Thứ Ba, 15 tháng 10, 2019

Truyện ngắn vui NÚP VÁY ĐÀN BÀ

NÚP VÁY ĐÀN BÀ
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Không có mô tả ảnh.

Cô con dâu lão Cốc -vợ thằng Bất là công nhân ở khu công nghiệp. Từ khi làng quê bán hết ruộng đất để người ta xây dựng các khu công nghiệp, khu chế xuất thì dân làng nhiều người, nhất là những người còn trẻ, có khả năng được tuyển dụng vào làm công nhân. Thằng Bất cũng đã từng vào làm công nhân trong khu công nghiệp nhưng vì thấy thời gian giờ giấc, cường độ làm việc căng thẳng quá đành phải bỏ việc làm lao động tự do. Tính nó quen tự do thoải mái rồi.
Đường từ công ty vợ thằng Bất làm về đến nhà phải đi qua một cánh đồng và khu đồi hoang là nghĩa địa của xã. Nhưng hôm vợ thằng Bất làm ca đêm nó thường phải đi đón. Vợ thằng Bất làm đến 12 giờ đêm mới tan ca. Thằng Bất ăn cơm tối xong, xem xong phim truyện trên VTV1 rồi mới phóng xe máy đi đón vợ. Tối hôm nay cũng thế. Khi thằng Bất phóng xe đi rồi lão Cốc cũng chưa đi ngủ. Lão ngồi uống chè ngâm nga một đoạn thơ chờ các con về để ra mở cổng. "Sao hôm nay chúng nó về muộn quá thế? 12 giờ tan ca đêm thì đi chậm cũng chỉ sau ba mươi phút là đã phải về đến nhà rồi chứ” - Lão Cốc đang lẩm bẩm như vậy thì có tiếng cổng sắt loảng xoảng. Lão Cốc liền bật cái bóng điện sáng ngoài sân rồi chạy ra. Lão hốt hoảng thấy hai vợ chồng thằng Bất quần áo tơi tả lao xe máy vào sân. Con vợ cầm lái còn thằng Bất ngồi phía sau. Khi thằng Bất ngã vật ra giữa sân lão Cốc bàng hoàng thấy mặt mũi nó đầy máu. Lão vội hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Chúng con bị... cướp bố ạ!
- Ối trời... có sao không?
Lão Cốc vội lao ra đóng cổng. Thằng Bất lúc này mới hoàn hồn nói:
- Không sao đâu bố ạ! Con chỉ bị nó đâm sượt vào mặt chảy máu chút thôi...
- Bị... bị... cướp ở đâu... đã báo công an chưa?
- Chúng con chạy được về đến nhà là may lắm rồi làm sao còn báo công an nữa?
Vợ thằng Bất nói. Lão Cốc lại hỏi:
- Thế... bọn cướp chúng chạy rồi à?
- Chúng nó bị con đánh cho phải tháo chạy rồi bố ạ. Mấy thằng choai choai chuyên hút xách, chơi games ngoài thị trấn chặn chúng con ở giữa cánh đồng định cướp xe máy...
Cô con dâu vừa băng bó lại viết thương cho chồng vừa nói. Lão Cốc ngạc nhiên khi nghe con dâu nói như vậy. Lão hỏi:
- Sao lại thế...?
- Thì vừa thấy bọn cướp anh Bất đã hoảng sợ rồi, bị nó đâm cho cũng không biết cách chống đỡ. May con kịp tước con dao của nó đấy...
- Thế hóa ra thằng Bất lại kém cỏi thế à... núp váy vợ cũng không xong?
Thằng Bất càu nhàu:
- Bố ngồi ở nhà thì biết cái gì? Hai thằng ấy nó có dao lại rất hung hăng. Vợ con nó là chiến sĩ tự vệ giỏi của xí nghiệp đấy. Nó được học cả môn võ thuật rồi, bố đừng tưởng...
Lão Cốc ậm è cố nói thêm:
- Nhưng mày thì chỉ được cái hung hăng ở làng, ở nhà thôi... ra ngoài đường đúng chỉ là đồ... đồ chuyên... núp váy vợ...
Thằng Bất vừa nhăn mặt vì đau vừa lủng bủng:
- Bây giờ khối kẻ phải núp váy vợ đấy bố ạ!
- Ai mà lại hèn thế... hay là chỉ có mỗi mày thôi?
- Thế bố đọc báo mấy hôm nay không thấy chuyện cái ông lãnh đạo tên là “Triệu Tử Vi” gì đó ở trên tỉnh vùng cao phía Bắc phải đưa vợ ra thế mạng, nhận khuyết điểm vụ gian lận điểm thi của mình đấy thôi... Đấy chả phải là đang núp váy vợ là gì?
Lão Cốc bảo:
- Mày đúng là chả biết cái mẹ gì cả! Ông ấy tên là “Triệu Tài Tử”, không phải là Triệu Tử Vi... Ông ấy chịu ê mặt núp vào váy vợ để còn giữ cho cả nhà làm quan, để tiến lên cao cao hơn nữa. Còn mày mà núp vào váy vợ thì chỉ có mạt vận cả đời đi xuống thôi! Đi xuống tận bùn đen kịt đấy con ơi...
Thằng Bất im lặng. Lão Cốc không nói thêm nữa. Vợ thằng Bất thì lặng lẽ đi vào trong buồng tụt ngay cái váy bẩn thỉu bùn đất do đánh nhau với hai thằng cướp để đem đi giặt...
Hà Nội, ngày 4-10-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét