Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

Truyện ngắn vui BUỒN QUÁ ÔNG Ạ!

BUỒN QUÁ ÔNG Ạ!
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: 9 người, mọi người đang đứng và ngoài trời
Ảnh: Các thầy cô giáo "bán điểm ăn tiền" cười vui khi ra khỏi phiên tòa ở Hòa Bình.

Ông Tô tay cầm tờ báo vội vã đi tìm lão Cốc. Trong sâu thẳm cõi lòng của một nhà giáo chân chính ông Tô thấy một nỗi buồn đang trào lên dữ dội. Vừa gặp lão Cốc ông Tô đã giơ tờ báo lên, miệng ông ú ớ mãi mới nói được thành lời:
- Ông đã đọc báo mới chưa?
- Tôi đọc rồi... mà có chuyện gì khiến ông bức xúc quá thế?
- Thì... thì cái chuyện ngành giáo dục của tôi đấy!
- Ngành giáo dục hay ngành nào thì chả có chuyện hả ông? Bức xúc làm gì cho tổn thọ. Việc tiêu cực hãy để cho lãnh đạo, cho lớp trẻ họ lo lắng tiếp ông ạ!
- Nhưng chuyện cái cô giáo làm công tác quản lý giáo dục ra tòa mà lại đi ngụy biện "ai cũng gù mình thẳng lưng sẽ thành khuyết tật" thì quả là một sự ngụy biện không còn gì để nói nữa ông ạ! Thế thì có phải là một sự hèn nhát hay chính là sự đồng lõa với cái xấu, cái tiêu cực hay không hả?
Lão Cốc nói:
- Điều ấy thì chính xác quá rồi! Họ "bán điểm ăn tiền", nuốt không trôi nên "lý luận" một tý cho đỡ dơ mặt ấy mà?
Ông Tô lắc đầu:
- Nhưng mà buồn ông ạ! Làm người thầy mà suy vi như thế thì còn dạy dỗ học trò thế nào được chứ...
Lão Cốc cũng lắc đầu:
- Cái cô giáo ấy ngụy biện đã xấu nhưng các thầy cô giáo khác sau phiên tòa gian lận, bán điểm thi ở Hòa Bình bước ra khỏi vành móng ngựa để trở về nhà giam, giữa một rừng công an lại ngẩng cao đầu cười ngạo nghễ như những người chiến thắng mới đáng nói, đáng chê trách và thật đáng khinh bỉ, coi thường về phẩm cách con người, nhân cách một nhà giáo dục ông ạ!
- Lại còn có chuyện như thế nữa hả ông?
Lão Cốc gật đầu quay vào nhà tìm một tờ báo khác mở ra đưa cho ông Tô xem. Ông Tô trố mắt kinh ngạc khi nhìn bức ảnh... Ông ngồi bệt xuống thềm nhà mãi sau mới nói được một câu:
- Thôi... ông cất tờ báo đi... thật đáng xấu hổ cho những kẻ từng mang danh nhà giáo này quá.
Lão Cốc gập tờ báo lại bảo:
- Bây giờ nhiều người đâu còn danh dự, còn lòng tự trọng và sự xấu hổ nữa hả ông? Ông không đọc báo chuyện ở thành phố Hồ Chí Minh họ ăn chặn cả chút tiền hàng của những trẻ em tàn tật ở trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật à?
- Chuyện ấy tôi cũng đã đọc rồi... nhưng một chút tiền là thế nào? Những 760 triệu đồng đấy! Đúng là lắm chuyện buồn quá... đọc báo ngày nào cũng thấy chuyện tiêu cực, buồn quá ông ạ!
- Nhưng trái lại với những chuyện buồn, những kẻ bán điểm ăn tiền, những kẻ ăn chặn tiền từ thiện vẫn có những chuyện vui, đáng quý đấy ông giáo ạ...
- Là chuyện gì vậy?
- Thì chuyện hàng ngàn hộ nghèo, cận nghèo ở Thanh Hóa viết đơn xin không nhận tiền hỗ trợ của nhà nước do bị ảnh hưởng của dịch Covid-19, dành tiền cho những người nghèo khổ hơn. Đấy chả phải là chuyện đáng trân trọng hay sao?
Ông Tô gật đầu:
- Đúng đó là chuyện đáng trân trọng... những người nông dân nghèo ấy tuy cuộc sống còn đói khổ tư cách của họ còn gấp vạn lần những kẻ chuyên ăn cắp, sống phè phỡn trên tiền tài, công quỹ đấy ông ạ!
Lão Cốc bảo:
- Thôi gác lại những chuyện buồn thiên hạ, tôi với ông ta cùng ra đình làng xem đã tìm ra con mối chúa phá hoại chưa nhé?
Ông Tô theo lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đi ra đình làng. Vừa đi, lão Cốc vừa ngâm nga một câu thơ mới sáng tác khi xem bài báo có bức ảnh "nụ cười của các nhà giáo bán điểm":
"Ở đời thật lắm chuyện hay
Kẻ gian mà cũng mặt mày vênh vang..."
Hà Nội, ngày 14-5-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét