nói:
- Gớm! Lão cứ làm như thơ là “tài liệu mật” không bằng… cứ đọc đi xem nào?
Lão Cốc nói:
- Vâng… Tôi xin đọc ngay đây. Tên bài thơ là “CÀNG ĐẬP, CÀNG BAY”…
Mọi người nhao nhao:
- Tên bài thơ gì mà lạ thế nhỉ?
- Bà con im lặng để lão ấy đọc xem thế nào đã chứ?
Lão Cốc ậm è rồi đọc:
“Càng đập lại càng bay cao
Đó là câu chuyện xiết bao lạ lùng
Kỷ luật cảnh cáo vừa xong
Lại lên trưởng sở giao thông đàng hoàng
Nhân dân xứ Quảng hoang mang (Quảng Ngãi)
Khi quan tham vẫn vững vàng ngôi cao…
Kinh đô nổi tiếng anh hào
Có ông quan sở “Kế- đầu” gớm thay (sở Kế hoạch-đầu tư)
Biết bao sai phạm… tội dày
Đã thành hệ thống kéo dài triền miên,
Thế mà ông vẫn bay lên
Thành phó đô trưởng ngồi trên bao người…”.
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đọc xong bài thơ thì mọi người ồn ào bàn tán. Thằng Bất nói to:
- Ôi dào! Ở nước ta những chuyện này là chuyện bình thường thôi. Còn nhiều chuyện thậm vô lý nữa vẫn còn tồn tại đầy rẫy đấy, xử lý, dẹp hết làm sao được chứ…
- Còn những chuyện gì thế?
- Thì đấy… ông quan “chổi đót” ở rừng về thủ đô nhậm chức, các ông quan “chăn lợn”, quan “chạy xe ôm”, quan “đi buôn chuyến” làm biệt thự nguy nga vẫn tồn tại khắp nơi đấy thôi…
Mọi người lại ồn ào bàn tán. Một ông trông vẻ đen đúa, nưới da đen chùi chũi đứng dậy. Đó chính là ông Bễ mới chuyển về mở lò rèn dao cuốc cho nông dân ở đầu làng. Ông Bễ nói ngập ngừng:
- Tôi không biết làm thơ… nhưng cũng xin đọc một bài “thơ thời sự” góp vui để bà con cùng nghe nhé!
- Đọc đi… đọc đi…
Mọi người giục. Lão Bễ trịnh trọng hắng giọng rồi đọc:
CHUYỆN LẠ
“Trái tim đầy lông lá
Đem đặt giữa thủ đô
Xin hỏi nhà văn hóa
Là ngu hay… hồ đồ?
Quan tòa sao lại thế
Bắt tay với phạm nhân,
Cảm thương cấp trên cũ
Hay vẫn còn tri ân?
Rồi năm người đã chết
Quê ở tỉnh Bình Dương
Vẫn còn đi… khám bệnh
Hưởng bảo hiểm như thường!
Đúng là toàn chuyện lạ
Ở nước Việt muôn phương…”.
Ông Bễ đọc xong bài thơ, mọi người vỗ tay rào rào. Ông hơi ngượng ngựu ngồi xuống. Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ thì trố mắt nhìn ông Bễ. Lão Cốc nghĩ: “Không ngờ tay thợ rèn này làm thơ hay và lý trí thế. Nhất định phải kết nạp cái tay thợ rèn này vào hội thơ của làng mới được”. Lão Cốc chợt thấy vui vui vì sau một buổi đi tổng vệ sinh làng xóm mà đã phát hiện ra một “nhà thơ” mới của làng…
Hà Nội, ngày 13-12-2020
Hình ảnh có thể có: văn bản cho biết 'Dã nói là nho "NUÔI HEO" minh mới có ngày hom nay mà không ai tih. N9 hoasibiem.com'

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét