Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 40)


        TRĂNG LẠNH
          Truyện dài của Trọng Bảo

          Chị Tình nằm đó, lặng yên trong hội trường.
        Thằng Nam và cái Liên đã bóc bỏ hai chữ "Hạnh phúc" để dán lên dòng chữ "Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Thị Tình". Các bức tường hai bên và phía sau hội trường thì vẫn còn nguyên những hình họa tiết tươi vui của một đám cưới chưa kịp bóc.
         Sắp tới giờ tổ chức buổi lễ thì anh Thức và một chiến sĩ mới đến. Trận địa đơn vị pháo cao xạ bên kia sông cũng bị trúng bom Mỹ. Một chiến sĩ đơn vị cao xạ hy sinh và ba chiến sĩ khác bị thương. Anh Thức phải lo cho xong mọi việc ở đơn vị mình rồi mới sang dự lễ truy điệu của người vợ sắp cưới. Anh lặng lẽ đặt lên nắp quan tài chị Tình một cái lược, hai chiếc nhẫn và một cái hộp đựng bàn chải, thuốc đánh răng. Tất cả đều được làm bằng đuya-ra, một thứ hợp kim lấy từ xác máy bay Mỹ mà đơn vị anh đã bắn rơi. Đây cũng là những vật kỷ niệm anh dự định sẽ tặng chị trong ngày cưới. Người chiến sĩ đi cùng trân trọng đặt lên một bó hoa tươi. Đó chính là bó hoa hồng mà các chiến sĩ đơn vị cao xạ chuẩn bị để tặng cô dâu trong tiệc cưới. Chỉ khác là dải nơ hồng buộc bó hoa đã được thay bằng một dải băng đen. Cái Liên cũng đặt lên trên nắp quan tài người chỉ huy của mình một cái gói nhỏ bằng giấy màu hồng nhạt. Đó là tặng phẩm đám cưới của nó và chị Nhân. Trong cái gói nhỏ ấy có một bộ đồ lót của phụ nữ màu trắng mỏng tang dành cho cô dâu mặc trong đêm tân hôn.
          Bốn người gồm trung úy Thức, cái Liên, thằng Nam và người lính cao xạ cùng đứng cúi đầu từ biệt người đã khuất. Anh Thức bảo sau lễ truy điệu anh phải lên đường đi nhận nhiệm vụ mới ngay. Anh được bổ nhiệm giữ chức vụ tiểu đoàn phó tại một đơn vị tên lửa, loại vũ khí mới mà anh đã được cử đi tập huấn sử dụng và chỉ huy bắn mấy tháng trước. Đơn vị tên lửa của anh nhận nhiệm vụ hành quân gấp vào tuyến lửa khu bốn để "đón lõng" bắn hạ máy bay chiến lược B52 của giặc Mỹ.
           Buổi lễ truy điệu diễn ra trong tình trạng báo động phòng không được nâng cấp sau trận bom lúc trưa nay. Hội trường đóng kín các cửa để ánh sáng lóa của cây đèn măng-xông khỏi lọt ra bên ngoài. Trên lễ đài khói hương nghi ngút. Tiếng khóc nghẹn của mẹ và em gái chị Tình. Chủ tịch xã Nguyễn Trung Hiếu đọc điếu văn, giọng đầy đau thương, xúc động. Giữa lúc đang tổ chức lễ tang chị Tình thì lại nhận được tin cái Na đã chết tại bệnh viện dã chiến của quân đội, vết thương quá nặng nên nó không qua nổi. Chủ tịch xã Nguyễn Trung Hiếu thông báo cho các đại biểu biết buổi tối ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu nữ chiến sĩ dân quân Mai Thị Na tại làng Hạ. Bố mẹ cái Na đã đưa nó về nhà rồi. Vậy là trận bom lúc gần trưa nay trung đội dân quân làng Hạ có hai người hy sinh, bốn người bị thương, mất đúng một phần năm quân số. Làng Hạ kể từ hôm nay có thêm hai liệt sĩ mà không cần giấy báo tử.
          Lễ truy điệu xong thì đã quá nửa đêm. Anh Thức rất buồn khi vĩnh biệt người vợ sắp cưới. Mặt anh hốc hác, sạm đen vì khói đan. Anh chia tay những người dân quân dũng cảm làng Hạ rồi cùng người chiến sĩ đi ngay trong đêm cho kịp thời gian hành quân. Anh không thể ở lại để đưa chị Tình về nơi an nghỉ cuối cùng. Mờ sáng hôm sau chị Tình sẽ được đưa đi mai táng ở trên một quả đồi lá cọ phía sau làng Hạ. Suốt đêm ấy, các chiến sĩ dân quân đã bồng súng thay nhau đứng canh cho chị yên nghỉ trong hội trường. Chôn cất chị Tình xong thì trời đã tang tảng sáng, cái Liên rủ thằng Nam cùng tranh thủ đi thăm chị Nhân và những dân quân bị thương đang nằm điều trị ở bệnh viện quân y số 9 sơ tán tại xã bên. Sau đó hai người vòng lên trận địa Đồi Ma luôn. Hai đứa đi tắt qua một khu rừng lim sang xã bên. Con đường mòn cắt qua mấy dòng suối lổm ngổm sỏi đá nên rất khó đi. Hai người đến khu rừng bệnh viện quân đội sơ tán thì bị chặn lại. Một chiến sĩ vệ binh đeo băng đỏ đề nghị họ xuất trình giấy tờ. Khi biết cái Liên và thằng Nam đều là dân quân làng Hạ, những người bằng súng bộ binh đã bắn rơi máy bay phản lực hiện đại của Mỹ hôm qua, chiến sĩ vệ binh nhiệt tình hướng dẫn họ đến nơi những người đồng đội bị thương đang điều trị.
          Chị Nhân và hai nữ dân quân đang nằm ở một căn phòng trong ngôi nhà dã chiến nửa chìm nửa nổi. Thấy cái Liên và thằng Nam đến hai nữ dân quân bị thương nhẹ ở tay và ở đầu liền ngồi dậy. Chị Nhân thì vẫn nằm nghiêng quay mặt vào vách nhà hầm như đang ngủ.
          Vừa bước vào phòng cái Liên đã lên tiếng hỏi:
          - Mọi người đã đỡ chưa?
          - Tao với cái Linh đã đỡ rồi! Chỉ vài hôm nữa là xuất viện về tiếp tục chiến đấu được ngay. Chỉ có chị Nhân là vẫn...
          Cái Mận cánh tay trái băng trắng toát treo trên cổ đáp rồi hất hàm về phía chị Nhân. Cái Liên ngạc nhiên hỏi lại:
          - Chị Nhân bị thương nặng lắm à?
          Cái Mận vội vã tụt xuống khỏi giường giơ cánh tay không bị thương lên ra hiệu. Rồi nó kéo cái Liên ra bên ngoài cửa phòng thì thào:
          - Chị Nhân đã bị... sảy thai rồi! Chị Nhân đang rất buồn. Mày lựa lời động viên an ủi chị ấy nhé! Chuyện này cũng đừng nói cho ai biết kẻo chị ấy sẽ bị kiểm điểm kỷ luật mất thôi...
          Cái Liên trợn tròn mắt, há miệng ngạc nhiên. Nhưng rồi nó hiểu ra ngay mọi chuyện. Thì ra, chị Nhân đã có thai với tay phó tiến sĩ "họ dê" kia rồi. Cái Liên nghĩ thầm: "Thảo nào dạo này trông chị có vẻ đẫy đà hơn, đi đứng chậm chạp, nhất là không bao giờ tắm chung với mình. Thì ra, chị ấy sợ mình phát hiện ra quầng vú bị thâm do nghén”. Cái Liên bây giờ mới biết là chị Nhân đã buộc chặt bụng cố giấu không để mọi người biết đã có thai mấy tháng. Hôm qua, do bị sức ép của quả bom nổ gần, chị Nhân bị hất đập bụng vào thành công sự nên cái thai đã động mạnh. Khi chị đang tham gia đào bới tìm người dưới hố bom thì bị sảy thai, máu ra ướt sũng hai ống quần. Lúc ấy mọi người lại cứ tưởng chị bị thương vào đùi, vội vàng cáng ngay đến bệnh viện quân đội. May mà chị được đưa đi cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.
          Cái Liên và cái Mận quay vào phòng. Chị Nhân đã nằm quay lại và đang nói chuyện với thằng Nam. Cái Liên cố nén hỏi:
          - Anh Thụy đang nằm ở đâu?
          Chị Nhân nói, giọng có vẻ còn rất buồn và mệt mỏi:    
          - Anh ấy nằm cách đây một đoạn. Tối hôm qua sau khi được cấp cứu tỉnh lại, anh ấy còn sang đây hỏi thăm tình hình của mọi người...
           Cái Liên bảo thằng Nam cùng sang thăm Dương Thụy. Hai đứa đi theo tuyến giao thông hào rộng phía trước ngôi nhà nửa chìm nửa nổi sang khu nhà dành cho các thương bệnh binh nam giới ở ngay gần bên cạnh. Trong căn nhà hầm này cũng kê mấy chiếc giường cho bệnh nhân. Chỉ có một người mặc quân phục đang nằm trên cái giường ở góc nhà. Một chị phụ nữ mặc áo blu trắng đang dọn dẹp gấp chăn màn trên cái giường giữa phòng. Đó là một y tá của bệnh viện quân đội. Cái Liên chào chị rồi hỏi:
           - Chị ơi! Anh dân quân làng Hạ bị thương nằm ở đây đâu rồi ạ?
          Chị y tá bảo:
          - Đấy là phó tiến sĩ Dương Thụy…
          - Đúng rồi! Hôm qua anh ấy bị thương đưa đến đây cấp cứu.
          - Ông này đâu có bị thương! Mà ông ấy chỉ bị ngất đi vì… hoảng sợ quá thôi!
          Chị y tá nói nhấm nhẳng. Cái Liên phải hỏi lại cặn kẽ thì mới hiểu rõ mọi sự. Hóa ra là hôm qua khi máy bay Mỹ lao xuống ném bom, bắn rốc-két vào trận địa Đồi Ma, phó tiến sĩ Dương Thụy sợ quá đã bỏ chạy xuống chân đồi, vứt luôn hòm đạn 12ly7 ở lưng chừng dốc. Đấy cũng chính là hòm đạn mà lão Vận đã nhặt được và vác lên trận địa. Cũng do quá hoảng loạn nên Dương Thụy bị ngất xỉu đi, mặt úp xuống vũng bùn nhão, may mà có người kịp phát hiện. Chỗ Dương Thụy bị ngã ngất cũng là đoạn hào cụt mà đám con gái làm chỗ đi vệ sinh, nơi lần trước vị phái viên quân sự cấp trên Lê Thanh Tục đã lao vào ẩn nấp khi máy bay Mỹ ập đến ném bom.
          Cái Liên đến gần chị y tá hỏi thêm:
          - Thế vị phó tiến sĩ ấy đâu rồi hả chị?
          - Đi rồi!
          - Đi đâu ạ?
          - Không biết! Bố mẹ ông ấy vừa mới đưa xe con đến đón xong. Họ đề nghị cho ông ấy xuất viện gấp để đưa ngay về một bệnh viện trung ương có phương tiện, trang thiết bị hiện đại, thuốc men đầy đủ, tốt hơn, bác sĩ giỏi hơn để tiếp tục điều trị và an dưỡng.
           Cái Liên khẽ thở dài. Nét mặt nó hơi cau lại. Vậy là tay phó tiến sĩ “họ dê” này lặng lẽ ra đi mà không nói một lời nào với người yêu là chị Nhân đang nằm điều trị ở ngay phòng bệnh bên cạnh. Hắn ta đã bỏ chạy khỏi trận địa và người yêu như thế đấy. Mãi sau này cái Liên và các đám dân quân làng Hạ mới biết Dương Thụy đã được ông bố xin cho đi du học tại Liên-xô để nghiên cứu và bảo vệ luận án tiến sĩ về văn hóa với tiến trình phát triển của xã hội loài người...

           (còn nữa)                                              Hà Nội, 11-2014       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét