Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 15)

 

 
         

       TRĂNG LẠNH
          Truyện dài của Trọng Bảo

           Về đến giữa làng, Hừng "thọt" rẽ vào cổng nhà mình. Kim - vợ hắn đang ngồi nạo sắn ở giữa sân. Lợi dụng trăng sáng và để đề phòng máy bay địch nên Kim không thắp đèn vừa đỡ tốn dầu vừa không bị ông đội trưởng sản xuất, công an xóm và dân quân nhắc nhở, phê bình. Kim cặm cụi làm việc như quên cả thời gian. Người phụ nữ nông thôn là thế, suốt ngày quần quật cấy hái ngoài đồng buổi tối về lại hì hục làm mọi công việc nhà đến tận khuya mới chịu nghỉ tay. Nghe tiếng động lịch kịch mở cổng, biết chồng về, Kim cũng không thèm quay lại mà chỉ buông lời đón hỏi vẻ khó chịu:
          - Sao muộn thế mới chịu mò về nhà! Mọi bữa chỉ đến chập tối là hết phiên gác rồi cơ mà?
          Hừng "thọt" cũng không thèm giải thích cho rõ ràng mà chỉ nói lấp lửng cho qua chuyện:
          - Nhiệm vụ quân sự thì bất kể thời gian giờ giấc, sớm muộn hiểu không!
          - Quân sự gì mà quân sự... lại xí sớn, đú đởn với mấy em nữ dân quân trên đồi chứ gì?
          - Liệu hồn đấy. Đừng có mà nhuận mồm, phát ngôn bừa bãi ảnh hưởng đến uy tín của tôi là không được đâu...
           - Ghê quá nhỉ!
           Vợ hắn dài giọng. Hừng "thọt" không thèm nói thêm với mụ vợ lắm điều nữa. Hắn cởi bộ quần áo dài đẫm mồ hôi ném luôn lên cái chõng giữa sân rồi ra luôn cái giếng ở góc sân. Hắn vớ lấy cái gầu múc nước giếng dội ào ào lên người. Cái giếng của nhà Hừng "thọt" nổi tiếng là trong và ngọt mát nhất làng. Thích thật. Hừng "thọt" nghĩ. Mỗi lần đi làm đồng, đi trực chiến hay lên rừng chặt cây, lấy củi về mệt nhọc Hừng "thọt" rất thích được dội những gầu nước mát giếng nhà minh lên người. Nước giếng trong và mát làm cho hắn vô cùng sảng khoái, tiêu biến hết sự vất vả, mệt nhọc. Hừng "thọt" nhớ khi mẹ còn sống bà thường làm tương bằng nước giếng này. Chum tương phơi mưa nắng ở gốc cau ngoài vườn mà cứ ngọt lừ, rau muống non luộc mà chấm thì hết ý. Nghĩ đến đây Hừng "thọt" nuốt nước miếng rồi hỏi vợ:
           - Cơm tối nay có thức ăn gì không?
           - Có...
           Mụ vợ hắn đáp cộc lốc. Hừng "thọt" không thèm hỏi thêm nữa. Hắn thả gầu xuống giếng múc nước. Hắn nhắm mắt dội ào gầu nước lên đầu. Khi hết gầu nước mở mắt ra Hừng "thọt" đã thấy mụ vợ đang đứng lù lù sát ngay bên cạnh. Tay mụ vợ còn cầm con dao gọt sắn sáng loáng ánh lên dưới ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng. Hừng "thọt" giật mình hỏi:
          - Ra đây làm gì thế?
          - Kiểm tra...
          Mụ vợ vẫn nói năng cộc lốc. Hừng "thọt" hỏi lại:
          - Kiểm tra cái gì?
          - Kiểm tra cái này này...
          Vừa nói mụ vợ vừa đưa tay túm chặt ngay lấy cái ấy của hắn. Hừng "thọt" bị bất ngờ hoảng hồn định lùi lại nhưng sợ đau, hắn đành hạ giọng vẻ bực bội:
          - Làm cái gì thế! Hai đứa nhỏ nó trông thấy bây giờ!
          - Hai con vịt giời nó đang ở trong khu lán trại sơ tán với ông bà ngoại rồi, nhà cửa tường cao, kín cổng, vắng như nhà ma, có ai đâu mà sợ.
          - Buông ra để tôi tắm cho xong còn ăn cơm, đang đói bỏ mẹ ra đây!
          - Không buông... Tại sao lại ỉu sìu và nhũn nhùn thế này?
          - Vớ vẩn suốt ngày quần quật trên trận địa đang mệt bỏ bố ra đây!
          - Quần quật làm gì với em nào rồi phải không?
          - Đừng có mà nói bừa...
          - Tôi mà biết nhí nhố với em nào là tôi... cắt phăng đi đấy.
Mụ vợ vừa nói vừa giơ con dao nạo sắn lên nhứ nhứ. Thừa cơ mụ ta lỏng tay Hừng "thọt" giằng thoát ra được. Hắn vội lùi ra chỗ góc sân giếng. Hắn chùng bên chân phải bị thọt xuống thủ thế. Mụ vợ nhìn hắn bật cười hi hí:
          - Đùa tý thôi. Sợ rồi à. Thôi tắm táp cho xong đi rồi còn ăn cơm. Hôm nay có món thịt gà! Ông bà ngoại cho đấy.
          Nói xong mụ vợ hắn cầm con dao đi vào nhà. Hừng "thọt" nhìn theo vợ lầu bầu trong miệng rồi lại thả cái gầu xuống giếng múc nước. Hắn tắm vẫn chưa đã. Một lát sau, vợ Hừng "thọt" lại quay ra giếng. Hừng "thọt" hơi lùi lại đề phòng. Kim đưa cho hắn một miếng vuông vuông trăng trắng và bảo:
          - Nhà còn một nửa bánh xà-phòng 72% Liên-xô mới được phân phối đây. Xát xà-phòng vào người thật kỹ thì mới hết bẩn. Chỉ dội nước không người ngợm hôi mù. Quay cái lưng lại đây tôi kì cọ cho.
          Hừng "thọt" ngạc nhiên vì giọng điệu của vợ hắn lúc này sao mà dịu dàng ngọt ngào đến thế, không cộc lốc, cấm cẳn như lúc nãy. Hừng "thọt" chăm chú nhìn vợ. Vợ hắn đã cởi bỏ cái áo gụ mặc khi lao động, chỉ còn khoác trên người cái áo lót đông-xuân mỏng tang màu trắng ngà. Hừng "thọt" thầm nghĩ: "Cũng phải công nhận là vợ mình cũng đẹp và hấp dẫn đấy chứ! Chỉ phải cái là mụ ta hơi đanh đá, cá cày, nói chuyện câu trước câu sau đã nhấm nhẳng, khó chịu và... nhất là cái khoản ấy thì mạnh mẽ quá. Thói đời tốt mái thì chỉ tổ là hại sống thôi".
          Tuy đã là gái hai con nhưng cơ thể Kim vẫn khá gọn gàng, thăn chắc. Bộ ngực Kim vươn cao lồ lộ phủ đầy ánh trăng. Thời còn thiếu nữ vợ hắn đẹp vào loại nhất nhì làng Hạ.
           Hừng "thọt" và Kim thành vợ chồng không phải là do yêu nhau. Khi mới học xong phổ thông, Kim thường mong nhập ngũ thành người chiến sĩ hay đi thanh niên xung phong để được vào tuyến lửa đánh Mỹ-ngụy như các bạn cùng trang lứa. Nhưng ông bố cô lại có ý định khác. Ông bố Kim hứa gả cô cho thằng Hừng con ông Tô vốn là người đã cưu mang cả nhà ông qua trận đói kinh hoàng năm bốn lăm. Kim khóc ròng và dứt khoát không đồng ý. Ông bố khuyên mãi không được liền nổi cáu. Sau khi ra đòn làm con gái tím mặt, chảy máu mũi ông thản nhiên ngồi hút thuốc lào sòng sọc rồi bảo:
          - Ngu! Mày ngu lắm con ạ! Nó thọt nhưng nhờ vậy mà nó không phải nhập ngũ vào bộ đội, không phải vào chiến trường giơ thân ra hứng bom đạn, một sống, hai chết, có đi mà không có về. Lấy nó, nhà cửa đàng hoàng, có vợ, có chồng lo mà làm ăn chả hơn à?
           Nhùng nhằng mãi rồi Kim cũng đành phải thuận theo ý cha mẹ lấy Hừng “thọt” làm chồng. Hai người sống với nhau được ba năm đã có liền hai đứa con gái. Những năm tháng chiến tranh thanh niên nam giới lên đường ra trận hết, Hừng “thọt” trở thành “của hiếm” ở làng Hạ. Hừng “thọt” vào loại đẹp trai, nếu cái chân không bị thọt thì khối cô gái phải lác mắt rồng rắn bám theo…
           Ăn cơm xong, Hừng "thọt" lăn ra cái chõng ngoài thềm nằm nghỉ vẻ rất thỏa mãn. Bữa cơm có thịt gà và cả chút rượu rắn. Hừng "thọt" thấy cơ thể hết mỏi mệt, rưng rưng thư giãn. Khi vợ vừa dọn dẹp rửa bát đũa xong thì hắn cũng ngồi dậy mặc quần áo dài, đeo cái thắt lưng to bản có bao da đựng hộp tiếp đạn vào thắt lưng. Kim thấy thế vội hỏi:
          - Lại định đi đâu thế hả?
          Hừng “thọt” thủng thẳng bảo vợ:
          - Gần sáng mai có một cơ quan trung ương sơ tán về đến xã ra. Trung đội dân quân được giao nhiệm vụ giúp họ vận chuyển đồ đạc, tài liệu, sách vở vào khu lán trại sau làng... Nghe nói toàn những thứ rất quý báu và cực kỳ quan trọng đấy!
          - Nghỉ ở nhà một tối không được à?
          - Nghỉ thế nào được. Cấp trên điểm danh không thấy mặt phê bình chết...
          Vợ hắn cố năn nỉ:
           - Vậy thì đến gần sáng mai hãy đi... những người đi sơ tán họ đã về đến làng đâu?
           - Tôi lên trận địa ngủ cùng anh em dân quân, khi có lệnh là đi luôn cho tiện. Ở nhà không ai gọi, ngủ quên mất…
           Hừng "thọt" vừa nói vừa đứng dậy định đi ra cổng. Vợ hắn vội vã đặt cái rổ đựng bát đũa xuống thềm nhà ào đến bên cạnh hổn hển bảo:
           - Tối nay phải ở nhà có việc quan trọng!
           - Có việc đếch gì mà lại quan trọng hơn nhiệm vụ quân sự hả?
           - Việc... việc... sinh thằng con trai ấy!
           Hừng "thọt" ngạc nhiên:
           - Thằng con trai nào?
           - Thì... thầy Linh đã tính toán ngày giờ rất cẩn thận. Thầy bảo nếu hôm nay mà làm chuyện ấy thì nhất định là sẽ sinh được con trai.
           - Chỉ vớ vẩn... cứ tin mà nghe theo cái lão thầy bói mù tịt ấy khéo rồi lại tòi tiếp ra một con vịt giời nữa đấy.
           - Đúng thế mà... lần này thầy tính toán kỹ lắm...
Hừng "thọt" bực mình:
           - Toàn là những điều nhảm nhí mê tín vớ vẩn… Mà tôi cấm từ nay trở đi tuyệt đối không được đi xem bói, xem toán gì ở cái lão thầy bói mù dở ấy nữa nhé!
           Kim dịu giọng nhỏ nhẹ:
           - Thế cũng được, nhưng tối nay phải ở nhà nhé!
          - Không ở…
          Hừng “thọt” vừa nói vừa đi luôn ra phía cổng. Vợ hắn vội hớt hải đuổi theo. Đến gần cổng, chỗ cây mít mật um tùm Kim được túm tay và ôm chặt lấy chồng. Hừng “thọt” làu bàu:
          - Làm cái gì thế! Buông ra để tôi còn đi làm nhiệm vụ quân sự…
          - Chỉ lúc thôi mà…
          Vừa nói Kim vừa hối hả khởi động cho cả hai người. Hai bàn tay Kim thật ghê gớm và nhanh nhẹn, dạn dĩ. Do vừa uống mấy chén rượu “tráng dương” lúc nãy còn đang lâng lâng khiến Hừng “thọt” bỗng thấy rạo rực hứng khởi, nhất là khi cả cái cơ thể căng tràn sức sống, hừng hực nóng hổi gần như trần truồng của vợ cứ chà sát ấp chặt vào người. Hừng “thọt” đảo người ôm và đẩy vợ ép dựa lưng luôn vào cái gốc cây mít nghiêng nghiêng ngay gần cổng nhà. Kim hổn hển nói:
           - Vợ chồng mình vào trong nhà đi!
           - Không cần… - Hừng “thọt” thì thào.
           Mọi việc diễn ra nhanh hơn mọi lần nhưng Kim lại cảm thấy rất hài lòng. Hừng “thọt” cũng thấy thích thú vô cùng bởi cái tư thế và cảm giác mới lạ. Hắn vừa sửa sang lại quần áo, tìm quanh gốc mít mãi mới thấy cái thắt lưng to bản có hộp đựng đạn. Rồi vừa đeo lại cái thắt lưng hắn vừa đắc ý bảo vợ:
          - Lần này mà có thằng con trai thì đặt luôn tên nó là Mít để nhớ mãi kỷ niệm ở gốc mít ngoài cổng nhà ta đêm nay nhé.
           Kim ỡm ờ:
          - Nhưng nếu vẫn lại con gái thì sao?
          - Thì gọi luôn tên nó là Mịt cho tiện… hì hì!
           Vừa nói, hắn vừa đẩy cánh cổng gỗ bước ra ngoài ngõ. Trăng khuya trong và sáng quá. Xóm làng trông rõ như ban ngày. Hừng “thọt” bước đi trên con đường quen thuộc. Càng đi, hắn càng thấy mình như đang bị hụt hơi, đuối sức dần đi. Hắn dừng lại để thở và ngước nhìn lên bầu trời. Vầng trăng mười bốn căng tròn như khuôn ngực của một người con gái đang độ thanh xuân…

            (còn nữa)                                    Hà Nội, 11-2014  

Nhấn vào đây để đọc: Tiểu thuyết TRĂNG LẠNH của Trọng Bảo
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét