Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 12)

TRĂNG QUÊ (phần 12)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo


Đêm nay trăng sáng quá. Đã qua mùng mười âm lịch, mảnh trăng tuy chưa thật tròn nhưng đã bắt đầu căng mọng. Ánh trăng chảy xuống một miền quê, lấp lánh trên mái nhà, trên ngọn tre và trên những sườn đồi cây lá cọ xanh thẫm.
Dòng sông Đáy con khi đêm về vẫn mải miết chảy giữa một vùng ngập tràn ánh trăng thanh, long lanh một màu sáng bàng bạc miên man dưới chân dãy núi Tam Đảo hùng vĩ.
Làng Hạ về đêm thêm vắng lặng. Cái tĩnh lặng, thấp thỏm, lo âu của một đêm chiến tranh. Những ngôi nhà đóng cửa im lìm, không có đèn đóm gì. Một số người thức khuya đan lát hoặc xay giã gạo, nạo sắn để phơi thường hì hụi làm đưới ánh trăng, không đốt đèn đuốc để đề phòng máy bay địch. Nhiều gia đình có người già, con nhỏ thường bỏ nhà cửa, ở luôn cả ngày lẫn đêm tại các lán trại sơ tán trong rừng sâu cho yên tâm. Chiến tranh bom đạn thường không có mắt, chả biết thế nào. Nhà cửa, tài sản phó thác tất cả cho dân quân trông coi. Mà tài sản của người nông dân miền quê trung du nghèo cũng chẳng có cái gì đáng giá ngoài căn nhà nhỏ lợp lá cọ. Vì thế, cùng với nhiệm vụ trực chiến đấu đánh trả máy bay địch trên trận địa Đồi Ma, trung đội dân quân làng Hạ còn có nhiệm vụ tuần tra bảo vệ xóm làng, phòng gian bảo mật.
Chị Nhân lặng lẽ khoác súng đi dọc con đường từ đầu làng đến cuối làng. Vừa đi chị vừa chú ý quan sát phát hiện những dấu hiệu khả nghi. Cứ khoảng hai tiếng một lần chị đi tuần quanh làng như thế. Một đêm là đúng ba vòng. Những lần trước có cái Liên, hai chị em vừa đi tuần tra vừa rì rầm đủ chuyện. Đêm nay chỉ có một mình, chị Nhân chợt cảm thấy cô đơn và hơi lạnh lẽo. Chị thập thõm bước trên con đường làng dày những vết chân trâu. Dù đã sang đầu mùa xuân nhưng ở miền núi khi đêm về trời vẫn còn rất lạnh. Lúc đi qua nhà thằng Xuyên đã quá nửa đêm, chị Nhân dỏng tai lên nghe ngóng. Nhưng ngôi nhà nhỏ cuối làng của thằng Xuyên cũng im lìm như nhiều ngôi nhà khác. Không biết giờ này cái Liên và thằng Xuyên đang ngồi tâm sự với nhau ở đâu.
Lần thứ ba chị Nhân đi hết một vòng quanh làng thì trời đã gần sáng.
Tiếng gà gáy đổ dồn khắp làng. Mặt trăng đã tụt xuống khuất dãy núi phía sau làng. Ánh trăng tàn lụi. Bóng tối từ trong khắp hang hốc, bờ bụi ùa ra tràn khắp các ngõ xóm trước khi bình minh lên. Chị Nhân xách súng rẽ vào ngõ cổng nhà mình. Trong nhà, bố mẹ chị đã lịch kịch dậy để chuẩn bị lên nơi sơ tán. Chị Nhân vừa qua chỗ cầu ao thì cái Liên nhô ra ôm chầm lấy. Chị Nhân giật mình mắng:
- Mày làm tao hết cả hồn. Tưởng là ma…
- Chiến sĩ dân quân gì mà lại yếu bóng vía, nhát gan quá thế hả?
Cái Liên cười khúc khích. Chị Nhân hỏi:
- Có đúng là mày là người hay là… ma đấy! Sao mà người ngợm mày lạnh tanh thế này hả?
- Thì… - Cái Liên lúng búng trong miệng: - Thì… suốt cả đêm ngồi ngoài đồi gội gió, phơi sương thì làm gì mà chả lạnh.
- Thế bây giờ nó ở đâu rồi?
Chị Nhân lại tò mò hỏi. Cái Liên nhấm nhẳng:
- Hắn đi rồi, từ lúc hơn ba giờ sáng. Bây giờ có lẽ đã lên đến phố huyện, không chừng gặp chuyến xe ca, hoặc đi nhờ được xe tải quân sự của bộ đội có khi đã về đến thị xã rồi cũng nên.
- Thế à…
Cái Liên nói thêm:
- Hắn nói là phải đi thật sớm để còn kịp chuyến tàu xuôi. Về đến Hà Nội chuyển tàu kịp đêm nay vào đến ga Ninh Bình để bốc hàng và trở về đơn vị luôn.
- Thế… - Chị Nhân định hỏi thêm nhưng thấy ngài ngại. Cái Liên buông tay chị Nhân và dặn:
- Em về rửa mặt, thay quần áo, lấy súng rồi hai chị em mình lên trận địa ngay nhé!
- Ừ…
Chị Nhân cảm thấy hơi hụt hẫng. Chị bước vào trong sân nhà mình. Bố mẹ chị đã quẩy quang gánh đang đi ra cổng. Họ đi sớm để lên chỗ sơ tán rồi ra bãi nương gần đấy cuốc đất trồng sắn luôn. Mẹ chị dặn:
- Có mấy khúc sắn vừa mới luộc để ở trong chạn ấy.
- Vâng, bố mẹ cứ đi đi ạ! Trời trong thế này sáng ra là máy bay Mỹ nó bắt đầu bắn phá đấy.
Bố mẹ chị vừa đi được một lúc thì cái Liên ào đến. Chị Nhân và cái Liên khoác súng, đeo túi đựng vài thứ lặt vặt để tranh thủ khâu vá đan len rồi đi lên trận địa Đồi Ma thay ca trực chiến và canh gác phòng không ban ngày. Hai người leo lên đến đỉnh đồi thì trời sáng hẳn. Chị Nhân và cái Liên nhận bàn giao xong mà thằng Nam vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Thằng này chắc là cả đêm qua ở ngoài sông Đáy cùng với lão Vận cắm đăng chắn cá. Còn quá sớm, cái Liên kéo chị cùng lăn ra cái sạp nứa dưới nhà hầm. Cái Liên ôm chị Nhân thật chặt, miệng thì rên hư hư vẻ mãn nguyện. Chị Nhân ngạc nhiên, sao bây giờ người nó lại nóng rừng rực thế này, khác hẳn với lúc ban nãy thì lạnh tanh như ma. Chị Nhân ra vẻ nghiêm túc:
- Mày với thằng Xuyên đêm qua ở đâu, làm gì. Khéo mà lại bị làm sao thì… chết đấy em ạ!
- Chị yên tâm đi. Mà chị quên rồi à?
- Quên cái gì?
- Thì là mấy ngày hôm nay đến kỳ hàng tháng em “kéo cờ trắng”. Vậy nên an toàn tuyệt đối rồi bà chị ơi!
- Ờ, đúng rồi.
Chị Nhân chợt nhớ ra những ngày trong chu kỳ hàng tháng của cái Liên. Cái Liên cười nắc nẻ bảo:
- Hắn cứ năn nỉ đòi mãi… Em nói đang bị… không cho được vậy mà hắn không chịu tin, vừa lăm le thò tay vào… phải rút vội ra ngay như chạm vào lửa ấy.
Chị Nhân thấy cái Liên khe khẽ thở dài. Nhưng rồi nó lại nhẩn nha kể tiếp:
- Nhưng hắn làm xây sát hết cả... ngực em rồi đây này.
Cái Liên ngồi nhổm dậy ngó lơ ra ngoài xem có ai không rồi mở cúc áo ngực cho chị Nhân xem. Bộ ngực của cái Liên trắng hồng và vênh lên như hai ngọn măng rừng. Chị Nhân thấy hình như hơi bị xây xát chút ít và còn có cả dấu răng in trên gò ngực trái của nó. Khép lại ngực áo, cái Liên bảo:
- Em dọa hắn mà mạnh tay quá nó vỡ ra hoặc méo mó đi là không đền được đâu. Nhưng hắn mặc kệ. Tay hắn khỏe, cứng rắn và tham lam quá đi…
Nghe cái Liên kể chuyện của nó, chị Nhân cũng chợt thấy râm ran cả người. Chị vụt nhớ đến chuyện thằng Thứ hôm buổi sáng cùng đi làm bèo hoa dâu trước khi nó lên đường nhập ngũ. Chị chợt thở dài. Mãi chị mới nói:
- Thế mà tao cứ lo cho mày mãi. Lần này mà lại có thế nào thì nguy…
- Em chả sợ và chị cũng đừng lo… Em chỉ hơi buồn là lại bị “kéo cờ trắng” đúng khi hắn được về tranh thủ thăm nhà. Hắn nói lần này nhận hàng xong là cả đơn vị sẽ hành quân vào miền Nam luôn. Vào trong ấy bom đạn ầm ầm thế thì biết có còn sống mà trở về được nữa hay không hả chị?
Chị Nhân chép miệng:
- Chiến tranh ác liệt thế này chả biết trước thế nào đâu!
Im lặng một lát, cái Liên lại thủ thỉ:
- Nhưng mà… em cũng không tiếc… chính lần này vì… vì… thế mà em mới biết nó như thế nào chị ạ.
- Biết cái gì?
Chị Nhân ngơ ngác hỏi lại. Cái Liên hơi đỏ mặt nhưng với chị Nhân thì nó chả dấu diếm chuyện gì:
- Thì biết... cái của… con trai ấy…
Chị Nhân thấy tim mình như ngừng đập. Chị cố nén để không thở mạnh. Chị vừa cảm thấy sợ hãi nếu cái Liên kể tiếp, lại vừa thấy lo lo nếu nó không nói nữa. Mặc dù chẳng có ai xung quanh nhưng cái Liên vẫn ghé tai chị thì thầm: “Những lần trước em sợ quá cứ nhắm tịt mắt lại nên chẳng biết nó như thế nào. Lúc mở mắt ra thì mọi chuyện đã xong xuôi hết cả rồi. Lần này ngồi với nhau suốt đêm trên đồi vắng dưới ánh trăng sáng rõ như ban ngày, hắn lại cứ bắt em… cầm mãi trong tay nên em thấy rõ hết…". - Cái Liên ngừng lại một lúc rồi làm ra vẻ bí mật nói tiếp: "Nó… nó có phần đầu giống như… hi… hi…”.
Chị Nhân cố nín thở…
Câu chuyện của cái Liên còn chưa hết thì có tiếng chân người đang lịch bịch leo lên dốc. Hai người cùng nhỏm dậy nghển cổ ngó xuôi phía chân đồi. Thằng Nam mình trần, cái quần dài đang mặc ướt đẫm, cái áo vắt trên vai tay xách một sâu cá nặng đang hùng hục đi lên. Chị Nhân nuốt nước bọt và thấy hơi tiêng tiếc vì câu chuyện của cái Liên bị dang dở. Cái Liên nháy nháy mắt rồi nói nhỏ với chị Nhân:
- Lần này hắn có vào miền Nam chiến đấu gian khổ thì cũng yên tâm rồi chị ạ! Đêm hôm qua em cũng đã làm cho hắn được toại nguyện để vui vẻ lên đường rồi… Thôi thằng Nam sắp lên đến nơi, em không dám kể chuyện tiếp nữa đâu. Để lúc khác chị nhé. Mà những chuyện như này chỉ có chị em mình biết thôi nhé. Chị không được kể lại cho bất cứ ai biết đâu đấy!
Nói xong, cái Liên nhảy lên bờ công sự và chạy xuống dốc đón xâu cá của thằng Nam. Hai mắt nó sáng lên, không biết là do nhìn thấy xâu cá tươi hay thấy vẻ đẹp trai của thằng Nam. Hình như sau một đêm dài mất ngủ cái Liên không hề thấy mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt của nó là hơi thâm quầng, nhưng lại chan chứa cái nhìn đầy bí ẩn. “Con bé thật đẹp và thật táo bạo” - Chị Nhân thầm nghĩ. Từ sau lúc ấy, câu chuyện của cái Liên cứ ám ảnh trong đầu chị mãi. Chị Nhân chợt cảm thấy trong người sự bức bối, khát khao. Trong cơ thể thanh xuân của chị có một cái gì đó rất mãnh liệt đang âm thầm chờ đợi để ứ tràn ra…
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét