Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 15)

       
         Ảnh: "Phu vàng" ở­ Sa Phìn.
        
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

          Bọn tay chân hung hãn của Ông Cụt truy sát, đuổi theo hắn xuống tận thung lũng bãi vàng. Hắn nhanh nhẹn như một con vượn nhưng bọn lính của Ông Cụt cũng nhanh không kém. Chúng bám rất sát hắn. Qua chỗ ngoặt hẻm núi, hắn liền đổ người nằm ép xuống chui ngay vào trong một bụi cây rậm rạp và đầy gai. Bọn côn đồ hò hét nhau bám sát để khỏi mất dấu hắn. Có tiếng súng lên đạn lách cách. Bọn chúng thọc gậy, xỉa mã tấu vào từng bụi cây, đám cỏ. Hắn phải lăn ra nằm bẹp gí dưới cái rãnh nước thải bẩn thỉu. Hắn vơ vội đám lau sậy cỏ rác phủ lên người để ngụy trang, trốn sự truy lùng của bọn tay chân của Ông Cụt.
          Lùng sục chán, không tìm thấy hắn, bọn tay chân của Ông Cụt tức tối kéo nhau quay về đại bản doanh. Dọc đường chúng ngứa tay, ngứa chân đấm đá làm đám “phu vàng” kêu khóc ỏm tỏi dọc bờ suối.
          Chờ bọn chúng đi xa hắn mới lóp ngóp gạt lớp cỏ lau phủ trên người ngoi lên. Toàn thân hắn ngứa ngáy, thối hoắc vì mùi bùn bẩn do có các hoá chất thải ra trong quy trình sàng lọc vàng. Hắn làu bàu chửi đổng:
          - Đ… mẹ cái thằng Ông Cụt! Có giỏi thì mày đến gặp tao đấu tay bo một trận xem thằng nào thắng thua mới đáng mặt anh hùng hảo hán. Cái đồ chuyên núp bóng côn đồ như mày tao coi khinh vạn dặm…
          Hắn nhảy ùm xuống đoạn suối trong để tắm. Dìm người ngập sâu xuống nước vừa kỳ cọ, hắn vừa tụt quần, cởi áo ra giặt. Nhớ lời thằng Lân căn dặn, hắn mặc ngay bộ quần áo ướt lên người để che cái mặt hổ và cái đầu lâu xương chéo xăm trên ngực, trên lưng. Đoạn, hắn lần theo bờ suối đi về lán. Vừa đi hắn vừa huýt sáo. Có một con chim đột nhiên cất tiếng hót líu lo trên cành cây như hoà theo. Hắn nghển cổ lên nhìn. Hắn sững sờ khi trông thấy trên cái chạc cây có một bụi phong lan với những chùm hoa đang chớm nở rủ xuống rất đẹp. Hắn che mắt quan sát, đúng là loài kiều tím rồi. Hắn liền bám vào gốc cây thoăn thoắt leo lên. Vừa gỡ được bụi phong lan định tụt xuống thì hắn nghe có tiếng chân người và tiếng húng hắng ho. Cúi xuống nhìn, hắn nhận ngay ra là thằng Bất. Nó đi đâu vào giờ này nhỉ! Chờ thằng Bất đi qua chỗ gốc cây, hắn tụt nhanh xuống đất. Giấu vội giò phong lan vào lùm cây bên lối đi hắn lập tức bám theo chân thằng Bất.
          Thằng Bất lùi lũi đi về phía bên kia bờ con suối. Trông nó có vẻ tiều tụy. Hắn chợt hiểu, nó đang đi về chỗ gốc cây sung già, nơi có lán trại của mấy đứa con gái bán hàng tạp phẩm và bán dâm. Trời đã sâm sẩm tối. Ở giữa rừng sâu khi mặt trời khuất núi, ánh nắng vừa tắt thì bóng tối thường ập đến rất nhanh. Thung lũng bãi vàng giữa chốn rừng già mà khi đêm đến cũng nên thơ ra phết. Các máy phát điện mi-ni bắt đầu khởi động. Ánh điện lung linh dọc bờ suối. Những khu lán của phu vàng không có điện chỉ có ánh sáng đốt bằng vỏ cây rừng có nhựa trông mờ ảo trên sườn núi như những đốm lửa của ma chơi. Hắn không dám lội ngay sang bên kia suối sợ thằng Bất nhận ra. Hắn phải đi vòng lên phía trên một đoạn mới vượt sang. Đến gần chỗ quán của đám con gái, hắn nghe thấy tiếng rúc rích ngay chỗ lùm cây ven bờ suối.
          Tiếng con gái:
          - Anh trai hôm nay chơi số mấy! Số một, số hai, hay là số ba?
          Tiếng thằng Bất:
          - Thế nghĩa là thế nào?
          - Là làm chuyện ấy bằng tay, bằng miệng hay bằng… bướm! Từ bây giờ bọn em gọi các cấp độ phục vụ theo số thế cho nó lịch sự, có văn hóa… he… he… he…
          Hắn suýt nữa thì bật lên tiếng cười sằng sặc. Mẹ kiếp cái đồ gái điếm bán chôn nuôi miệng mà cũng lịch sự, văn hóa gớm nhỉ. Hắn định lao ra túm cổ thằng Bất cho nó mấy cái bạt tai thì lại nghe thấy tiếng nó thì thào:
          - Cứ phải là loại số cao nhất!
          Tiếng con gái:
          - Liệu anh có còn tiền và vàng không?
          - Bao nhiêu?
          - Số một hai phân, số hai ba phân, số ba bốn phân!
          - Sao cao thế?
          - Giá cả tăng lên rồi mà…
          - Giá cả tăng nhưng vàng kiếm được ngày càng ít hơn, có hôm đãi mỏi rã cả cánh tay suốt ngày chả nổi một phân bọ đấy.
          - Vậy thì hôm nay thôi nhé! Mà anh vẫn còn ghi trong sổ nợ chưa thanh toán hơn bảy chỉ đấy!
          - Rồi sẽ thanh toán đầy đủ, sòng phẳng cho bọn em hết, còn bo thêm nữa! Ông Cụt đã đồng ý nhận anh làm bảo vệ rồi. Lúc đó thì tiền vàng sẽ không thiếu. Nhưng thôi hôm nay làm việc ở mức “số một” cũng được! Nhớ vẫn ghi sổ nợ nhé!
          Tiếng thì thào im hẳn, chỉ còn nghe tiếng lọc xọc, hổn hển.
          Hắn lặng lẽ lùi lại quay về. Về đến lán gặp thằng Lân và chú Cần đang ngồi đợi cơm, hắn bảo:
          - Đúng là thằng Bất hỏng hẳn rồi!
          - Anh đã gặp nó rồi à? - Thằng Lân hỏi.
          - Vừa gặp xong, trông nó gầy yếu xơ xác lắm mà vẫn mò mẫm tìm đến chỗ bọn gái điếm…
          Chú Cần và thằng Lân cùng thở dài vẻ chán nản, họ còn nghe nói là hình như nó đã dính cả vào ma tuý rồi. Hai người cũng đã nhiều lần gặp nó để khuyên bảo. Họ mong nó hãy tránh xa cái bọn gái điếm và ma tuý vừa mất tiền vừa mất sức. Họ khuyên nó cố giữ mình ở chốn đầy rẫy những điều bất trắc, đĩ điếm và bệnh tật này. Họ đã nói hết nhẽ. Nhưng thằng Bất không những không nghe mà có lần nó còn chửi bới lại hai người nữa. Hắn cũng cảm thấy bất lực. Hắn hiểu khi con người đã sa vào một sự đam mê gì thì thật khó mà dứt bỏ. Gái cũng hấp dẫn như vàng. Khi đã có vàng người ta thường nghĩ ngay đến gái. Vàng đã tôn vinh con người lên tận đỉnh, nhưng rồi vàng cũng sẽ đẩy con người xuống tận đáy như thế.
          Ba người ngồi ăn cơm trong ánh lửa bập bùng của mấy gốc củi chụm lại. Họ không có nến, không có đèn. Mà họ cũng chả cần. Mỗi người có một tô cơm trộn lẫn rau rừng. Hôm nay họ có thêm vài miếng thịt mỡ lèo bèo. Đang ăn thì có tiếng kêu khóc nhốn nháo ở dãy lán bên cạnh. Hắn đặt tô cơm xuống đất đứng dậy nghe ngóng. Có nhiều tiếng gào khóc thảm thiết vọng đến:
          - Sập… hầm… vàng… Khe… Giát… rồi… ối… giời… ơi… là… giời…
          - Đi giúp họ cứ­u người ngay!
          Thằng Lân quát và lao xuống dốc. Hắn và chú Cần vội bỏ tô cơm đang ăn dở vớ lấy xẻng cuốc lao theo thằng Lân. Các khu lán trại nhốn nháo. Đèn đuốc sáng rực. Đám phu vàng rầm rập chạy về hướng Khe Giát. Mấy ngày trước trời mưa to nên đất đá trên cao bất ngờ trụt xuống lấp kín một hầm khai thác vàng dưới chân núi. Mấy phu vàng tham việc chưa kịp chui ra thì bị bít kín cửa hầm. May có một người ở phía ngoài thoát chết chạy về báo tin.
          Đám phu vàng ra sức đào bới tìm cửa hầm. Nhưng lượng đất đá sạt lở xuống khá lớn khiến họ khó xác định chính xác cửa hầm. Đào bới gần như suốt đêm đến gần sáng họ mới tìm thấy hai người bị vùi lấp. Đám phu vàng đưa hai thi thể xuống suối tắm rửa rồi bó buộc cho họ.
          Đám ma của phu vàng giữa rừng sâu không khăn tang, không kèn trống, cũng không có điếu văn cũng chẳng hương nhang, bát cơm quả trứng, chỉ có mấy bó hoa rừng đặt lên nấm đất đắp vội. Cuộc đời người phu vàng là thế, phải chấp nhận như thế. Hắn chợt thấy ngậm ngùi, cuộc sống của phu vàng thật là mỏng manh, nguy hiểm. Hắn nhớ hôm trước suýt nữa không có thằng Lân thì hắn cũng bỏ mạng vì sập hầm.
          Đó là ngày còn đang đãi vàng tự do trên sông. Hắn chui vào một cái hầm đám phu vàng moi sát bờ sông xúc đất cát đem ra để đãi. Trong những cái hầm ếch như thế này lượng vàng sa khoáng thường nhiều hơn là cát ngoài bãi sông. Đang lúi húi trong cái hầm ếch sâu hoắm ở chỗ bờ sông bên lở dựng đứng thì thằng Lân trông thấy vội thò cổ vào gọi:
          - Ra ngay đi anh! Moi cát kiểu này rất nguy hiểm lắm!
          - Không việc gì đâu! Mày đừng sợ, mọi người vẫn làm như thế cả mà!
          - Nhưng cứ moi sâu vào bờ thành một cái hầm ếch như thế này, bờ sông mà bất ngờ sụp xuống nguy hiểm lắm!
          - Mày yên tâm! Khi nào sắp sập thì nó phải kêu răng rắc chứ, lúc đó tao chạy ra vẫn kịp!
          Nhưng đất sập thì làm quái gì có chuyện kêu "răng rắc" như cây sắp đổ chứ! Giữa lúc hắn đang lúi húi đào moi đất cát dồn vào cái bao tải nên không để ý những mẩu đất vụn từ trên nóc hầm đột nhiên lả tả rơi xuống. Thằng Lân thấy thế hét to:
          - Đất sập đấy... chạy ra ngay!
          Vừa gào lên lạc cả giọng với vẻ hoảng hốt, thằng Lân vừa lao vào đẩy hắn ra khỏi cái hầm ếch. Hắn bỏ bao đất toài người ra trước. Một tảng đất to trụt đổ ụp xuống. Thằng Lân đang lồm cồm bò phía sau bị đất đè chẹn lấp ngang người. Nó ngã sấp mặt úp xuống nước. Nó cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi đám đất cát lổn nhổn. Hắn vội quay lại  cửa hầm cố nâng đầu thằng Lân lên khỏi mặt nước cho khỏi bị ngạt thở. Đám phu vàng thấy thế lao đến hối hả moi đất để lôi nó ra khỏi nơi nguy hiểm. Khi cả bọn chạy được ra xa thì một đoạn bờ sông đổ ầm xuống. Thật hú vía. Sau bận ấy mỗi khi chui vào hầm moi đất đá, đào quặng vàng nhất nhất hắn đều nghe theo lời chỉ dẫn của thằng Lân.

           (hết phần 15                                                            Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét