Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Truyện ngắn vui HOAN HÔ CÔNG AN

HOAN HÔ CÔNG AN
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo 

Không có mô tả ảnh.

Buổi sáng, ông Tô đang lúi húi xới cây ngoài vườn thì lão Cốc đến. Tay lão cầm một cuốn sách dày cộp giơ lên từ ngoài cổng như muốn khoe với ông Tô. Đó là tập thơ vừa mới in xong của hội thơ và câu lạc bộ thơ làng. Lão Cốc hể hả gọi to:
- Ông Tô ơi! Ra mà xem tác phẩm thơ của làng ta đây này! Tôi có những ba bài thơ được chọn in trong sách nhé!
Ông Tô buông cái cuốc cùn đi vào sân. Ông bắt tay chúc mừng lão Cốc. Lão Cốc bảo:
- Ông lại cho tôi mượn cái đĩa và hai cái ly nhé! Hôm nay, tôi và ông phải uống thật say để chào mừng tuyển tập thơ của hội thơ làng ta ra mắt nhé!
Lúc này ông Tô mới nhận ra ngoài tập thơ dày cộp lão Cốc còn ôm theo một chai rượu và gói lạc rang to. Ông bảo:
- Thì uống để chúc mừng ông và hội thơ làng ta… nhưng uống vui chút thôi kẻo say xỉn trông bệ rạc lắm!
Lão Cốc gật đầu nhưng lại nói:
- Lỡ có say chút thì cũng không sao! Hôm nay tôi vui quá vì đã chính thức trở thành “nhà thơ” của làng ta rồi!
- Xin chúc mừng nhà thơ Cốc Vũ!
Lão Cốc cười mãn nguyện:
- Cảm ơn ông vẫn nhớ “bút danh” của tôi… Nào chúng ta cùng cạn ly…
Lão Cốc ngửa cổ làm một hơi hết luôn ly rượu. Rồi như chợt nhớ ra, lão bảo:
- Tập thơ này là tôi đề tặng ông. Ông là người tôi quý nhất nên mới tặng sách. Tổng số in có 100 cuốn. Mỗi người chỉ được có hai cuốn thơ thôi ông ạ!
- Thế thì tôi vinh hạnh quá…
Nói đoạn, ông Tô giơ cả hai tay đỡ cuốn sách lão Cốc trịnh trọng trao tặng. Ông mở tập thơ ra xem. Trong sách có in thơ và cả ảnh chân dung, tóm tắt tiểu sử các tác giả nữa. Ông Tô lật tìm trang có in thơ của Lão Cốc để đọc thì lão ta bảo:
- Thôi… thơ in trong sách thì ông đọc sau. Hôm nay, tôi vừa sáng tác được một bài thơ mới, tôi xin ngâm đọc để ông nghe nhé?
- Thế cùng được!
Ông Tô đáp và đặt cuốn sách xuống chiếu. Lão Cốc rút từ trong túi áo ra một tờ giấy gấp viết tay mở ra và bắt đầu đọc:
- Bài thơ: Hoan hô công an…
Ông Tô ngạc nhiên:
- Thơ phú gì mà giống như hô khẩu hiệu thế?
Lão Cốc bảo:
- Thì ông cứ nghe tôi đọc xong rồi góp ý sau nhé!
Nói xong, lão Cốc hắng giọng rồi đọc to bài thơ:
“HOAN HÔ CÔNG AN
Thanh tra xây dựng về đây
Kiểm tra quy hoạch tỉnh này ra sao?
Người nách thước, kẻ tay dao
Hằm hằm rà xét đã bao nhiêu ngày,
Nhiều ông tái mét mặt mày
Lo từng sai phạm phen này lộ ra,
Trưởng đoàn một vị “nữ oa”
Chuyên chống tham nhũng (chắc là thanh liêm?)
Ai ngờ toàn bọn moi tiền
Đòi hai lăm tỷ phải liền “chung chi”,
Cả đoàn năm vị lăm le
Thanh tra một chuyến no nê Vĩnh Tường…
Nào ngờ “đứt gánh” giữa đường
Công an bắt được khi đương vòi tiền
Thanh tra mặt mũi xám đen
(Đeo mo cho cả cấp trên của mình),
Thói quen làm chuyện bất minh
Để mang tiếng xấu cả ngành thanh tra…
Hoan hô công an quê ta
Chiến công bắt sống bọn ma ăn tiền…”.
Đọc xong bài thơ lão Cốc hỏi ông Tô:
- Ông thấy bài thơ này của tôi thế nào?
Ông Tô gật gù:
- Bài thơ hay và rất thời sự. Chuyện vừa mới xảy ra thế mà ông đã có ngay thơ thì giỏi quá. Bài thơ này ông gửi cho báo tỉnh có khi được đăng đấy!
Lão Cốc phấn khởi:
- Ông nói rất đúng! Để tôi về bảo thằng cháu nó “vi tính” ngay rồi gửi cho báo tỉnh luôn. Bài thơ này mà được đăng báo, có nhuận bút tôi sẽ khao ông một bữa thật hoành tráng ngoài quán thịt chó của mụ béo đầu làng nhé!
Ông Tô cười cười gật đầu.
Lão Cốc - nhà thơ Cốc Vũ đứng dậy ra về để gửi bài thơ cho báo tỉnh. Lão bước đi hơi liêu xiêu nhưng không bị vấp ngã.
Ông Tôi đứng ở sân nhìn theo lão Cốc. Tự dưng hôm nay ông thấy lão Cốc này sao mà đáng yêu đến thế…
Hà Nội, 14-6-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét