Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

Truyện ngắn BẠN TÙ (phần 2)

BẠN TÙ (phần 2)
Truyện ngắn của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: đêm và nước

Làm hai ly rượu đầy xong, anh Bính mới ề à kể cho tôi nghe chuyện của anh trong tù. Anh đã có những năm tháng chiến đấu ở chiến trường gian khổ ác liệt và cũng có nhưng ngày ngồi tù khốn nạn, lao lung. Hóa ra đời người không phải ai cũng xuôi chèo mát mái, cũng công thành danh toại. Cũng có những cuộc đời đầy hoạn nạn, gian chuân. Kiếp người không ai giống ai. Chỉ có điều bất công của tạo hóa là người tốt thường khốn khổ hơn kẻ xấu. Người lương thiện nhiều khi bất hạnh, kẻ bất lương lắm lúc vênh vang. Rất nhiều kẻ bất tài, ti tiện mà vẫn cứ sung sướng, công thành danh toại. Phải chăng số phận con người là như thế?
Anh Bính nhận án tù hai năm. Thời gian được tính từ ngày bị tạm giam nhưng thời gian thực sự vào nhà tù chính quy là kể từ khi tòa tuyên án.
Anh không bao giờ quên hôm đầu tiên bước chân vào cái nhà tù dưới chân núi Tam Đảo để chính thức đi tù. Vừa vào trong cái phòng giam tranh tối tranh sáng, anh đặt cái bao tải cám Con cò đựng hành lý rồi ngồi xuống nền nhà thì một thằng oắt con tiến đến trước mặt. Nó hất hàm bảo anh:
- Mày mới "xộ khám" hả. Tội gì?
Anh không thèm đáp lại. Thằng tù oắt con lại lên tiếng:
- Có lễ vật gì ra mắt thì đưa ra ngay đi?
- Lễ vật cái gì?
Anh Bính hỏi lại. Thằng tù oắt con chửi:
- Đ. mẹ mày! Đã vào đến đây mà còn giả bộ không hiểu hả?
Anh Bính điên tiết bật dậy tóm cổ thằng tù oắt con nghiến răng quát:
- Mày là thằng nào mà mất dạy thế hả?
Thằng tù oắt con bị bóp cổ thở khò khè không nói được thành lời. Lúc này cái thằng xăm trổ kín người đang ngồi chễm trệ ở trên bệ xi-măng mới lên tiếng:
- A… thằng tù mới “nhập kho” này láo nhỉ. Chúng bay đâu, dạy cho nó bài học “nhập môn” ngay.
Lập tức mấy thằng tù đang nằm ngồi ngổn ngang trên bệ xi-măng, dưới sàn nhà bật dậy quây đến chỗ anh Bính. Bọn chúng hằm hè trợn mắt nhìn anh Bính. Một thằng nghiến răng rồi bảo:
- Mày chưa biết “luật lệ” trong tù thì nghe tao nói đây… - Nó chỉ thằng xăm trổ đầy người đang ngồi trên cái bệ xi-măng giữa phòng giam: -Đây là “đại ca” Hoàng Thống. Mày mới vào phải có lễ vật ra mắt đại ca, hiểu không?
- Nhưng tao đéo có lễ vật, lễ việc gì sất. Bọn chúng mày cũng chỉ là những thằng tù mà thôi. Bỏ ngay cái thói ma cũ bắt nạt ma mới đi nhé!
Anh Bính nói rồi buông thằng tù oắt con rồi lại ngồi xuống.
Hai ba thằng tù mặt mũi trợn trạo lao đến. Anh Bính lựa thế tránh đòn. Hai thằng tù hung hãn anh quật ngã từng đứa một chả khó khăn gì. Có thằng bị đánh đau kêu thảm thiết. Thằng tù oắt con lúc nãy thừa cơ giật được cái bao tải cám Con Cò đựng hành lý của anh Bính đưa cho thằng đại ca đang ngồi trên bệ xi-măng. Thằng này hất hàm. Thằng tù oắt con dốc ngược cái bao. Mấy bộ quần áo rơi ra. Có một cái chai nhựa đựng rượu ngâm với ít vỏ và lá cây. Thằng đại ca mở nắp đưa lên mũi ngửi rồi chửi đổng:
- Mẹ kiếp! Có rượu đây mà mày dám giấu ông à?
Nói đoạn, nó ngửa cổ tu ừng ực. Anh Bính quát:
- Không phải rượu đâu. Thuốc xoa bóp vết thương... Không được uống...
Nhưng thằng đại ca đã tu hết non nửa chai rượu thuốc. Anh Bính gạt hai thằng tù ra lao đến để giằng cái chai nhựa. Một thằng lợi dụng thời cơ tống một quả đau điếng vào sườn bên phải của anh. Anh Bính giằng được chai rượu trên tay thằng đại ca vẻ hơi thảng thốt bảo:
- Trong rượu này có một vị độc dược, chỉ dùng để xoa bóp vết thương... uống vào là bị ngộ độc...
Thằng đại ca lúc này mới hoảng:
- Tại sao... không nói ngay...
Anh Bính gằn giọng:
- Tao còn bận đánh nhau...
Thằng đại ca tức tối gạt mạnh tay khiến cái chai nhựa văng xuống nền nhà đổ tung tóe.
Sau khi nghe anh Bính nói ra cái vị thuốc đã ngâm trong chai, một người tù đứng tuổi đang ngồi ở góc phòng giam vội lao đến:
- Phải làm cho nó nôn hết ra ngay mới kịp...
Thằng đại ca và đám tay chân hốt hoảng. Người tù đứng tuổi nhanh chóng vừa bấm huyệt để ngăn chặn chất độc phát tác vừa thò tay móc họng cố để thằng đại ca nôn hết ra nền nhà giam.
Thằng đại ca ôm bụng nằm vật ra nên nhà thở hổn hển như một con cá bị quăng lên cạn sắp chết. Đám tay chân hoảng hồn. Người tù đứng tuổi tự xưng là một người chuyên bốc thuốc nam khiến bọn tù tin tưởng. Ông bảo chỉ chậm một chút là thằng đại ca mất mạng. Ông ta quay sang hỏi chuyện anh Bính. Anh Bính bảo anh là một thương binh. Chai thuốc lá vừa rồi ban đầu giám thị kiên quyết không cho mang vào. Sau đó bất ngờ anh phó trại trưởng trại giam đến. Hóa ra đó chính là một chiến sĩ đơn vị anh Bính ngày xưa. Nhận ra người chỉ huy cũ của mình bây giờ là một tù nhân anh trại phó buồn quá. Nhờ anh trại phó mà anh Bính được mang chai rượu xoa bóp vết thương chiến tranh vào nhà tù. Thế mà thằng đại ca đã tu hết một nửa, nửa còn lại bị hất đổ lênh láng ra sàn nhà. Biết câu chuyện của anh Bính người tù đứng tuổi bảo:
- Chú cứ yên tâm! Tôi là người chuyên bốc thuốc nam. Tôi sẽ giúp chú một bài thuốc trị vết thương rất hiệu quả.
Ông ta nói tên là Nhẫn, nhà ở mãi vùng rừng núi Chiêm Hóa, Tuyên Quang. Thế là anh Nhẫn có bạn. Người bạn trong tù đầu tiên, đó cũng là một thầy thuốc giỏi.
Sau bận thằng đại ca suýt bị thủng ruột do uống thứ thuốc xoa bóp của anh Bính bọn đầu gấu trong tù không còn dám lộng hành chèn ép, tra tấn các tù nhân khác nữa. Nhất là sau khi chúng biết anh Bính, là một đại đội trưởng trinh sát từng vào tận sào huyệt của bọn giặc, với một con dao găm đã chiến đấu tiêu diệt một tên lính Mỹ to lớn, từng là một tiểu đoàn trưởng súng ngắn giắt thắt lưng tay cầm AK dẫn đầu một lực lượng nhỏ lao vào giữa vòng vây dày đặc của quân Trung Quốc xâm lược để giải cứu đồng đội... Bọn tù cũng rất tôn trọng lão Nhẫn. Chúng gọi lão ta là "thầy thuốc trong tù". Lão Nhẫn đã giúp các tù nhân nhiều phen bất ngờ lâm vào cảnh ốm đau, tai nạn.
- Câu chuyện của lão Nhẫn, bạn tù của tao vướng vào vòng lao lý như thế nào cũng rất đáng để viết đấy!
Anh Bính tợp một ngụm rượu rồi nói tiếp:
- Lão ấy hẹn cuối năm về tìm lá thuốc quý ở trên núi Tam Đảo sẽ đến nhà tao chơi. Lúc ấy tao nhắn mày về hỏi chuyện lão ấy mà viết thành văn thì còn hay hơn chuyện của tao nhiều... ha... ha... nào tiếp tục uống... uống... Mẹ kiếp cái cuộc đời này nếu mà không uống... uống thì chả biết sẽ tồn tại thế nào đây... ha... ha... ha...
- Anh say quá rồi! Đừng uống nữa...
- Tao không say mà cuộc đời đã bắt tao phải say đấy mày ạ... Nào tiếp tục uống đi... uống đi... Sông có thể cạn, núi có thể mòn... nhưng rượu không bao giờ được hết mày hiểu chưa?
Tôi cố ngăn anh Bính không uống nữa nhưng không được. Anh cứ rót và cứ uống cho đến khi gục hẳn xuống phản mới thôi...
(còn nữa) Hà Nội, tháng 8-2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét