Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2020

Truyện ngắn vui NHỮNG CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG

    NHỮNG CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Ông Tô lên nhà văn hóa xã sinh hoạt hội cựu giáo chức. Gần cuối buổi chiều, ông đạp xe về đến đầu làng thì nghe tiếng ồn ào trong quán mụ Béo. Ông Tô dừng xe ngó vào thì nghe tiếng thằng Bất- con lão Cốc gọi:
- Mời ông giáo vào nghỉ uống chén nước chè đã!
Ông Tô dựng cái xe đạp vào gốc cây bàng bước vào quán hỏi:
- Mới ngang chiều mà chúng mày đã rượu chè ồn ào thế này rồi à?
- Chưa... chưa... chúng cháu chưa có một tý ti tửu nào trong máu đâu ông ơi... - Thằng Lố vội lên tiếng. Nó giải thích thêm: - Chúng cháu đang tranh luận với nhau đấy ông ạ! Lát nữa, chúng cháu còn đi chuyển gạch xây nhà tình nghĩa cho bà Lúa, đang chờ xe chở gạch đến nên ngồi uống nước chè suông thôi...
Lúc này ông Tô mới nhìn cái bàn đặt giữa đám thanh niên. Đúng là chỉ có ấm chè và mấy cái chén uống nước. Ông Tô hỏi:
- Vậy chúng mày tranh luận với nhau về vấn đề gì thế?
- Chúng cháu đang bàn luận về những chuyện hoang đường ông ạ!
- Tức là nói “chuyện cổ tích” chứ gì?
- Vâng! Đúng thế ạ!
- Chúng mày nói chuyện cổ tích hoang đường để kể chuyện cho thiếu nhi nghe trong đêm trung thu à?
- Vâng... À... à... không phải đâu ạ! Tết trung thu đã qua rồi ông ơi... Chúng cháu nói chuyện cổ tích là để kể cho... người lớn nghe đấy!
Nghe thằng Bất nói như vậy cả bọn bật lên cười ngả nghiêng. Ông Tô không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nên không cười. Ông hỏi tiếp:
- Thế là những chuyện gì vậy?
- Là... là... toàn những chuyện hoang đường ngày nay đấy cụ ơi... Như câu chuyện ở Hòa Bình họ “viết” mỗi chữ trên đồi hết gần một tỷ đồng, 11 chữ hết gần 11 tỷ. Chuyện ở miền Trung làm cột điện bê tông không cốt thép, hoặc dùng sợi thép bé tý hon nên gió bão vừa lướt qua đã hạ gục được gần 600 cái cột điện liền...
Thằng Bất chưa nói xong, thằng Lố đã kể tiếp:
- Mới đây là chuyện một ông cán bộ tên là Quên ở Hải Phòng (hình như không phải ông ấy tên là Quên mà là ngược lại) tập hợp toàn bộ tiền nong, đô la của cả họ lại rồi đứng tên bố con nhà mình đem gửi tiết kiệm được đến 100 tỷ đồng và gần 2 triệu đô la. Sao mà cái họ nhà ông ấy giàu quá thế? Đấy đúng là một chuyện cổ tích của thời nay đấy ông giáo ạ!
Thằng Lố nói thêm:
- Rồi chuyện cái dự án gì đó mang tên bò tót ở Ninh Thuận, tiêu tốn tiền ngân sách đến 5 tỷ đồng cuối cùng hết cỏ, đàn bò gầy trơ xương mà dự án vẫn không tìm ra được kết quả nghiên cứu gì hữu ích ông ạ!
- Có mà họ ăn hết cả... cỏ của bò thì có... - Thằng Bất nói vẻ bức bối.
Thằng Biết vốn là một đứa hiền lành, ít nói bây giờ mới lên tiếng:
- Còn một chuyện hoang đường mà có thật ở một tỉnh miền Trung nữa. Ở đây người ta vừa phát minh ra một loại “bảo bối” mới rất hay, rất quý, rất có giá trị, có thể góp phần xóa đói giảm nghèo nhanh và dùng để phát triển kinh tế rất tốt, rất hiệu nghiệm đấy!
- Loại bảo bối gì mà ghê gớm thế?
Cả bọn nhao nhao hỏi. Ông Tô cũng thấy rất ngạc nhiên khi nghe thằng Biết nói như vậy. Thằng Biết thủng thẳng:
- Đó chính là loại “Bình hút tài lộc cao cấp”...
Một thằng vội nói:
- Chắc là loại bình này hút được nhiều tài lộc, giá cả bao nhiêu và họ bán ở đâu để cánh dân nghèo chuyên làm thuê chúng ta góp tiền mua lấy một cái về để đổi đời...
Thằng Biết lắc đầu:
- Họ mới sản xuất được một ít thôi. Hiện nay địa phương này họ đã mua hết rồi. Mua để phân phát cho các cán bộ dự họp đem về hút trước!
Cả bọn lại nhao nhao phản đối:
- Cán bộ đáng lẽ phải gương mẫu, phải nhường cho nhân dân dùng bình “hút tài lộc” trước đã chứ! Sao mà họ tham thế?
- Thì... chúng mày vào trong ấy mà thắc mắc!
Thằng Biết nói rồi cầm chén chè uống ực một cái. Ông Tô hỏi thêm:
- Vậy còn chuyện hoang đường gì nữa không?
- Còn rất nhiều ông ạ! Như chuyện một anh hùng lao động, giám đốc bệnh viện Bạch Mai mà “lương y lại không như từ mẫu”, hút máu bệnh nhân, chuyện cô gái ở Điện Biên triệt hạ nhà hàng bằng 150 mâm cỗ cưới, chuyện “học sinh lớp 1 phổ thông biến thành những Tôn Ngộ Không” đầu năm học mới...
Khi nghe thằng Bất nhắc đến học sinh phổ thông, vốn là một nhà giáo ông Tô vội hỏi:
- Sao học sinh lớp 1 lại biến thành Tôn Ngộ Không?
- Thì... một đứa trẻ con bé tí vừa bước vào lớp 1 tiền sách giáo khoa đã gần một triệu đồng. Ba lô sách vở to nặng hơn người thì phải biến thành Tôn Ngộ không mới mang đến lớp được ông ạ!
Hóa ra là vậy! Sau khi nghe bọn thanh niên nói hết mọi chuyện, ông Tô mới bảo:
- Đúng là toàn những chuyện thật hoang đường... nhưng mà đều có thật. Song, còn một chuyện rất hoang đường nữa mà chúng mày chưa biết...
Đám thanh niên lại nhao nhao:
- Đó là chuyện gì thế ạ?
- Đấy là chuyện bà cụ già 83 tuổi ở Thanh Hóa đạp xe lên xã xin thoát nghèo, xin không nhận trợ cấp của nhà nước, của xã hội nữa. Đó chả phải là một “chuyện hoang đường, chuyện cổ tích” có thật ngày nay à?
- Đúng... đúng là như vậy... những kẻ tham lam, tham nhũng gây nên bao chuyện hoang đường không thể tưởng tượng được hãy nhìn vào tấm gương như cổ tích của bà cụ già nua ấy...
Thằng Bất đứng dậy nói. Đoạn nó bảo ông Tô:
- Thôi, xe chở gạch đến rồi, chúng con xin phép đi chuyển gạch xây nhà tình nghĩa cho bà Lúa ông ạ!
Ông Tô nhìn theo đám trai làng. Ông thấy vui vì chúng biết làm chuyện tình nghĩa. Ông mong chúng sẽ làm nên những câu chuyện cổ tích mới tốt đẹp ở làng...
Hà Nội, ngày 4-10-2020
Hình ảnh có thể có: thực vật

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét