Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

Truyện ngắn vui KHÓC VÌ... HÓC

KHÓC VÌ... HÓC
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

Làng bắt đầu nhộn nhịp vì quy định giãn cách phòng chống dịch được nới lỏng. Đường làng bắt đầu xuất hiện bọn trẻ con đạp xe, đá bóng. Chưa có quyết định đi học nên bọn trẻ con vẫn phải ở nhà học trực tuyến. Làng còn nghèo nên việc học trực tuyến của lũ trẻ con cũng khó khăn. Nhà có một cái máy tính mà hai, ba đứa đi học lại trùng giờ thì biết đứa nào học đứa nào không? Bọn trẻ con vừa ngồi học vừa tranh thủ gặm bắp ngô luộc, lúc lúc chúng lại xin đi vệ sinh khiến thầy cô giáo mỏi cả mồm. Học trực tuyến nên không thể phạt đứng góc lớp những đứa hay quậy phá.
Khi thằng cháu bắt đầu học trực tuyến ông Tô đeo khẩu trang đi dạo trên đường làng một chút cho thư giãn. Cách ly xã hội do bệnh dịch nên ông không được hằng ngày đi bộ tập thể dục mấy tháng rồi. Đến giữa làng thì ông Tô gặp lão Cốc. Lão Cốc đang đi vào ngõ nhà anh trưởng thôn. Tay lão Cốc đang cầm một tờ giấy. Ông Tô chột dạ hơi lo lo nghĩ: “Không khéo lão này lại đọc thơ cho mình nghe thì nguy?”. Nhưng lão Cốc lại giơ tờ giấy lên nói:
- Ông chưa đi nộp bản kê khai à?
- Kê khai cái gì thế?
- Thì... kê khai là hộ nghèo, bị ảnh hưởng do dịch Covid-19 để nhận tiền hỗ trợ của nhà nước ấy mà!
Ông Tô ngạc nhiên:
- Nhưng... nhà tôi có phải là hộ nghèo đâu mà kê khai?
Lão Cốc bảo:
- Thì... nhà tôi cũng chỉ là hộ cận nghèo... Nhưng tôi cứ kê khai, biết đâu vẫn được hỗ trợ?
Ông Tô nói:
- Không phải hộ nghèo mà nhận tiền hỗ trợ là vi phạm chính sách đấy!
- Ôi dào... họ còn xem xét nghiên cứu chán. Nhà nào không đủ tiêu chuẩn thì ai họ hỗ trợ mà ông vội lo lắng thế?
- Thì tôi sợ sẽ có chuyện tiêu cực. Không thấy ông bộ trưởng bộ lao động đã nói à. Ai mà đụng vào gói cứu trợ Covid-19 thì sẽ mang nhục suốt đời đấy?
- Vẫn biết thế, nhưng thực tế có khối kẻ lợi dụng dịch bệnh Covid để kiếm chút đỉnh đấy ông ạ! Họ ăn quen rồi. Thấy khoản nào ngon ngon là ăn... Chả thế mà cái máy xét nghiệm có hơn hai tỷ mà nhiều tỉnh gửi giá lên đến hơn bảy tỷ đồng đấy.
- Thế nên mới có chuyện khi công an vào cuộc nhiều máy giảm giá đi hẳn một nửa, nhiều doanh nghiệp bán máy bỗng nhân ái “tốt lên” đột xuất, nói là cho địa phương “mượn để chống dịch cứu dân” đấy ông ạ.
- Đó chỉ là một thủ đoạn chạy tội thôi ông ơi!
Ông Tô gật đầu:
- Có ông giám đốc sở y tế tỉnh đã... khóc vì mua máy xét nghiệm Covid giá quá cao đấy?
Lão Cốc bật cười:
- Ông ấy khóc là vì... hóc đấy!
- Tại sao thế?
- Vì nuốt không trôi, bị hóc nên mới khóc... Nhân gặp ông ở đây tôi xin đọc cho ông nghe bài thơ tôi vừa mới viết về việc này nhé!
Rồi chẳng đợi ông Tô có đồng ý hay không, lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ liền đọc luôn:
“KHÓC VÌ... HÓC
Máy xét nghiệm hai tỷ
Nâng lên thành gấp ba
Tiền chia nhau không xuể,
Cả bọn cười... ha... ha...
Cảm ơn con Cô-vít
Đem “lộc” đến tận nhà?
Nào ngờ lại bị hóc
Miếng ngon nuốt không trôi,
Ông giám đốc bật khóc
Nước mắt lã chã rơi...
Nhiều quan tham lộ mặt
Nhờ mày Cô-vít ơi...”.
Ông Tô gật gù khi nghe xong bài thơ của lão Cốc. Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ biết ông Tô là người rất kiệm lời khen nên không hỏi xem ông có nhận xét như thế nào về bài thơ “hóc” của mình. Lão Cốc bảo:
- Ông về nhà tôi làm chén rượu ngâm thuốc đi?
Ông Tô hỏi lại:
- Thế ông không vào nhà trưởng thôn để nộp bản kê khai xin hỗ trợ do ảnh hưởng Covid-19 à?
Lão Cốc vo tờ giấy kê khai lại rồi ném xuống rãnh nước và nói:
- Không nộp nữa... nhà mình đến nỗi nào đâu mà phải xin hỗ trợ của nhà nước chứ? Để cho những người khó khăn hơn ông ạ!
Hà Nội, ngày 2-5-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét