Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

Truyện ngắn vui BÀI THƠ CỦA LÃO CỐC

BÀI THƠ CỦA LÃO CỐC
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: thực vật

Rời khỏi nhà lão Cốc ông Tô bước đi thập thõm trên con đường làng đang mùa gặt ngập đầy rơm rạ. Ông thấy mình lâng lâng. Rượu của lão Cốc hôm nay có vẻ nặng hay sao mà ông thấy hơi chếnh choáng. Lão ấy bảo chai rượu này được một ông nhà thơ chuyên nghiệp chính cống ở miền núi tặng hôm đi Hà Nội nhận giải thưởng. Ông Tô chợt nhớ và giật mình nghĩ: "Thôi chết! Hôm nay mình đến nhà lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ để nghe lão ấy đọc bài thơ vừa được giải thưởng khuyến khích. Vậy mà mải chuyện, mải uống quên béng mất việc bảo lão ấy đọc bài thơ đã đoạt giải. Nghĩ vậy ông Tô liền lững thững quay trở lại nhà lão Cốc.
Khi ông Tô quay lại nhà lão Cốc thì đã thấy trưởng thôn Trần Kính và mấy ông trong hội thơ của làng đang rôm rả vừa uống vừa trò chuyện. Lão Cốc ngạc nhiên hỏi:
- Ông nói vội về nhà có việc gấp cơ mà?
- Có việc gấp thật... nhưng tôi quên béng mất việc hôm nay đến đây là để nghe ông đọc lại bài thơ vừa được tặng thưởng của một tờ báo trung ương hẳn hoi...
Mọi người cũng ồn ào:
- Đúng... đúng... ông phải đọc cho chúng tôi cùng nghe luôn rồi sẽ tiếp tục uống sau.
Lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ khề khà nói:
- Bài thơ này vì theo thể lệ cuộc thi quy định nên tôi sáng tác xong rồi gửi đi luôn, không đọc trong các cuộc sinh hoạt của câu lạc bộ thơ làng ta và cũng không đăng tải trước lên "Phê-tê-bốc" nên mọi người chưa được biết. Hôm nay, tôi sẽ đọc lại để mọi người cùng nghe... Có gì hay dở rất mong mọi người sẽ góp ý phê bình, để thơ của tôi ngày càng tiến bộ, giàu tính nghệ thuật và bay cao...
- Thôi... thôi... ông cứ đọc bài thơ đi... rào đón loanh quanh mãi? Thơ chứ có phải là cái gì nguy hiểm chết người đâu mà ông cứ lo lắng thế?
Lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ đứng dậy trịnh trọng vuốt lại quần áo hắng giọng. Lão bắt đầu vừa đọc vừa ngâm nga bài thơ mà lão vừa đoạt được giải thưởng trong cuộc thi thơ trào phúng của một tờ báo trung ương:
-Bài thơ NÔNG DÂN
Nông dân,
Quanh năm bán mặt cho đất
Bán lưng cho trời
Cày sâu cuốc bẫm
Mồ hôi như tắm
Mơ một cuộc đổi đời
Với chiếc cày chìa vôi
Với con trâu còm cõi.
Vài củ khoai lang
Một bình nước vối,
Điếu cày nhả khói giữa đồng
Ngả lưng trên rơm rạ ước mong
Những nhà cao cửa rộng!
Ki cóp suốt cả đời
Từng viên gạch mỏng,
Mong thay mái nhà tranh
Nhưng tất cả tan tành
Sau một cơn bão lớn.
Mảnh ruộng ngàn đời
Cấy cày, chăm bón
Bán để làm sân gôn
Làm những khu chế xuất.
Cầm cục tiền lớn trong tay
Nông dân chóng mặt
Cả đời chưa thấy lần nào
Tiền nhiều đến thế này sao!
Bố con, vợ chồng mừng rú
Mua xe máy, làm nhà
Bữa ăn món ngon ú ụ...
Có lẽ đổi đời rồi,
Hay chỉ là giấc mơ thôi?
Khi không còn đồng ruộng
Nông dân biết làm gì
Không thể vào nhà xưởng
Không thể đi chơi gôn
Sống ở nông thôn
Nông dân không thể đi nhặt rác?
Thế là tan tác xóm làng
Thành kẻ đãi vàng
Nơi rừng xanh núi thẳm,
Thành những ô-sin
Nơi phố phường xa lạ
Bàn tay quen rơm rạ
Giờ giặt rũ, bế em
Đôi mắt cũng dần quen
Ti-vi màn hình phẳng
Những "ai-phôn", chít chát,
Về làng di động cầm tay
Váy mỏng phất phới bay...
Xóm làng hôm nay
Bơm kim tiêm vứt đầy trong ngõ
Đêm đêm đèn mờ xanh đỏ
Nhấp nháy quán cà phê
Nông thôn hết "chân quê"
Kém chi kẻ chợ
Tình làng, nghĩa xóm nhạt nhòa
Chuyện con đánh bố
Chẳng là chuyện ở tận đâu?
Nông dân thời hiện đại.
Một nỗi buồn thẳm sâu...
Mọi người im lặng nghe lão Cốc đọc thơ. Bài thơ của lão hay. Ông Tô nghĩ vậy. Trưởng thôn Trần Kính bắt tay chúc mừng lão Cốc và nói:
-Tối mai có buổi sinh hoạt mời ông đọc bài thơ này trước buổi họp làng ta nhé?
Hà Nội, 22-10-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét