Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2021

Truyện ngắn vui QUAN THAM NHỚ MẸ

     QUAN THAM NHỚ MẸ

Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Cuối năm nghĩa trang làng nghi ngút khói hương. Người ta đi tảo mộ mời ông bà, tổ tiên, những người thân đã khuất về nhà “ăn tết”. Bất ngờ ông Tô gặp bố con lão Cốc và mấy người làng cũng đang tảo mộ ở nghĩa trang của làng. Họ chào nhau. Ông Tô vừa cắm nén nhang lên một ngôi mộ vừa nói với Lão Cốc:
- Sắp xuống lỗ rồi mà vẫn không quên ngày xưa Tết đến được mẹ cho đi chợ tết ông ạ!
- Đúng là nhớ thật ông ạ! Tôi nhớ ngày ấy theo mẹ đi chợ, mẹ bớt tiền sắm sửa tết cho tôi mấy hào để mua bánh pháo tép về đón giao thừa…
Thằng Bất nghe hai cụ nói với nhau như vậy liền lên tiếng:
- Chả riêng gì các cụ, ai mà chả nhớ tới mẹ… Quan tham người ta cũng còn nhớ mẹ cơ mà?
Lão Cốc lừ mắt:
- Đang chuyện nọ thì xọ chuyện kia! Quan tham thì nhớ mẹ làm cái gì hả?
- Thì đấy… Được tòa cho phép nói lời sau cùng, vị đô trưởng nọ rưng rưng nhớ nhắc tới mẹ, sợ mãn hạn tù trở về không còn kịp lo hậu sự cho mẫu thân?
Ông Tô bấy giờ mới nói:
- Chỉ tiếc rằng lúc ấy họ mới nhớ tới mẹ? Buồn quá!
Thằng Bất nói thêm:
- Quan tham mãi đến lúc ra tòa mới nhớ tới mẹ. Ông đô đốc thứ trưởng tham ô vẫn xin tòa giảm án để về sống với mẹ già. Đau nhất là cái ông bộ trưởng bộ “hai lần tê tê” nhận hối lộ mấy triệu đô-la giấu ở ban công. Ông thoát án tử hình, nhận án chung thân mẹ già tóc bạc khóc ôm con mà ông không ôm lại mẹ được vì tay đang mang còng… Hóa ra quan tham khi nhớ đến mẹ thì hình như tất cả đều đã quá muộn?
Thằng Lố nói xen vào:
- Hiện nay thêm một loạt quan tham kếch sù ở ngành y tế nâng giá vật tư, thiết bị chữa bệnh, ăn vào viện phí của bệnh nhân nghèo khốn khổ, ăn vào bộ kit test xét nghiệm Covid-19 giữa lúc dịch bệnh đang căng thẳng, nhân dân đang lo lắng. Mà họ nâng giá chia nhau ăn đến hàng chục tỷ đồng. Liệu các ông bà ấy có nhớ đến mẹ như các vị “quan tham tiền bối” không nhỉ?
- Nhớ quá đi chứ! Nhưng phải đến lúc ra tòa, bước chân vào nhà tù họ mới nhớ. Nếu trước đó mà nhớ thì họ đã không tham nhũng vì có người mẹ nào dạy con mình ăn cắp, tham nhũng đâu?
- Đúng vậy!
Lão Cốc- nhà thơ Cốc Vũ gật gù và liền ứng khẩu thành thơ:
Bước chân vào cửa nhà tù
Quan tham chợt nhớ tới u ở nhà,
Hai hàng nước mắt nhạt nhòa
Ước gì mình chẳng phải là quan tham?
Nhưng tay đã chót nhúng chàm
Nhớ u thì cũng phải làm “nhần tu”…
Vĩnh Phúc, 20/12/2021
Có thể là tranh biếm họa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét