Thứ Năm, 11 tháng 7, 2019

Truyện ngắn RỪNG THẲM (phần 2)

RỪNG THẲM (phần 2)
Truyện ngắn của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, đang ngồi, râu, ngoài trời, thiên nhiên và văn bản

Sau buổi trưa hôm ấy tôi thấy ngại ngùng mỗi lần gặp Dung. Còn Dung thì vẫn vô tư vì không biết đã có chuyện gì xảy ra. Thời gian sau, Dung và thằng Tú thợ mộc có vẻ quấn quýt với nhau. Tôi thầm mừng cho họ nếu nên duyên. Sau đó, do đoạn nền đường gần bản Luồng đã làm xong nên đơn vị chúng tôi di chuyển sâu vào phía rừng già dựng lán trại để thi công tiếp đoạn tiếp theo. Lão Phủng bảo cô Dung thịt gà làm một bữa cơm chia tay tiểu đội chúng tôi. Bữa cơm hôm ấy có cả toán thợ mộc của Tú. Cái chuồng dê đã làm xong lão Phủng lại muốn xẻ gỗ đóng thêm một số đồ mộc trong nhà nữa.
Đến vị trí trú quân mới anh em trong tiểu đội tôi tiến hành làm lán trại để ở tạm vì không gần bản làng nào cả. Tôi quay lại bản Luồng để lấy một số dụng cụ lao động còn gửi lại nhà lão Phủng. Khi tôi đang vừa đi vừa nghển cổ nhìn những cành hoa phong lan nở rực rỡ trên cành cây cao ven lối mòn thì chợt nghe có tiếng chân người chạy đến. Tôi nhận ra là Dung và thằng Tú. Hai người quần áo tả tơi và có vẻ hốt hoảng. Họ vừa chạy vừa ngoảnh lại trông chừng phía sau. Vừa nhác nhìn thấy tôi Dung vội kêu lên:
- Anh Thảo ơi! Cứu chúng em với…
- Có chuyện gì thế?
Tôi vội hỏi. Dung vừa thở vừa nói, giọng đứt quãng:
- Bố… bố… định giết chúng em…
Thằng Tú mặt cũng cắt mặt không còn hột máu lập bập nói:
- Chúng… chúng em yêu nhau… nhưng nhưng ông ấy... ông ấy... không… không… đồng ý…
Hai người nói chả rõ ràng gì nhưng tôi đã hiểu lờ mờ câu chuyện. Tôi cũng không dám hỏi thêm vì có tiếng chân người đang đuổi đến. Tôi vội giục:
- Hai đứa chạy ngay đi…
Dung và thằng Tú chạy đến ngã ba lối mòn. Họ dùng dằng một lúc rồi kéo nhau chạy thục mạng theo lối rẽ vào hướng rừng sâu. Tôi vừa quay lại thì lão Phủng lao đến. Lão vừa chạy vừa nhồi thuốc súng vào khẩu súng kíp. Nhìn thấy tôi lão dừng lại thở hồng hộc và hỏi:
- Bộ đội Thảo! Mày có thấy hai... hai đứa mất dạy ấy chạy theo lối nào không?
Tôi giữ lão Phủng lại hỏi:
- Có chuyện gì thế ông?
Lão Phủng gầm gừ:
- Tao… tao… phải bắn chết hai đứa chúng nó… Mày nhìn thấy chúng nó chạy theo lối nào hả?
- Nhưng đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?
Lão Phủng bực bội nói:
- Nó… cái thằng thợ mộc… nó chưa được cái con ma nhà tao công nhận, vậy mà nó dám làm cho cái bụng con gái tao to lên. Nó dám cho cái thằng người vào trong bụng con gái tao… Tao phải bắn chết nó…
- Ông ơi! - Tôi cố tìm cách hoãn binh: - Hai đứa nó thích nhau, yêu nhau thì tốt quá rồi ông ạ!
- Tốt gì mà tốt? Con ma nhà tao đã được ăn cỗ đâu mà nó dám cho cái thằng người nhà nó vào làm tổ trong bụng con gái nhà tao hả?
Tôi bịt miệng cố nhịn cười vì cách nói của lão Phủng. Thấy tôi cứ ấp a ấp úng không trả lời, lão Phủng hỏi lại:
- Hai đứa chúng nó chạy theo lối ra thị trấn Bắc Quang phải không?
Tôi ậm ừ. Lão Phủng nghiến răng:
- Cái thằng thợ mộc láo quá! Nó định đem con gái tao về xuôi đấy! Tao sẽ bắn... bắn...
Nói đoạn, lão liền xách súng chạy đi ngay. Lão lao theo cái lối mòn dẫn ra phía thị trấn Bắc Quang. Tôi thấy hơi yên tâm. lão có đuổi đến mai cũng chả gặp hai đứa. Nhưng tôi vừa đi được mấy bước về phía nhà lão Phủng thì nghe có tiếng súng nổ rất đanh. Tiếng súng vọng vang trong thung lũng làm đàn chim trên cây hoảng sợ bay hất lên bầu trời. Tôi giật nảy mình hốt hoảng nghĩ: “Thôi chết! Lão này bắn hai đứa thật rồi?”. Tôi liền quay lại lao ngay về hướng súng nổ. Vừa chạy, tôi vừa lo hai đứa này đổi ý chạy ra hướng thị trấn Bắc Quang nên đã bị bắn.
Tôi vội chạy theo lối mòn hướng về phía thị trấn. Được một đoạn, tôi gặp lão Phủng đang ngồi phệt ở giữa đường. Tôi hốt hoảng hỏi ngay:
- Ông... ông... bắn chết hai đứa chúng nó rồi à?
Vừa hỏi, tôi vừa nhớn nhác nhìn lên phía trước. Lão Phủng càu nhàu:
- Bắn đâu mà bắn… Tao bị vấp ngã làm súng cướp cò… đạn bay cháy sém cả tóc, suýt nữa thì toi mạng đấy!
Nghe lão Phủng nói như vậy tôi mới yên tâm. Tôi khẽ thở phào nhìn lão Phủng. Lão đang nhăn nhó ngồi ôm bên chân trái bị trẹo. Khẩu súng kíp nằm lăn lóc bên cạnh. Tôi liền đỡ lão đứng lên. Nhìn thấy cái túi đựng thuốc súng và đạn ghém văng ra nằm cạnh lối đi tôi liền dùng chân gạt nhanh xuống cái hố vết chân trâu. Lão Phủng cầm khẩu súng kíp níu tay tôi loạng choạng đứng dậy. Lão ngó xung quanh tìm cái túi đựng thuốc súng nhưng không thấy. Lão bảo:
- Mày tìm giúp cho tao cái túi đựng thuốc súng. Không biết nó rơi chỗ nào? Nhanh lên! Nhất định tao phải đuổi theo hai đứa này bằng được…
Tôi giẫm một chân lên che cái lỗ chân trâu có cái túi thuốc súng và bảo lão Phủng:
- Không thấy! Chắc là ông làm rơi ở đâu mất rồi!
- Thế thì tao đành phải quay về nhà để lấy túi thuốc súng khác thôi?
Tôi và lão Phủng cùng quay về nhà. Về đến nhà, tôi bảo lão có đuổi theo cũng chẳng kịp hai đứa mà trời thì lại sắp tối và sắp mưa to rồi. Lão Phủng tuy còn rất tức giận nhưng đành nghe theo lời tôi. Lão cất khẩu súng kíp và không đi tìm Dung và thằng Tú nữa…
*
Đơn vị chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn vào vùng rừng núi rậm rạp phát tuyến, làm nền đường. Cuộc sống lao động giữa rừng gian khổ, vất vả. Tôi không có điều kiện quay lại bản Luồng nên cũng không biết gì thêm về câu chuyện tình của Dung và Tú nữa. Một lần, tôi bắt gặp lão Phủng đang vác khẩu súng kíp đi săn giữa rừng già. Tôi cố dò hỏi lão ậm ừ không nói. Lão chỉ dặn tôi hôm nào được nghỉ thì về bản Luồng chơi.
Khi nền đường làm xong, đại đội tôi được chuyển sang thi công rải cấp phối mặt đường. Một hôm, đang làm tại đoạn đường gần Vĩnh Tuy thì tôi gặp Dung và thằng Tú đi ngược theo con đường mới mở về hướng bản Luồng. Thằng Tú đeo cái ba lô bộ đội cũ còn Dung thì đang địu một đứa trẻ con trên lưng. Nhận ra tôi cả hai đều vui mừng. Tôi hỏi:
- Hai người đang đi đâu đấy?
- Chúng em về bản Luồng thăm bố ạ!
Dung và Tú cùng trả lời. Tôi hỏi thêm:
- Thời gian vừa rồi hai đứa đi đâu vậy?
Thằng Tú đáp:
- Chúng em chạy vào rừng rồi làm bè theo sông Bạc ra sông Lô, đến lâm trường Vĩnh Hảo thì lên bờ. Ở lâm trường Vĩnh Hảo em có người quen. Bác ấy là cán bộ lâm trường nên xin cho chúng em làm công nhân trồng rừng ở đây. Dung sinh con được gần nửa năm rồi. Hôm nay, chúng em quyết định đưa cháu về thăm ông bà ngoại anh ạ.
Tôi vội gàn:
- Lão Phủng chắc còn đang giận hai đứa lắm, không nên về nhà lúc này đâu, lỡ ra…
Dung quả quyết:
- Chúng em cứ về. Bố em có giận, có đánh mắng gì chúng em sẽ xin chịu hết!
Chắc là Dung và Tú chưa biết chuyện hôm hai đứa chạy trốn lão Phủng đã vác súng đi tìm mấy ngày liền. Tôi vẫn thấy lo lắng dặn thêm:
- Dung nên qua nhà anh trai trước rồi bảo anh ấy đưa về nhà mình nhé?
- Vâng ạ!
Dung và Tú chào tôi để đi tiếp. Tôi cầm bàn tay nhỏ xíu của thằng bé Dung đang địu trên lưng. Thằng bé thật kháu khỉnh. Nó nhoẻn miệng cười với tôi như là đã quen biết từ rất lâu rồi vậy.
Tôi nhìn theo hút Dung và thằng Tú đi hết con dốc trong lòng vẫn cứ thấy vô cùng lo lắng cho hai đứa. Lão Phủng là một người cố chấp, cổ hủ, gia trưởng. Không biết lão ấy có tha thứ cho hai đứa không. Thời gian dài sau tôi không gặp lại Dung và Tú. Hai đứa cũng không có tin tức gì, không nhắn lại gì cho tôi. Tôi dự định hôm nào được nghỉ sẽ bám theo xe chở vật liệu của đơn vị ngược lên Bắc Quang về bản Luồng thăm lão Phủng xem tình hình ra sao. Nhưng rồi cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc rập rình ập đến, kẻ thù phương Bắc sắp tràn sang. Trung đoàn 246 chúng tôi lật cánh sang hướng Cao Bằng tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ quốc…
(hết phần 2) Hà Nội, tháng 6-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét