Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020

Truyện ngắn vui CÂU CHUYỆN ĐẦU NĂM

CÂU CHUYỆN ĐẦU NĂM
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

Ông Tô từ thị trấn huyện thong thả đạp xe về làng. Hôm nay, ông lên phòng giáo dục huyện để nhận huy hiệu "Vì sự nghiệp giáo dục-đào tạo". Đã sang buổi chiều. Trời mùa đông nhưng hôm nay sao mà nóng thế. Năm nay mùa đông không giá rét nhiều như năm ngoái, ông Tô đọc báo thấy các nhà khoa học nói như vậy. Trái đất đang nóng lên, nguy cơ biến đổi khí hậu đang ngày càng hiện hữu.
Về đến đầu làng thì ông Tô thì gặp lão Cốc. Lão Cốc vui mừng bảo:
- Mời ông vào quán mụ Béo làm một cốc bia. Hôm nay tôi mời bia để chúc mừng ông nhận huy hiệu…
Tô Tô vội từ chối :
- Ấy… ấy… không được! Tôi đang đi xe đạp, uống bia vào máu có nồng cồn bị cảnh sát giao thông phạt thì chết!
- Đây là đường làng, có phải đường giao thông liên huyện, liên tỉnh, đường quốc lộ đâu mà có cảnh sát… ông đừng sợ?
- Vẫn biết đây là đường làng, nhưng uống bia rượu mà đi xe là không tốt đâu. Nhỡ cảnh sát giao thông họ đi tuần qua thì làm sao?
Lão Cốc vẫn nài nỉ:
- Thôi thế thì ông vào đây làm cốc nước hoa quả cho nó mát vậy!
Ông Tô vẫn lắc đầu:
- Cũng không được ông ạ! Ăn uống nước hoa quả lỡ nó cũng có nồng độ cồn thì nguy. Tôi đọc trên mạng thấy có ông cán bộ khoa học nói là ăn hoa quả mà đo có nồng độ cồn quá tiêu chuẩn cho phép thì vẫn bị phạt như thường đấy…
- Sao lại thế nhỉ? Thế từ bây giờ trở đi dân ta không được ăn hoa quả nữa à?
- Vẫn ăn như thường nhưng khi tham gia giao thông thì phải cẩn thận, mà tốt nhất là không ăn. Bữa trưa nay sau khi nhận huy hiệu xong, phòng giáo dục huyện có tổ chức liên hoan, tôi chỉ ăn cơm, không dám uống bia rượu gì hết. Nước ngọt, cô-ca cô-la tôi cũng không uống vì sợ có cồn. Anh trưởng phòng đưa cho mấy cái nem chua tôi cũng không dám ăn vì nem chua là người ta cho lên men, có cồn là cái chắc…
Lão Cốc lắc đầu đành chịu. Lão bảo:
- Hay ông về nhà tôi, ta pha một ấm chè Thái ngon làm một chén vậy!
Ông Tô đắn đo:
- Nước chè chắc là không việc gì… Thôi được, thì về nhà ông uống chè vậy.
Ông Tô và lão Cốc vừa về đến cổng thì thằng Bất phóng cái xe máy cũ kỹ nổ bành bạch cũng lao vào ngõ. Lão Cốc trừng mắt:
- Mày đi đâu về mà quần áo đầy bùn đất mặt mũi đỏ căng, sặc mùi rượu thế?
Thằng Bất cười hề hề :
- Bọn con vừa ở trên huyện về! Hôm nay khánh thành công trình nhà thờ họ của một ông sếp to làm việc trên tỉnh, nên ăn uống rượu bia vô cùng thoải mái bố ạ!
- Thế tụi mày không sợ cảnh sát giao thông phạt à?
- Phạt thế nào được chúng con. Chúng con đã có cách đối phó rồi.
- Đối phó kiểu gì?
- Thì… chúng con biết, ra khỏi chỗ khánh thành nhà thờ thể nào cũng có chốt của công an giao thông. Bọn con nhất loạt dắt xe máy đi thành hàng một, sát bên vệ đường. Qua chốt chào hỏi các anh công an cẩn thận. Ai thổi phạt và đo độ cồn của người dắt xe máy trên đường mà lo hả bố?
- Chúng mày cũng lắm thủ đoạn nhỉ! Thế sao quần áo rồi cái xe máy của mày toàn bùn là bùn thế này?
- Thì… qua khỏi chốt của công an rồi chúng con vẫn chưa yên tâm. Lỡ gặp phải đội tuần tra lưu động của công an thì nguy. Họ phạt một phát thì mất toi cả tháng đi làm phu hồ. Cái xe của con bán đi chả đủ tiền nộp phạt đâu bố ạ!
- Vậy chúng mày dắt xe thẳng luôn về làng à?
- Không! Từ huyện về làng xa thế dắt bộ thế nào được… Chúng con phóng xe xuống bờ ruộng. Cứ theo bờ ruộng mà về làng. Chỉ tại là uống hơi nhiều với lại bờ ruộng nhỏ quá nên thằng nào ít cũng bị một lần, nhiều thì hai ba lần lăn nhào xuống ruộng đấy… hi… hi…
- Thôi… mày đi tắm rửa đi…
Thằng Bất dắt cái xe ra giếng. Nó vừa tắm vừa rửa xe luôn. Khi ông Tô và lão Cốc đang nhâm nhi chén chè nóng thì thằng Bất vào nhà. Nó nói:
- Bố với ông cho con xin chén chè nóng. Cuối chiều, trời hơi lạnh rồi…
Thằng Bất vừa uống chè vừa bảo:
- Cái tay sếp trên tỉnh về quê xây cái nhà thờ họ to lắm!
Ông Tô thắc mắc:
- Sao nhiều ông cán bộ, nhiều vị đại gia bây giờ thích xây nhà thờ họ, nhà thờ gia đình mình to đến thế nhỉ?
- Thì họ thành đạt, ăn nên làm ra nên xây từ đường để thờ cúng, đền đáp lại công ơn tổ tiên, ông bà đã phù hộ độ trì cho họ…
Lão Cốc giải thích. Thằng Bất cắt ngang lời bố:
- Cũng là nơi để họ cầu cúng, đề nghị ông bà, ông vải tổ tiên luôn luôn che chở, bảo hộ cho họ nữa…
- Che chở thế nào?
- Thì… để họ khỏi bị… lộ… không bao giờ bị phát hiện… sai phạm, tham nhũng…
- Mày thì lúc nào cũng chỉ nghĩ ai cũng xấu cả?
Lão Cốc mắng thằng con. Thằng Bất cố cãi:
- Thì đấy… cái ông cán bộ tỉnh gì ở miền Tây Nam bộ, nhận tiền hối lộ làm nhà thờ họ lại còn lập bia ghi tên, vinh danh kẻ đưa hối lộ nữa đấy!
Ông Tô thận trọng bảo:
- Nhưng ông ấy nói là tiền được tặng để xây dựng nhà thờ cơ mà?
Thằng Bất bữu môi:
- Ông ơi! Bạn bè nếu trong sáng, tốt đẹp thì làm gì có nhiều tiền đến tận những 5 tỷ đồng để cho, tặng nhau để làm nhà thờ họ như thế? Đấy chắc chắn là hối lộ, mà tiền ấy nhất định là "tiền bẩn", không phải là tiền lương, tiền học phí, tiền mua sữa của con, tiền bán nhà, bán đất riêng của nhà mình đem tặng nhau đâu ông ạ!
Ông Tô và lão Cốc im lặng trước lý lẽ của thằng Bất. Mãi sau ông Tô mới nói:
- Nếu lấy "tiền bẩn" dùng để xây nơi thờ tự ông bà, tổ tiên thì tôi e rằng hậu quả cũng chẳng hay ho gì đâu…
Hà Nội, ngày 5-1-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét