Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

Truyện ngắn vui CHUYỆN CUỐI NĂM Ở LÀNG

    CHUYỆN CUỐI NĂM Ở LÀNG

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Lão Cốc đạp xe sang nhà ông Tô từ lúc đầu giờ chiều. Gần tháng nay rồi ông Tô và lão Cốc mới lại ngồi uống trà và đàm luận thế sự với nhau. Đợt rét vừa qua hai ông chỉ ru rú ở nhà tránh rét. Ông Tô vui mừng nói với lão Cốc về chuyện đình làng mới sửa sang xong, mối mọt không thấy phá hoại nữa, đầu Xuân tới sẽ mở hội làng thật to. Lão Cốc thì lại có vẻ suy tư. Ông Tô hỏi:
-Có chuyện gì à?
-Cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm lắm nhưng mà tôi hơi bực… Sáng nay, ban điều hành câu lạc bộ thơ làng ta vừa họp xong, sáu hội viên mới sẽ được kếp nạp. Có hai người tôi không đồng ý phản đối, nhưng khi biểu quyết thì “thiểu số phải phục từng đa số” ông ạ!
-Hai người mới là ai thế?
-Là lão Hủ Tiếu bán cháo lòng tiết canh ngoài chợ và tay Hiếu Sự ở đội kèn đám ma… Hai người ấy thì thơ ca cái gì mà vào câu lạc bộ thơ chứ?
Ông Tô bật cười:
-Ông cứ so đo làm gì! Làm thơ có người hay, có người dở, có bài hay, có bài dở… câu lạc bộ càng đông càng vui… Mà tôi thấy lão Hủ Tiếu cũng có làm thơ đấy chứ. Hôm đi chợ tôi thấy lão vừa nấu cháo lòng, đánh tiết canh vừa đọc thơ:
“Cháo lòng ngon quá người ơi
Đi xa càng nhớ về nơi cháo lòng,
Tiết canh đỏ thắm ánh hồng
Ăn vào bổ máu thật không gì bằng…”.
Lão Cốc làu bàu:
-Thơ với chả thẩn! Thế còn thằng thổi kèn đám ma thì thơ thiếc cái gì chứ?
-Ấy… nó cũng là một “nhà thơ” đấy. Hôm trước, tôi đi đám hiếu cụ Thứ thấy nó ngẫu hứng ứng khẩu thành thơ khóc thay cháu nội của cụ đi lao động xuất khẩu vừa về thế này:
“Cháu là cháu nội cụ đây
Cháu đi “xuất khẩu” bên Tây về rồi,
Thế mà cụ lại qua đời
Cháu thương cụ nước mắt rơi nhạt nhòa.
Cụ sang Tây Trúc rất xa
Cháu xin biếu cụ đô-la đi đường…”.
Lão Cốc nghe vậy tuyên bố:
-Tôi sẽ không cùng ngồi “chiếu thơ” với những nhà thơ này. Nếu họ vào câu lạc bộ thì tôi ra xin ra ngay.
Ông Tô vội can:
-Ông đừng làm thế! Tôi còn nghe nói hôm tổ chức kết nạp thành viên mới lão Hủ Tiếu sẽ khao cả câu lạc bộ một bữa cháo lòng tiết canh ăn thoải mái, còn thằng Hiếu Sự sẽ đưa phường bát âm đến phục vụ các cụ khoản âm nhạc cho thật tưng bừng rộn rã đấy…
Lão Cốc đang định nói thêm câu gì đó thì thằng Bất phóng xe vào sân. Chào hai ông xong nó nói với lão Cốc:
-Lát nữa bố đi đón cháu giúp con nhé! Con phải lên bệnh viện tỉnh ngay bây giờ đây!
Lão Cốc và cả ông Tô đều chột dạ:
-Có chuyện gì mà mày phải vào bệnh viện tỉnh thế?
-Thằng Lố đang leo lên xây thì giàn giáo bị sập. Nó bị thương nặng phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi…
Ông Tô bảo:
-Thôi chết… năm hết tết đến rồi và bị thương vào viện thì thật khổ… Nghề xây dựng của chúng mày nguy hiểm quá. Mấy hôm trước ở Thái Bình sập giàn giáo chết mấy người rồi đấy.
-Đúng thế ông ạ! Con đi vay lãi lấy tiền để trả viện phí cho nó đây!
Lão Cốc hỏi:
-Thế nó không có bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm y tế gì à? Nó đi viện bảo hiểm phải thanh toán chứ. Tao nghe nói bảo hiểm chi trả đến hàng trăm triệu đồng, mỗi ngày nằm viện còn thêm được hơn một triệu nữa đấy!
Thằng Bất cười nhăn nhó:
-Ối giời… cụ là nhà thơ mà chưa nghe bài thơ về bảo hiểm hay sao?
-Bài thơ nào? -Lão Cốc hỏi lại. Thằng Bất đọc luôn:
“Bảo hiểm thật nguy hiểm,
Người dân gửi tiết kiệm
Biến thành “bảo hiểm suốt đời”
Gửi tiền vào dễ như chơi
Rút thì có lẽ lên trời dễ hơn?
Nghe lời tư vấn ngọt ngon
Đầu tư bảo hiểm mất luôn đống tiền...”.
Đọc xong bài thơ thằng Bất quay xe ra cổng. Vừa ngồi lên yên xe nó vừa nói thêm: “Nghề bảo hiểm mới thật là nguy hiểm nhất hai cụ ạ!”. Lão Cốc cũng nói:
-Thôi tôi cũng về để đi đón cháu đây!
Ông Tô tiễn lão Cốc ra cổng trong lòng đầy sự suy tư. Cuối năm ở làng sao mà lắm chuyện thế!
Hà Nội, ngày 29/12/2023
Có thể là hình ảnh về mỳ và cháo
Tất cả cảm xúc:
Bạn, Ngô Quang Hà, Đặng Giang Giang và 84 người khác

2 nhận xét: