Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

Truyện ngắn vui CHUYỆN THỜI CÔ-VÍT


CHUYỆN THỜI CÔ-VÍT
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo


Đúng hẹn, lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm đạp xe từ đầu làng vào nhà ông Tô. Lão vừa thong thả đạp xe vừa ngắm cảnh xóm làng mùa dịch. Nhà nào nhà nấy đều cổng đóng then cài, không cho lũ trẻ con chạy ra nô đùa ngoài đường làng. Công tác phòng dịch là phải rất nghiêm túc mới dập được cái con cô-vít mất nết này.
Ông Tô mở cổng đón lão Cốc. Hai người vừa đeo băng khẩu vừa nói chuyện. Khi nào uống trà mới bỏ khẩu trang ra. Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ bảo:
- Bài thơ tôi viết về phòng chống dịch cô-vít đưa cho trưởng thôn xem, hắn bảo không "phổ biến" rộng rãi được nên không cho đọc trên loa truyền thanh của làng ta nên hôm nay tôi đọc cho ông nghe nhé!
- Thơ chống dịch cô-vít tốt quá tại sao lại "không phổ biến rộng rãi" được nhỉ? Ông đọc tôi nghe thử xem nào?
Lão Cốc rút trong túi ra một tờ giấy nhàu nhàu, gấp làm tư. Lão mở ra rồi vừa đọc, vừa ngâm nga:
TÂM SỰ MÙA CÔ-VIT
Chết mẹ tao rồi cô-vít ơi
Tao qua Anh quốc mấy ngày thôi
Mà mày lại nỡ làm tao nhiễm
Tao về gặp toàn chuyện dở hơi,
Biệt thự liền kề là cái tép?
Tấm vé sân gôn mấy tỷ còi!
Ăn ở Đai-u là chuyện vặt
Nếu thích tao lên được cả... trời.
Ông Tô nghe lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ đọc xong cũng lắc đầu:
- Bài thơ của ông đúng là không thể "phổ biến rộng rãi" được thật. Trưởng thôn không cho đọc trên loa truyền thanh là đúng!
Lão Cốc trầm ngâm rồi nói:
- Đúng là thời ôn dịch này nó làm cho xã hội ta bật ra nhiều chuyện thật... Mà toàn những chuyện chớ trêu ông ạ. Thôi thì cái chuyện đoàn công tác xong việc rồi kéo nhau đi chơi vòng vèo, tốn tiền công tác phí lại còn mang dịch bệnh về đáng phê phán đã đành. Chuyện anh "ăn theo" đàn bà không chịu đi cách ly, chuyện ông giám đốc ở Quảng Trị cử nhân viên đi "cách ly thay". Chán nhất là mấy con buôn, mấy đứa vàng đeo đầy cổ chạy dịch bán sống bán chết từ nước ngoài về lại còn vênh váo khoe nhiều tiền đòi được cách ly trong khách sạn 4, 5 sao nữa chứ?
Ông Tô cũng bức xúc:
- Họ khoe thế thôi nhưng họ vẫn nhận xuất ăn 57 ngàn đồng miễn phí của các chiến sĩ quân đội đem cho hằng ngày đấy! Có thấy họ đóng góp được gì cho đất nước này đâu mà vênh mặt lên như bánh đa nướng quá lửa thế nhỉ?
- Đấy... cái con gì còn nói rất bậy "Không có lũ nước ngoài như tụi tao thì tụi bay hốt cứt mà ăn"...
Giữa lúc ấy thì thằng Bất đi vào tìm bố. Nó liền lên tiếng:
- Các cụ ơi! Không phải nó nói chúng ta bốc phân ăn đâu. Vì nó đi nước ngoài làm ra nhiều tiền, vàng đeo đầy cổ như xích chó nhưng có thấy nó đóng góp được một xu, một cắc nào cho Tổ quốc ta đâu? Nó nói như vậy chắc chắn là nó đang nói với anh em người nhà của nó thôi. Người nhà nó mà không có nó thì có mà bốc cứt...
Lão Cốc bảo:
- Sao nó lại láo lếu quá như thế nhỉ? Nó có phải là một con người không?
Ông Tô nói:
- Nó vẫn nghĩ nó là người đấy ông ạ!
- Là người nhưng không có nhân cách thì làm người làm gì? Đúng là không bằng bà nông dân chân đất ở Bắc Giang chẳng giàu đến nỗi đeo vàng đầy cổ nhưng cũng có 50 tấn gạo ủng hộ chống dịch... Ấy là tôi chưa nói đến chuyện nhiều người như các doanh nhân, ca sĩ, diễn viên, người mẫu, hoa hậu ủng hộ hàng tỷ đến hàng chục tỷ đồng góp phần chống dịch nữa...
Ông Tô lại bảo:
- Ở đời là thế! Loại người vô ơn, chẳng cho người khác cái gì bao giờ cũng to mồm nói bậy...
Thằng Bất vừa đưa cho lão Cốc chùm chìa khóa nhà vừa bảo:
- Nói láo mà gặp con, con vả vào mồm cho chả còn cái răng nào trong miệng mà gặm bánh mỳ, húp bơ sữa ngoại quốc nữa...
Thằng Bất đi rồi lão Cốc bảo ông Tô:
- Tôi với ông ra quán mụ Béo gọi đĩa lòng lợn nhắm rượu đi?
Ông Tô lắc đầu:
- Đã có chỉ thị không tụ tập ăn uống đông người để phòng dịch cơ mà?
- Quán mụ ấy từ khi có quy định có "nồng độ cồn" không được điều khiển xe máy đã vắng hoe rồi, mùa dịch thế này lại càng vắng có ai đâu mà đông người chứ?
- Nhưng lấy tiền đâu mà ăn nhậu mãi thế! Ông mới có nhuận bút thơ à?
- Làm gì có nhuận bút! Mụ Béo vẫn cho ký nợ cơ mà...
Ông Tô vội xua tay:
- Có tiền hẵng ăn uống. Đừng ký nợ mà như các lãnh đạo huyện gì đó ở trong Thanh Hóa nợ các quán ăn lên đến những 52 tỷ đồng đấy!
Lão Cốc phì cười:
- Ông ơi! Hai chúng ta uống vài chén rượu, làm một đĩa lòng lợn giỏi lắm là hết vài chục ngàn chứ mấy?
- Tích tiểu thành đại ông ơi! Cán bộ cấp huyện mà các ông bà ấy cứ ăn dần ăn mòn ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, ngày nào cũng ăn, cái gì cũng ăn, như tằm ăn dỗi, tích tụ lại lên đến những 52 tỷ thì quả là khủng khiếp thật...
Lão Cốc gật gù:
- Các cụ ngày xưa vẫn bảo "miệng ăn- núi lở" quả là không sai... Nhưng đúng là bây giờ tôi cũng mới được chứng kiến chuyện "núi lở" ở Thanh Hóa như thế này đấy ông ạ!
Hà Nội, ngày 18-3-2020


Bình luận


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét