Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Truyện ngắn VẾT THƯƠNG (phần 2)

VẾT THƯƠNG (phần 2)
Truyện ngắn của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời

Gần sáng hôm ấy, đạn pháo quân Trung Quốc giăng kín bầu trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc chúng tôi vội vã lao ra vị trí sẵn sàng chiến đấu. Hầu hết từ tối hôm trước các đơn vị đã báo động đưa bộ đội lên ở ngay trong hầm hào trên các điểm chốt nên khi bọn địch nổ súng không bị động, bất ngờ lúng túng. Trung đội thông tin của chúng tôi nhanh chóng triển khai nhiệm vụ đảm bảo liên lạc cho chỉ huy tiểu đoàn và chỉ huy các bộ phận.
Tôi được giao nhiệm vụ đảm bảo thông tin vô tuyến điện ở sở chỉ huy tiểu đoàn. Thấy tôi nhiều lúc lên máy lúng túng, giọng nói lập bập, anh Bính bảo:
- Bình tĩnh, đừng sợ Hà nhé! Cố gắng đảm bảo liên lạc vô tuyến với các hướng nhé.
- Vâng ạ! Anh cứ yên tâm...
Tôi nói vậy nhưng trong lòng vẫn sợ. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là sự khốc liệt của chiến tranh. Khi còn nhỏ máy bay Mỹ bay ra ném bom miền Bắc quê tôi ở xã thành phố nên không bị quả bom nào. Máy bay Mỹ và máy bay ta đuổi nhau trên bầu trời bọn trẻ con chúng tôi còn nhô đầu lên khỏi hầm để xem chẳng sợ hãi gì. Bây giờ giữa vòng vây của bọn giặc tôi mới thấy lo sợ thực sự.
Những trận chiến đấu ác liệt đã xảy ra trên tuyến phòng ngự của tiểu đoàn tôi. Bọn địch dựa thế quân đông, xe tăng, pháo binh áp đảo tấn công rất ác liệt. Tiểu đoàn trưởng Bính chỉ huy các đại đội kiên cường bảo vệ chốt. Tiểu đoàn tiêu diệt được rất nhiều bộ binh quân giặc, bắn cháy gần chục chiễ xe tăng của bọn chúng. Nhưng sang đến ngày thứ ba thì bọn địch chiếm được điểm chốt của đại đội 1 ở phía cửa khẩu, bao vây các vị trí phòng ngự của đại đội 2 phía cánh trái và tập kích trận địa của đại đội 3 ở phía sau. Như vậy là quân địch đã hình thành thế bao vây tiểu đoàn chúng tôi. Các đại đội đều bị thiệt hại nặng, thông tin liên lạc rất khó khăn, đường dây bị cắt đứt, truyền đạt không thể được vì quân địch đã tràn ngập khắp nơi, chỉ còn có mấy cái máy vô tuyến là còn liên lạc được. Tuy vậy, máy vô tuyến cấp tiểu đoàn đều là các loại máy của Trung Quốc nên cứ mở máy là lại bị phá, chèn sóng ngay. Chúng tôi phải cố gắng lắm mới giữ được thông tin cho chỉ huy chiến đấu. Từ báo cáo của các đại đội về tiểu đoàn qua vô tuyến tôi được biết đại đội 1 bị thiệt hại nặng nhất, hơn một nửa đơn vị thương vong, đại đội 2 cũng gần như vậy. Việc cố giữ trận địa của hai đơn vị này là khó khăn. Chỉ còn đại đội 3 ở phía sau và đại đội 4 hỏa lực ở trên núi đá cao là chưa bị thiệt hại nhiều. Đạn dược của các bộ phận thì gần như đã cạn kiệt.
Sang đến ngày thứ tư bọn địch đánh bật và dồn số cán bộ, chiến sĩ đại đội 1, đại đội 2 còn sống sót co cụm về xung quanh mỏm núi sở chỉ huy của tiểu đoàn. Bọn chúng tấn công dữ dội có lúc nghe tiếng hò reo râm ran của bọn giặc xung quanh tôi cảm thấy như sắp bị bọn chúng xông đến bắn chết sạch đến nơi rồi. Anh Bính vẫn bình tĩnh chỉ huy chiến đấu. Bọn địch đã áp sát sở chỉ huy của tiểu đoàn. Các chiến sĩ cơ quan tiểu đoàn bộ, các cán bộ, chiến sĩ của đại đội 1 và đại đội 2 phải chiến đấu rất quyết liệt mới ngăn chặn, đẩy lùi được quân địch xuống phía cánh đồng. Đến khoảng ba giờ chiều bọn địch tố chức một đợt tấn công quyết định. Sau khi nghe các bộ phận báo cáo lại tình hình quân số, đạn dược, anh Bính hạ lệnh:
- Phải kiên quyết chiến đấu đến người cuối cùng bảo vệ trận địa. Cơ quan tiểu đoàn bộ trừ thương binh nặng và bộ phận thông tin, còn lại tất cả ra vị trí chiến đấu. Chúng ta sẽ quyết một trận sống chết với quân thù.
Nói đoạn, anh giắt khẩu súng ngắn vào thắt lưng cúi xuống nhặt khẩu AK để bên cạnh một thương binh đang nằm thiêm thiếp ở góc hang đá. Anh lên đạn rồi xách súng đi ra phía cửa hang.
Số anh em nuôi quân, liên lạc, vận tải và mấy anh em thương binh nhẹ cũng vội ôm súng lao ra phía cửa hang đang mịt mù lửa khói và rung chuyển dữ dội vì đạn pháo. Một người lính bị thương gãy chân vẫn cố chống súng nhảy lò cò ra vị trí chiến đấu. Tôi cũng vội gỡ cái tổ hợp máy vô tuyến đặt xuống mỏm đá xách khẩu AK và chùm lựu đạn đi theo anh em.
Bọn địch áp sát cửa hang. Khi pháo địch chưa ngớt hẳn chúng đã xông lên. Những cái đầu lố nhố khắp các khe kẽ đá như một lũ sâu bọ đang ngóc đầu dậy. Tiếng súng bộ binh râm ran bốn phía cùng tiếng bọn địch hò hét xung phong. Trên sườn núi bộ đội ta vẫn kiên cường chiến đấu chặn giặc.
Tôi và Thình, chiến sĩ nuôi quân nấp ở sau một mô đá phía bên trái cửa hang. Mấy tên địch đang tràn qua vạt đất trống trồng ngô. Chúng tôi cùng nổ súng. Một tên giặc ngã bật ngữa ra giữa bãi ngô giãy dụa. Mấy tên khác ép người vào các mô đá bắn và ném lựu đạn lên. Đạn chúng bắn thẳng không sợ bằng lựu đạn. Một quả lựu đạn nổ ngay phía trên mảnh đá văng rào rào. Thình quát:
- Mày bò sang phía mô đã bên trái đi. Hai thằng ở cùng một chỗ thế này nguy hiểm lắm, nó ném lựu đạn trúng toi mạng cả hai đấy...
- Yểm hộ cho tao nhé!
Tôi nói và thu người ôm súng định lăn sang phía hốc đá bên cạnh thì có tiếng gọi:
- Hà ơi, quay lại hang ngay!
Nhận ra tiếng thằng Chiến, liên lạc của tiểu đoàn tôi vội xách súng lao lên cửa hang. Một quả ĐKZ của địch phóng vào phía trên cửa hang nổ "oành" một tiếng, khói bụi mù mịt. Tôi bị sức ép đẩy ngã sấp xuống nền đá. Thằng Chiến vội lao đến lôi tôi dậy và giục:
- Mày vào ngay trong hang xem máy móc, liên lạc thế nào. Tiểu đoàn trưởng đang cáu quát tháo ầm ĩ lên kia kìa.
Tôi vội chạy vào trong hang. Vừa trông thấy tôi anh Bính đã quát:
- Nhiệm vụ của mày là đảm bảo thông tin liên lạc hiểu không! Ai bảo mày ra ngoài hang đánh nhau hả?
Tôi ấp úng:
- Báo cáo... em... em... thấy anh nói tất cả ra vị trí chiến đấu nên...
Anh cố nén giận bảo:
- Liên lạc ngay với các hướng. Lệnh cho đại đội 4 bắn cối 82, số lượng 12 quả vào cánh đồng trông ngô, tọa độ... Lệnh đại đội 3 kiên quyết chiến đấu giữ vững trận địa rõ chưa?
Tôi lao đến vớ tổ hợp máy vô tuyến chụp vào tai để truyền đạt mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng. Các đài lẻ đang rối rít gọi báo cáo tình hình. Bọn địch đã bị đẩy lui nhưng các đơn vị trong tiểu đoàn cũng bị thiệt hại nặng. Bây giờ mới quá trưa. Chắc chắn từ giờ đến chiều bọn địch sẽ còn nhiều đợt tấn công ác liệt nữa. Không biết tiểu đoàn tôi có còn giữ được trận địa bao lâu. Bọn địch đã bao vây cô lập, chúng tôi không còn bất cứ sự chi viện nào của trung đoàn nữa. Người chiến sĩ thông tin của trung đoàn xuống phối thuộc đảm bảo liên lạc cho tiểu đoàn tôi cũng đã hy sinh. Chiếc máy 71X còn để ở góc hang. Anh Bính bảo tôi:
- Mày thử mở máy xem có liên lạc được với chỉ huy trung đoàn không?
- Vâng ạ!
Tôi đáp và lôi chiếc máy vô tuyến sóng ngắn ra bật công tắc. Mày mò mãi tôi cũng bắt liên lạc được với máy của chỉ huy trung đoàn. May mà người chiến sĩ thông tin của trung đoàn trước lúc chết còn dặn lại mật khẩu. Trung đoàn lệnh cho tiểu đoàn chúng tôi rút lui lên khu vực núi đá. Sau này, chúng tôi mới biết các đơn vị của trung đoàn cũng đã bị bọn địch tấn công dữ dội, thiệt hại nặng phải rút lui về phía sau. Nhận được mệnh lệnh của chỉ huy trung đoàn anh Bính lặng người đi. Hồi lâu anh mới nói với chúng tôi:
- Chúng ta phải kiên quyết chiến đấu, giữ bằng được trận địa đến tối. Nếu rút lui hoặc để mất trận địa lúc này là tất cả chúng ta sẽ chết hết...
(hết phần 2) Hà Nội, tháng 7-2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét