Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Truyện cực ngắn CHIẾN THUẬT TẾT

Chiến thuật Tết
Truyện cực ngắn của Trọng Bảo
          Đi một chuyến công tác "tránh rét" ở phía Nam ra đã gần Tết, xuống sân bay, bà Tòe vội gọi tắc-xi chạy ngay về nhà. Dọc đường, bà hình dung ra cảnh trong nhà đã đầy ăm ắp đồ mừng Tết. Mọi thứ từ cao lương mỹ vị cho đến cây quất, cành đào đều có người mang đến hoặc do ông chồng đi cơ sở xách về. Năm nay, ông lại làm to hơn có mà ăn cả năm chả hết...
          Thế nhưng về đến nhà, bà sửng sốt thấy nhà cửa vắng ngắt, buồng trong, phòng ngoài vẫn còn rỗng tuếch chưa có gì cả. Bà cất tiếng gọi cái Tóe, thằng Tọe mãi mà không thấy đứa nào. Một lúc sau mới thấy con Toe đi học lớp năm về, bà gắt:
          - Bố mày đi đâu! Hai sáu, hai bảy Tết rồi mà chưa sắm sửa gì à?
          - Bố đi bệnh viện mấy hôm nay rồi! 

              Quà tết

          - Bố mày ốm đau thế nào! Hôm qua gọi điện cho mẹ còn nói oang oang cơ mà?
          Con Toe lắc đầu bảo không biết khiến bà Tòe càng bực. Bà tức tốc phóng xe máy đến bệnh viện. Vừa đến cổng bệnh viện thì thấy ông Tòe đang ung dung xách cặp đi ra, bà rên rỉ:
          - Năm nay thì mất... mất Tết thật rồi! Năm ngoái gần Tết, bận tối mắt tối mũi mà ông vẫn còn "tích cực" đi kiểm tra, chúc Tết cơ sở, gạo nếp, đỗ xanh, gà qué, đặc sản các địa phương đem về đầy nhà. Năm nay gần Tết, ông lại còn giở chứng, giở quẻ ốm đau đi viện... 
          Ông Tòe im lặng không nói gì làm bà càng tức. Về đến nhà, sau khi đóng cổng cẩn thận, ông gọi bà vào buồng mở cặp dốc ngược xuống và bảo:        
          - Bà xem đây!
          Một đống "phong bì" rơi ra. Bà vội vồ lấy mở ra. Toàn loại tiền 500 ngàn đồng, cả đô-la nữa. Bà Tòe lập cập hỏi, líu cả giọng:
          - Ở... ở... đâu mà nhiều thế?
          - Thì tôi "ốm" phải đi bệnh viện, các cơ quan, các ngành họ đến thăm, nhân thể mừng Tết luôn. Ở bệnh viện nên người ta đưa bằng "phong bì" cho tiện và kín đáo...
          - Quả là ông tính toán khôn thật!
          Ông Tòe vênh mặt lên đắc chí:
          - Chả không à! Tết năm ngoái họ xách quà cáp ra vào tấp nập, rồi mình phải đi cơ sở xách về vừa cồng kềnh, mệt xác vừa bị hàng xóm soi mói. Năm nay, thay đổi "chiến thuật" một tí vừa gọn nhẹ mà lại chẳng ai biết.
          Bà Tòe vừa đếm tiền vừa xuýt xoa vô cùng khâm phục ông chồng. Số tiền này còn giá trị gấp mấy chục lần số đồ mừng Tết năm ngoái. Bây giờ bà có mua cả chợ cũng được, "chiến thuật Tết" của ông ấy giỏi thật... giỏi thật... hi... hi...
                                                  Ngày đầu năm 2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét