Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

Tiểu thuyết TRĂNG QUÊ (phần 24)

TRĂNG QUÊ (phần 24)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: 1 người

Phó tiến sĩ Dương Thụy và chị Nhân đi chầm chậm trên con đường ven đồi cọ. Đêm nay họ cùng làm nhiệu vụ đi tuần tra bảo vệ khu vực các cơ quan trung ương về sơ tán trú chân. Trăng sáng. Ánh trăng lọt qua những chùm lá cọ tạo nên một màu sáng bàng bạc, mờ tỏ, lung linh ảo huyền. Con đường nhỏ ven đồi như một vệt màu nâu sẫm dưới trăng khuya.
Lẽ ra nếu cái Liên không bị đình chỉ công tác để điều tra thì những ca tuần tra đêm thế này chị Nhân và nó sẽ cùng đi. Chị Nhân chợt thấy sao lòng khi nghĩ đến cái Liên. Chị thương nó quá. Nếu không tìm thấy khẩu súng thì cuộc đời, sự nghiệp và cả tương lai của nó nữa sẽ chấm hết. Giả sử có tìm thấy thì đối với nó cuộc đời phía trước cũng chẳng sáng sủa gì. Mất súng là một sự việc vô cùng nghiêm trọng. Khẩu súng là vật vô tri vô giác nhưng lại là một thứ thật ghê gớm. Nó là phương tiện của chiến tranh. Nó dùng để bắn chết kẻ thù, để giết người, dùng để chế áp kẻ xấu. Những người cầm súng chiến đấu cảm thấy rất vinh quang khi được chĩa thẳng nòng súng vào mặt quân thù mà xiết cò. Những người đeo súng kêu hãnh bước trong hàng quân ra chiến trường. Chị Nhân đã thấy nhiều người như thế trong đoàn quân chiến sĩ ngày đêm hành quân trên quốc lộ 2C. Họ vừa đi vừa hát vang bài ca ra trận hùng tráng. Trên vai họ những khẩu súng rạng ngời ánh thép, lấp lánh lưỡi lê. Vậy mà có những người như cái Liên khẩu súng chưa đem lại niềm vinh quang mà đưa đến sự đắng cay, khốn khổ đến thế. Cái Liên đang bị quản thúc rất chặt chẽ tại nhà. Quanh nhà nó luôn có bóng các công an viên của làng, của xã lảng vảng. Mỗi bước đi của nó luôn có người bám theo. Cái Liên vẫn là một chiến sĩ dân quân, nhưng lại là một người lính chiến bị mất vũ khí khi mà cuộc chiến đấu chưa xảy ra. Riêng chuyện ấy đã là một điều rất xấu và bất ổn.
Thấy chị Nhân cứ lặng lẽ bước đi, Dương Thụy hỏi:
- Em suy nghĩ gì mà có vẻ nghiêm trang thế?
Chị Nhân chống chế:
- Em đang chú ý quan sát xung quanh. Đang đi tuần tra mà nói chuyện nhiều không tiện lắm!
- Em lại nghĩ đến cái Liên hả?
- Sao anh biết?
- Thì… hai người thân với nhau thế cơ mà.
Chị Nhân bùi ngùi:
- Em thương và lo cho nó quá anh ạ!
Phó tiến sĩ Dương Thụy làm ra vẻ đồng cảm:
- Cả đơn vị dân quân ai chả lo cho nó, anh cũng thương nó lắm!
Dương Thụy nói như vậy để lấy lòng chị Nhân thôi. Thực ra, Dương Thụy rất ghét cái Liên. Việc bị ném đất đá hôm trước trên Đồi Ma nhất định là do nó gây nên. Dương Thụy sợ mỗi lần bắt gặp đôi mắt sắc lẻm và ẩn chứa nhiều sự nghi vấn của cái Liên. Việc cái Liên để mất khẩu CKC khiến cả trung đội đều lo lắng, mất ăn, mất ngủ nhưng. Ngoài mặt, Dương Thụy cũng làm ra vẻ lo lắng như mọi người, cũng hăng hái đi tìm kiếm như mọi người nhưng lòng thì lại nghĩ khác. Dương Thụy thấy hả hê trong lòng. Dương Thụy vốn có ác cảm với cái Liên. Dương Thụy thấy khó chịu mỗi khi thấy chị Nhân sự lo lắng cho cái Liên nhưng vẫn làm ra vẻ cảm thông như thế. Dương Thụy tìm cách kéo chị Nhân ra khỏi sự suy tư về cái Liên bằng cách lái sang chuyện khác:
- Em đã về thủ đô Hà Nội chơi bao giờ chưa?
- Chưa… Hà Nội đẹp lắm hả anh?
- Rất đẹp…
Dương Thụy bắt đầu kể cho chị Nhân nghe về Hà Nội. Câu chuyện của Dương Thụy thật hấp dẫn. Dương Thụy hứa khi nào có điều kiện sẽ đưa người con gái vùng trung du Nhân về thủ đô chơi, thăm hết các danh lam, thắng cảnh, chiêu đãi một bữa kem Tràng Tiền thật đã.
Nghe Dương Thụy kể say sưa chị Nhân chợt ngắt lời hỏi:
- Chắc là phải đến lúc hết chiến tranh! Mà chiến tranh bao giờ mới kết thúc hả anh?
Dương Thụy lúng túng:
- Anh cũng không biết bao giờ mới hết chiến tranh. Nhưng nhất định khi hết chiến tranh anh sẽ đưa em về Hà Nội chơi, đi tàu điện ra Bờ Hồ, lên chợ Đồng Xuân…
- Nhất định thế anh nhé!
- Nhất định! Anh hứa với em.
Chị Nhân thấy vui vui khi nghĩ đến ngày chiến tranh sẽ kết thúc ấy. Chị chợt thấy lòng xao xuyến, chút kiêu hãnh khi được đi bên một người trí thức trẻ Hà Nội gốc như Dương Thụy. Chị nghĩ đến một ngày mai còn rất xa xôi nhưng đầy những điều tốt đẹp, tươi sáng ấy.
Hết buổi tuần tra hai người vẫn chưa muốn về nhà nghỉ. Đêm nay hình như cả hai không thấy buồn ngủ chút nào. Chị Nhân và Dương Thụy cùng leo lên đỉnh đồi cọ. Trăng đã tà nhưng trên đỉnh đồi cao không bị che khuất nên vẫn ngập tràn ánh sáng. Ánh trăng không rõ ràng như ánh nắng nhưng lại mịn màng, huyền ảo, quyến rũ hơn.
Hai người ngồi bên nhau. Thời gian trôi đi thật chậm nhưng hình như họ đều lo trời sắp sáng. Phía dưới làng Hạ những tiếng gà gái đã dày hơn. Không biết tự bao giờ họ đã ngồi sát lại bên nhau. Dương Thụy vòng tay ôm lấy bờ vai người con gái làng Hạ. Một nụ hôn trên gò má nóng hổi. Mặc dù đã được nghe cái Liên kể nhiều về chuyện ấy nhưng chị Nhân vẫn thấy bàng hoàng thảng thốt khi Dương Thụy vòng tay ôm lấy ngực mình. Còn cách hai lần vải áo và đồ lót nhưng da thịt của người con gái đã cảm nhận thấy sự mạnh mẽ bàn tay của người khác giới. Nó rất lạ lùng và rất khác. Một chiếc khuy áo trên ngực bật ra. Những ngón tay của Dương Thụy đã chạm vào làn da mềm mại và khuyến rũ nhất trên ngực người con gái. Chị Nhân như mê đi, trời đất quay cuồng. Chị thấy sợ hãi vì chợt nhận thấy mặt trăng sao lúc này sao lại sáng thế khi Dương Thụy ẩy bầu vú của chị lộ hẳn ra dưới ánh trăng. Chị vội vã đưa tay bưng lấy ngực. Chị Nhân vừa muốn giữ chặt vừa làm ra vẻ đẩy bàn tay của Dương Thụy ra. Chị hơi hẫng hụt khi Dương Thụy rút bàn tay ra khỏi ngực mình. Chị nghĩ anh tự ái. Nhưng chị giật nảy người khi bàn tay của anh đã hạ xuống phía dưới. Thật nhanh và chính xác. Chị Nhân biết chuyện đó rồi cũng sẽ đến, nhưng vì là lần đầu tiên nên chị thấy rất ngỡ ngàng và bất ngờ với những chuyển động táo bạo của bàn tay của đàn ông trong vùng cấm địa ấy. Chị lả người đi. Dương Thụy đỡ chị nằm xuống bãi cỏ mềm trên đồi. Mặt trăng chui vào bóng mây, bầu trời sẫm lại. Khi trăng thoát ra khỏi vùng bóng tối chị Nhân giật mình thấy cơ thể mình trần trụi giữa thiên nhiên, cây cỏ. Chị chưa kịp giơ hai bàn tay bé nhỏ che đỡ thì Dương Thụy đã trườn lên người mình. Cơ thể anh nóng rực. Có cái gì đó chạm mạnh vào đùi, chị Nhân hơi co người lại… Mọi chuyện diễn ra cho đến khi kết thúc. Chị Nhân cảm thấy bất ngờ vì nó tuyệt vời hơn cả những gì đã được nghe cái Liên kể lại. Dương Thụy cũng vô cùng bất ngờ. Ở một vùng quê trung du xa thành phố thế này mà lại được chiêm ngưỡng và tận hưởng một tác phẩm vô cùng tuyệt vời của tạo hoá sinh ra.
Mặt trăng đã khuất dần vào sau dãy núi phia xa.
Con đường ven khu đồi cọ đã lẫn vào bóng tối trước bình minh.
Chị Nhân và phó tiến sĩ Dương Thụy quay trở về. Họ cùng nhau đi xuống phía dưới chân đồi. Những bước chân hụt hẫng vì xuôi dốc. Hai người chia tay nhau ở đầu con đường nhỏ. Phó tiến sĩ Dương Thụy về lán sơ tán của cơ quan thư viện quốc gia để bắt đầu một ngày làm việc mới. Chị Nhân về làng để buổi sáng đi gặt lúa cho hợp tác xã. Chiều nay chị mới có phiên trực chiến trên trận địa Đồi Ma.
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét