Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 36)

              

Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

          Sau bận về quê trở lại trang trại hắn luôn nung nấu một ý định trong lòng. Hắn càng quyết tâm làm giàu. Cửa hàng bán vật liệu xây dựng ngày một phát triển, trở thành một đại lý lớn nhất khu vực. Doanh thu hàng năm không ngừng tăng lên. Khu sản xuất của trang trại Ma Gà cũng ăn nên làm ra. Thu nhập từ các loại cây cảnh, cây thế bon-sai và nhất là phong lan rừng cũng tăng vọt. Công ty Hoàng Thu cũng mua sắm được nhiều loại phương tiện chuyên chở vật liệu xây dựng và máy nông cụ. Việc tưới tiêu trong trang trại đều tự động hóa. Công nhân công ty và những người làm hợp đồng đều có thu nhập khá.
          Một hôm, hắn nói với vợ:
          - Có lẽ anh phải đi Hà Nam một chuyến!
          - Có việc gì ở Hà Nam thế anh?
          Thu hỏi. Hắn im lặng một lát rồi đáp :
          - Anh phải về quê thằng Lân. Cái thằng cùng tốp đào đãi vàng với anh ngày trước. Nó bị chết ở mỏ vàng. Không biết gia đình nó đã đem được xương cốt về quê chưa. Anh không bao giờ quên chuyện nó vì anh mà sẵn sàng chuẩn bị liều mạng đánh nhau với thằng đại ca Ông Cụt ở mỏ vàng. Anh muốn giúp gia đình nó đưa nó về quê!
          Thu đồng tình:
          - Cũng nên làm như thế anh ạ!
          Hắn nhìn vợ. Thu đúng là một người con gái tốt. Chưa bao giờ cô ngăn cản việc hắn giúp đỡ, trợ giúp những người khốn khổ. Hắn thấy mình thật là may mắn đã gặp được Thu. Với hắn đó là điều hạnh phúc nhất ở đời. Nhớ lại quãng thời gian phiêu bạt giang hồ, hắn chợt hiểu cuộc đời hình như vẫn luôn có quy luật nhân quả. Cay đắng qua đi sẽ đến ngọt ngào. Đói khát mãi rồi sẽ đến lúc ấm no. Trời không tiệt đường sinh tồn với bất cứ ai. Sông có khúc, người có lúc. Hắn chỉ thương những người như thằng Đang, thằng Lân chưa đi hết được đoạn đời khó khăn đã gục ngã bởi những lý do khách quan như thế. Vợ con thằng Đang thôi thế cũng đã xong, còn nhà thằng Lân thì hắn chưa biết ra sao. Vì thế hắn muốn về Hà Nam một chuyến. Chỉ có điều là hôm chia tay với chú Cần ở nhà ga, hắn không hỏi kỹ quê quán của chú Cần và thằng Lân. Hắn chỉ nhớ mang máng là có lần nghe thằng Lân nói làng nó ở gần phố huyện Bình Lục. Đầu làng có cây đa một ngọn hai gốc, bên cạnh là ngôi miếu cổ.
          Lần mò thăm hỏi mãi, hắn và thằng Tâm lái xe cũng tìm được đến làng của chú Cần và thằng Lân. Hai bố con chú Cần đang vác đất đào ao ở đầu làng. Họ vô cùng ngạc nhiên thấy một chiếc xe con bóng lộn rẽ vào đúng cổng nhà mình. Họ vội vã chạy về. Cả hai bố con chú Cần quần áo ướt sũng, bùn đất bê bết, mặt mũi lấm lem. Chú Cần rúm ró đứng bên lối đi nhìn một ông mặc com-lê bệ vệ bước xuống xe.
          Hắn mỉm cười hỏi:
          - Chú không nhận ra tôi à?
          - Thủ trưởng… thủ trưởng…
          Chắc chú nghĩ đây là thủ trưởng của thằng con cả đang làm cán bộ trên tỉnh. Hắn phì cười:
          - Thủ trưởng quái gì! Tao là thằng Lỗi, “phu vàng” đây!
          Chú Cần reo lên :
          - Ôi… bác Lỗi! Sao bây giờ trông bác oách thế làm em không nhận ra?
          - Oách gì! Cũng chỉ là “dân đen” thôi!
          Chú Cần xoa xoa bàn tay vào cái áo ướt cho sạch bùn rồi giơ ra. Hắn nắm chặt bàn tay của chú Cần. Hai bố con chú Cần đưa hắn vào nhà. Đoạn họ chạy ra giếng dội ào mấy gầu nước qua loa rồi thay quần áo khô. Hắn quan sát căn nhà tuềnh toàng của bố con chú Cần. Vừa tìm lọ chè, chú Cần vừa giãi bày :
          - Dân vùng chiêm trũng chúng em quanh năm “sống ngâm da, chết ngâm xương”, đủ ăn là đã mừng lắm rồi, nhà cửa chỉ là chỗ trú thân, chả có tài sản gì đáng giá đâu.
          - Nhà thằng Lân ở thôn nào?
          - Nhà nó ở xóm trong. Cũng như thế cả thôi. Nhưng nhà nó còn khốn nạn hơn nhà em vì chỉ còn có mẹ già còng lưng nuôi thằng cháu vô công rồi nghề.
          - Thế vợ nó đâu?
          - Vợ nó đi lấy chồng rồi. Thằng con ở với bà, học hành chẳng đến nơi đến chốn, không nghề ngỗng gì, suốt ngày lêu lổng. À! Báo tin cho bác biết gia đình nó và em cũng đã đưa được nó về quê rồi.
          - Vậy là tốt rồi! Tao chuyến này về đây cũng định hỏi về chuyện ấy đấy!
          Chú Cần kể :
          - Năm kia em đưa vợ và anh trai thằng Lân lên chỗ đào vàng tìm mộ nó. Khổ quá! Sau bảy tám năm, họ đào bới tìm vàng lung tung làm biến dạng cả khu vực nên mãi mới xác định được chỗ anh em mình chôn thằng Lân. Lại có thêm mấy ngôi mộ nữa chôn vào khu vực ấy. May là em tìm thấy hòn đá bác khắc tên nó vùi ở cuối ngôi mộ nên chắc chắn không bị đào sai. Lúc lấy hài cốt còn thấy cả con dao găm bộ đội khắc tên nó mình chôn theo anh ạ! Đưa mộ nó về xong vợ nó đi lấy chồng…
          - Cô ấy còn trẻ mà… - Hắn nói : - Vậy là yên tâm rồi! Chú đưa tao ra viếng mộ nó nhé! Mà thôi vào nhà thăm mẹ nó trước.
          - Vâng! Nhưng ăn cơm xong hẵng đi bác ạ!
          Nghe chú Cần nói hắn mới chợt nhớ là đã quá trưa. Thằng con chú Cần đang lúi húi vặt lông con vịt ở ngoài góc sân. Hắn gọi kỹ sư kiêm lái xe Tâm mang vào két bia và những thứ đồ ăn nguội đem theo. Lúc vào mâm chú Cần lại sực nhớ :
          - À! Bác ơi, thằng Bất cũng về rồi đấy!
          - Nó bây giờ thế nào?
          - Nó sắp chết rồi!
          - Sao thế?
          - Hồi ấy nó là lính bảo vệ, tay chân của thằng Ông Cụt, ăn chơi đĩ điếm khét tiếng ở khu mỏ vàng. Khi thằng Ông Cụt bị bọn khác cạnh tranh bảo kê, quản lý dân phu vàng phục kích bắn chết thì thằng Bất và bọn tay chân như rắn mất đầu. Thằng Bất vật vờ ở bãi vàng. Nó vì gái và nghiện hút nên ăn cắp bị phu vàng tẩn cho một trận gần chết. Sau đó nó lại dính vào bệnh tật nữa. Không hiểu làm thế nào nó cũng lần mò được về làng. Bây giờ thì nó sống nhờ ông bố già cả. Ông bố nghèo khổ cũng thật là khốn nạn vì nó. Mấy tháng nay nó phát bệnh gần chết rồi.
          - Thăm nhà thằng Lân và viếng mộ nó xong chú đưa tôi đến nhà thằng Bất nhé!
          Chú Cần ngạc nhiên nhìn hắn rồi gật đầu. Ăn cơm xong chú Cần đưa hắn đi. Chú Cần lúng túng khi đặt bàn chân lấm láp bùn đất của mình bước lên chiếc xe con sang trọng.
          Bà mẹ thằng Lân ngạc nhiên khi có người lạ đến thăm. Còn thằng Bất thì khóc nức nở khi nhận ra hắn. Có lẽ nó hối hận khi nghĩ lại quãng đời sa ngã của mình. Nó đã không nghe lời anh em trong bọn cùng đi đào vàng khuyên bảo. Hắn thấy thương thằng Bất. Nó bị căn bệnh si-đa đến giai đoạn cuối rồi. Mẹ nó do đau buồn phát ốm rồi mất. Ông bố nó hom hem lụi cụi lo cho con. Nhà nó cả làng không ai dám bén mảng đến. Họ sợ lây bệnh. Hắn giúp bố con nó một ít tiền để chữa bệnh. Khi về đến nhà chú Cần hắn cứ suy nghĩ trầm ngâm mãi rồi đi đến quyết định.
          Hắn bảo chú Cần:
          - Chú nên thu xếp rồi đưa thằng bé con thằng Lân lên trang trại với tôi. Tôi sẽ bố trí công việc cho mà làm, có thu nhập rồi mới khá lên được. Còn thằng con thứ hai của chú đang đi học thì phải cho nó tiếp tục đi học. Có học thì mới nên người. Thất học như tôi với chú thì khổ cả đời.
          - Vâng! Nhưng bác để em thu xếp việc nhà đã rồi sẽ đưa đứa con thằng Lân lên. Nhưng mà nó đi thì bà nó sống với ai?
          - Bà nó nói sẽ về sống với anh con cả. Với lại chú đừng lo, tôi sẽ có cách giúp đỡ bà mẹ thằng Lân. Điều quan trọng là cố đừng để thằng con duy nhất của nó hư hỏng.
          Một thời gian sau chuyến đi Hà Nam ấy, trang trại Ma Gà có thêm hai “công nhân” làm vườn. Chú Cần quả là một người có bàn tay khéo léo. Chú có thể thay thế hắn “động dao kéo” vào uốn tỉa những cây cảnh, cây thế có giá trị cao của trang trại.
          (hết phần 36)                                                             Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét