Thứ Tư, 22 tháng 7, 2020

Truyện ngắn vui MONG CÓ CÁI CHUỒNG BÒ

MONG CÓ CÁI CHUỒNG BÒ
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Ông Tô đang định đi sang nhà anh trưởng thôn thì thấy lão Cốc -nhà thơ Cốc Vũ đi vào cổng. Tay phải lão Cốc đang cầm một cuộn giấy to. Ông Tô chột dạ lo lắng nghĩ: “Lão Cốc vừa được hội văn nghệ tỉnh mời đi dự trại sáng tác văn học tận trên đỉnh núi Tam Đảo. Nghe nói lão ta đi trại để hoàn thành bản thảo một trường ca về quê hương. Hôm nay mà lão ta đến đọc cho mình nghe cả cái trường ca dài dằng dặc ấy thì nguy to...”.
Lão Cốc vừa nhìn thấy ông Tô đã nói ngay:
- May quá! Gặp ông ở nhà... mà ông đang định đi đâu đấy?
- Tôi sang nhà anh trưởng thôn. Ông mới đi trại sáng tác về à?
- Vâng tôi mới về tối hôm qua. Được đi trại sáng tác, ăn thì ngon, ở thì phòng có máy lạnh mà không làm sao “sáng tác” được ông ạ!
- Tại sao lại thế?
- Có lẽ là tại mình là nông dân khổ mãi quen rồi, làm thơ, viết văn cũng phải khổ mới làm nổi...
Ông Tô cười bảo:
Làm gì có chuyện lạ thế! Con người ta khi càng sung sướng thì lại càng thăng hoa chứ?
- Không hẳn thế ông ạ! Cả tháng ở trại sáng tác, ngồi trong phòng máy lạnh chật vật mãi chả đẻ ra được một “tứ thơ” nào cho ra hồn, cái trường ca thì cũng chỉ sửa chữa tàm tạm. Vậy mà tối hôm qua về đến nhà trời nóng nực như nung tôi lại sáng tác được ngay một bài thơ đấy ông ạ!
- Thật thế cơ à?
- Đúng vậy! Để tôi đọc cho ông nghe nhé!
Lão Cốc -nhà thơ Cốc Vũ nói và mở cuộn giấy ra. Ông Tô chưa kịp phản ứng gì thì lão Cốc đã sang sảng đọc luôn:
“Tưởng là “hạ cánh an toàn”
Nào ngờ lại thấy công an đến tìm
Túi đang lèn chặt “Mỹ kim”
Bàng hoàng khi cửa nhà lim đang chờ,
Đương quyền đã giở đủ trò
Trời Tây đã trải, gái tơ đã từng
Quỹ công thoải mái vãi vung
Ngờ đâu chẳng được ung dung hết đời...
Mụ kia nhanh cẳng chạy rồi
Thân ông chân chậm vào nơi cửa... tù
Thôi thì kêu bị... ung thư
Mong tòa thương xót giảm trừ án giam,
Thật buồn cho kiếp quan tham...”.
Đọc xong bài thơ, lão Cốc nói:
- Bài thơ này tôi còn chưa kịp đặt tên ông ạ!
Ông Tô bảo:
- Lấy luôn câu cuối làm tựa đề cho bài thơ là được ông ạ!
Lão Cốc -nhà thơ Cốc Vũ gật gù:
- Đúng! Tên bài thơ là “Thật buồn cho kiếp quan tham” hay! Rất hay. Tôi sẽ gửi ngay cho báo tỉnh. Nếu bài thơ này được đăng có nhuận bút chúng ta lại được một bữa bia thịt chó thật ngon lành ông ạ!
Ông Tô lại bảo:
- Thế thì ông phải gửi ngay cho báo đi...
Lão Cốc gật đầu:
- Trưa nay về tôi sẽ vi tính và gửi cho báo. Bây giờ tôi và ông cùng sang nhà anh trưởng thôn luôn.
Ông Tô hỏi:
- Ông cũng sang bên ấy à! Không biết có chuyện gì mà trưởng thôn Trần Kính triệu tập thế nhỉ?
Lão Cốc thủng thẳng:
- Là để bàn việc chuyện làm “nhà đại đoàn kết” cho bà Mùa. Bà Mùa sống một mình, không có con cái, lại luôn đau ốm là hộ nghèo nhất làng đấy! Tôi nghe thằng Bất nó nói thế. Nó và đám thanh niên trong làng đã kéo sang bên ấy hết rồi. Nó còn nói với tôi là có một doanh nghiệp tài trợ 50 triệu đồng, vận động bà con làng xóm giúp thêm để làm cho bà ấy lấy hai gian nhà chắc chắn đỡ lo mùa mưa bão tới. Làng mình còn khó khăn nên bà con cũng phải chắt bóp để giúp đỡ bà Mùa làm nhà...
- Thế hả! Hôm qua trưởng thôn đến tôi đi vắng nên không rõ chuyện. Lúc về chỉ thấy thằng cháu nói ông sáng nay sang nhà trưởng thôn để họp thôi...
- Việc thế đấy ông ạ! Thằng Bất và cánh thợ nề trong làng nói sẽ nhận việc xây nhà miễn phí cho bà Mùa. Căn nhà của bà Mùa chưa đến một trăm triệu, chỉ đủ tiền mua vật liệu thôi. Lúc nãy nói đến chuyện xây nhà đại đoàn kết nó còn bảo tôi “ước gì có một cái chuồng bò bố ạ!”.
Ông Tô ngạc nhiên:
- Tại sao thằng Bất lại “ước có một cái chuồng bò”. Bên nhà ông đã có chuồng bò và cả chuồng lợn, chuồng gà rồi cơ mà?
Lão Cốc phá lên cười:
- Thế ông không nghe câu chuyện rất lạ là ở trong Nghệ An họ xây chuồng bò cho một hộ dân đồng bào dân tộc thiểu số, mỗi cái chuồng bò kinh phí hết đến... 236 triệu đồng à? Số tiền này ở quê ta làm được một ngôi nhà khá to cho người ở đấy?
Ông Tô bảo:
- Tôi cũng đã đọc báo biết chuyện ấy rồi. Họ xây những 67 cái “biệt thự cho bò”, mỗi cái hết đến hơn hai trăm triệu đồng, tổng dự án chuồng bò lên tới 12,5 tỷ đồng ngân sách của nhà nước. Thật đúng là một sự tham ô trắng trợn và quá tàn bạo ông ạ!
Lão Cốc lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp! Ước gì mà làng ta bây giờ có một cái chuồng bò như thế!
Hà Nội, ngày 22-7-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét