Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 14)

            
          
            NGŨ QUỶ 
            Truyện dài của Trọng Bảo 

          Trong nhóm ngũ quỷ làng Vực thằng Hiến là kẻ gặp may nhất. Nói đúng hơn là số hắn có ô che nên cuộc đời không phải gian lao đổ máu nơi chiến trận như các bạn cùng trang lứa với mình. Tuy rằng ngày ấy thanh niên mà không hăng hái xung phong xông ra mặt trận như hắn thì được xếp vào loại lạc hậu, chậm tiến. Song hắn đếch cần. Khi đám thanh niên làng Vực suốt ngày khoác cái sọt đan bằng tre đựng đầy đất đá, đeo vòng lá nguỵ trang hăng hái luyện tập hành quân để sẵn sàng nhập ngũ lên đường vào miền Nam chiến đấu thì hắn đạp chiếc xe Phượng hoàng màu xanh cánh chả mới tinh lượn lờ quanh thị trấn. Hắn chuẩn bị sang Liên-xô học. Chỉ tiêu đi nước ngoài học của xã Đồng Nhân năm ấy chỉ có một xuất. Ngày ấy, chỉ tiêu gọi thanh niên nhập ngũ, chỉ tiêu vào thanh niên xung phong, đi dân công đắp đê, đi học đều do trên phân bổ xuống các xã như thế. Lẽ ra xuất đi học nước ngoài ấy là ưu tiên dành cho con trai của một người liệt sĩ trong xã. Nhưng ông chú ruột hắn trên tỉnh đã can thiệp. Với lại anh con trai duy nhất của người liệt sĩ chống Pháp kia cứ nhất quyết xin nhập ngũ để "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" nên việc hắn được thay thế đi học ở Liên-xô cũng không có vướng mắc gì lắm ngoài sự xì sầm bàn tán của mọi người. 
           Khi cả bốn người trong nhóm ngũ quỷ đã nhập ngũ, đi thanh niên xung phong rồi hắn mới ra nước ngoài học tập. Ông chú ruột đưa xe về tận làng Vực đón hắn. Bảy năm học tập, nghiên cứu ở nước ngoài hắn trở về thì chiến tranh cũng đã kết thúc. Sau hôm hắn trở về, một chiếc xe tải chở chiếc thùng gỗ thông to từ cảng Hải Phòng về làng Vực chạy vào ngõ nhà hắn. Đám trẻ con trong làng gọi nhau đi xem ô-tô ỏm tỏi. Chiếc xe tải to lùi vào ngõ nhà hắn. Cái thùng gỗ thông được mở ra. Hàng hóa được chuyển ngay vào nhà. Hôm sau, người làng rỉ tai nhau đến nhà hắn mua phụ tùng xe đạp, nồi cơm điện, bàn là, dây mai-so... Nhà hắn giàu phất lên. Hắn làm cho bố mẹ một ngôi nhà khá khang trang, đẹp nhất làng. Còn hắn thì mua đất, làm nhà trên thị xã gần nơi công tác. Ông chú ruột trở thành một trong những vị quan đầu tỉnh nên hắn dựa thế, thơm lây.
          Về nước được một thời gian ngắn, hắn có quyết định bổ nhiệm chức phó trưởng ban tuyên truyền của tỉnh. Hắn sửng sốt. Hắn tu nghiệp học hành ở nước ngoài chuyên ngành về kinh tế sao lại đề bạt chức vụ về chính trị văn hoá thế này. Hắn nhào lên uỷ ban tỉnh hỏi ông chú ruột. Ông chú nhìn hắn rồi chậm rãi nói:
          - Mày cứ yên tâm! Đâu rồi sẽ vào đấy. Hiện nay bên ngành kinh tế đang thừa rất nhiều cán bộ, bên văn hóa lại đang thiếu. Mày vào vị trí ấy là tạm thời thôi, nhưng cố mà làm cho tốt. Sau đại hội rồi qua kỳ bầu hội đồng nhân dân, tao định vị chức chủ tịch tỉnh thì mày muốn vào vị trí nào ở cái tỉnh này cũng được!
          Hắn đã hiểu. Ông chú hắn đang giữ gìn kín kẽ, giấu mình để vượt vũ môn. Hắn chào ông chú ra về.
          - Hiến, lại đây tao bảo! - Ông chú gọi giật.
          Hắn quay lại, ông chú hắn khẽ dặn thêm:
          - Mày nhận cái chức phó cái ban tuyên truyền ấy phải tìm cách "ẩy" mẹ nó cái thằng trưởng ban đi cho gọn ghẽ. Thằng ấy là hay lắm chuyện lắm. Năm ngoái nó ám chỉ tao bằng cái tiểu phẩm trên báo chống tham nhũng đăng trên báo chí tận trung ương đấy...

          - Thế ạ? 
          - Thằng này nguy hiểm lắm! Nó hay viết lách báo chí, sáng tác văn chương thơ phú, đạo diễn dàn dựng kịch cọt nêu lên toàn những chuyện hao hao giống chuyện xảy ra ở tỉnh ta, dân chúng đọc báo, xem kịch rồi cười cợt, đồn đoán phao tin thất thiệt rất khó chịu... Mày phải nghĩ mọi cách loại trừ nó ngay, hiểu không?
          - Chú cứ yên tâm.
          - Nhưng nhớ là phải hết sức kín nhẽ nhé!
          - Vâng!
          Hắn đáp và ra về. Thế là hắn trở thành phó ban tuyên truyền của tỉnh. Nghề của hắn là chuyên "đóng đinh leo thang". Nghĩa là chuyên đi treo dán khẩu hiệu hô hào cổ động cho các phong trào hành động cách mạng của tỉnh.
           Hắn thích nhất là những kỳ bầu cử, đại hội, hội thao hội thảo, hội diễn của các cơ quan, ban ngành trong tỉnh hay lễ hội hàng năm. Ban ngành nào thì cũng cần đến ban hắn tham mưu, định hướng chỉ đạo công tác tuyên truyền, mời phóng viên, nhà báo đưa tin, trợ giúp việc tô vẽ, cắt dán khẩu hiệu, trang trí hội trường, xây dựng kịch bản các chương trình tái hiện lịch sử truyền thống, giao lưu ca nhạc. Thù lao bồi dưỡng, tiệc tùng, đều đều.
           Làm nghề tuyên truyền, hắn ghét nhất là mùa mưa, khẩu hiệu vừa treo lên rất hoành tráng gặp mưa ướt hết. Nguy nhất là nó bị rơi mất nét, mất dấu chữ không dán kịp thành trò cười cho người qua đường lại còn bị lãnh đạo quở trách.
           Đảm nhiệm phó ban tuyên truyền được một thời gian hắn hoàn thành khá tốt chức trách, được lãnh đạo khen ngợi, các ban ngành tín nhiệm. Hóa ra là hắn còn có cả năng lực làm cán bộ chính trị. Hắn có năng khiếu sáng tác văn chương, hoa tay kẻ vẽ trang trí. Hắn tỏ ra rất năng động, hơn hẳn ông trưởng ban suốt ngày ngồi đút chân vào gầm bàn nghiên cứu nghị quyết, chỉ thị để tìm ra phương châm công tác, khẩu hiệu hành động.
           Thực hiện “chỉ thị” của ông chú ruột, sau một thời gian, hắn đánh bật được ông trưởng ban tuyên truyền để thay thế luôn chức vụ của ông ta. Mọi việc diễn ra rất đơn giản nhưng hiệu quả cao. Hôm ấy cơ quan tỉnh tổ chức một hội nghị quan trọng. Hắn khôn khéo nói có giỗ xin nghỉ về quê từ hôm trước. Hắn có dự định trước. Ông trưởng ban phải trực tiếp chỉ đạo công việc trang trí hội trường. Chả biết ông ta chỉ huy việc treo bảng chữ thế nào mà giữa lúc hội nghị làm lễ chào cờ đang hát vang "lanh-téc-na-xi-o-na-lơ" thì cái bảng chữ bất ngờ tuột dây lao rầm ngay xuống. Điện chập toé lửa loằng ngoằng. Khói um. Khét lẹt. Cả hội trường nhốn nháo. Ông bí thư đang đứng làm chủ lễ chào cờ hoảng quá vội co giò lao ngay ra khỏi hội trường. Mấy vị đại biểu cấp trên cũng nhanh chóng nhảy qua bàn xô đổ vỡ cả lọ hoa để thoát ra ngoài. Anh trưởng ban tổ chức hội nghị đứng gần bị cái bảng chữ văng trúng sứt đầu máu chảy be bét phải đưa ngay sang bệnh viện huyện băng bó.
          Sau buổi hôm ấy ông trưởng ban tuyên truyền bị kỷ luật. Ông còn hơn một năm nữa mới đến tuổi nhưng phải về nghỉ hưu non.
          Cho đến lúc vai túi đeo, tay xách gói về quê ông này vẫn không hiểu tại sao cái bảng chữ lại bị đứt dây giữa lúc quan trọng ấy. Ông đâu có biết là do thằng phó của mình giở tiểu xảo từ tối hôm trước. Khi nối các mối dây thép chuẩn bị cho ông trưởng ban hôm sau chỉ đạo treo bảng chữ lẽ ra sau khi soắn chặt mối nối thì phải bẻ quặt hai đầu dây thép lại dùng kìm bóp chặt để khi treo cái bảng chữ nặng không bị tuột thì hắn lại chỉ vặn các mối nối xoắn thẳng, hai đầu dây thép không bẻ quặt lại. Bảng chữ lại nặng treo lâu kéo mối dây thép dần dần ruỗi ra và rơi xuống là tất nhiên. Nó rơi trước lúc khai mạc hội nghị thì chỉ mất công treo lại. Điều không may là nó rơi đúng lúc đang chào cờ làm mất hết không khí thiêng liêng trang trọng. Mà nó rơi trong khi hội nghị đang họp cũng chết.
          Thế là chỉ với một mối dây thép xoắn hờ mà hắn đã loại được ông trưởng ban. Dĩ nhiên hắn là người kế tục. Chức trưởng ban tuyên truyền tuy chỉ là cờ đèn kèn trống điếu đóm thôi nhưng hắn thấy cũng rất oai. Chả gì hắn cũng được ngồi ngang hàng với các ban ngành khác giao ban hội ý hàng tuần. Hắn đặt đóng một cuốn sổ thật đẹp để ghi chép những lời huấn thị, phân công công việc của cấp trên đem về phổ biến quán triệt cho nhân viên trong ban...
          (còn nữa)                                                                        Hà Nội. tháng 4/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét