Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 7)

       TRĂNG LẠNH    
                  Truyện dài của Trọng Bảo 

           Trận địa Đồi Ma xây dựng xong. Trung đội dân quân thường trực bố trí khẩu 12ly7 và tổ chức luân phiên trực chiến hàng ngày. Ngoài khẩu đội 12ly7 còn có một tổ làm nhiệm vụ canh gác phòng không, gõ kẻng báo động, báo yên để nhân dân biết khi có máy bay địch xuất hiện kịp thời xuống hầm phòng tránh và lại ra đồng tăng gia sản xuất. Hàng ngày tiếng kẻng vang lên. Khi dồn dập ba tiếng một là có địch đang đến. Khi thong thả một hồi kẻng dài là kẻ thù đã bay xa. Người dân nín thở nghe từng nhịp kẻng vọng về từ phía Đồi Ma.
             Khu Đồi Ma hoang vắng. Ngày trước ban đêm ít ai dám trèo lên đồi. Đêm đêm chỉ có ánh sáng lập lòe của những con đom đóm và tiếng bọn chuột chạy cắn nhau chí chóe. Khi trở thành trận địa phòng không của dân quân Đồi Ma có thêm ánh đèn dầu tù mù trên đỉnh đồi. Đám dân quân nữ sợ ma nên đèn thắp suốt đêm. Khi có tiếng máy bay xa xa vọng về thì họ mới tắt đèn hoặc đưa đèn vào trong hầm che ánh sáng hắt lên trời. Căn nhà hầm nửa nổi, nửa chìm sát ngay bên cạnh khẩu 12ly7. Gian nhà hầm rộng khoảng sáu mét vuông trở thành nơi ngủ trực đêm cho cả hai bộ phận xạ thủ 12ly7 và trực canh gác phòng không. Hôm nào đến phiên trực của thằng Hừng thọt và thằng Nam thì bọn con gái bớt sợ. Hai thằng con trai nằm lăn ngay trên sườn đồi mà ngủ, chúng chẳng sợ gì ma quỷ. Mấy đứa con gái nằm dưới nhà hầm cũng thấy yên tâm vì có hai thằng con trai đang nằm ở trên nóc hầm. Cái Liên thường hay cười khúc khích lấp lửng nói đùa:
            - Cứ có đàn ông nằm ở trên là yên tâm nhất!
            - Mày chỉ được cái lắm chuyện! - Chị Nhân mắng nó.
            Cái Liên thường nhõng nhẽo với trung đội trưởng Tình về chuyện cắt cử trực đêm trên Đồi Ma. Vì thế, nó thường được trực đêm cùng phiên với chị Nhân. Hai chị em nằm gác đùi lên nhau trong hầm rủ rỉ đủ chuyện cho đến hết đêm. Mà những câu chuyện của hai chị em thì chẳng bao giờ cạn.
             Đêm về trên Đồi Ma gió thổi vi vút. Đã sang mùa đông những làn gió càng về khuya càng thêm lạnh. Đêm nay ca gác có ba chị em. Ngoài chị Nhân, cái Liên còn có thêm cái Hường ở tiểu đội 2. Con trai thì còn mỗi thằng Nam. Nó che miếng vải bạt nằm co ro ở trên nóc nhà hầm. Chị Nhân định gọi nó xuống dưới nhà hầm cho đỡ lạnh nhưng cái Liên vội ngăn lại:
             - Nó xuống cùng chị em mình ngủ đêm dưới nhà hầm là vi phạm kỷ luật do trung đội trưởng quy định cấm nam nữ chung hầm đấy! - Cái Liên thì thầm nói tiếp: - Với lại có nó cùng ở trong hầm chị em mình không nói chuyện được đâu!
             Chị Nhân cũng thích nghe cái Liên kể những chuyện linh tinh nên chần chừ. Chị lấy thêm cái ruột chăn bông tiết kiệm dày cộm đưa lên cho thằng Nam. Thằng Nam quấn cái lõi chăn vào người rồi cười khì khì bảo:
             - Thế này thì em ấm quá rồi! Các chị cứ yên tâm mà ngủ kỹ đi. Nếu có máy bay địch xuất hiện em sẽ gõ kẻng báo động ngay. Khi xã đội trưởng hoặc trung đội trưởng lên kiểm tra trận địa em sẽ lập tức gọi các chị dậy, đừng lo.
             Thằng Nam nói vậy cho mấy chị em yên tâm. Nhưng ai mà tin nó. Có nhiều đêm làm nhiệm vụ trực chiến mà nó ngủ say như chết, máy bay Mỹ gầm rú trên bầu trời, tiếng bom nổ ầm ầm phía cầu Việt Trì mà nó vẫn ngáy o o. Thằng này còn trẻ lại vô tư nên cả trung đội ai cũng quý coi nó như một đứa em út. Có cái kẹo, củ khoai, bắp ngô mọi người đều để dành cho nó. Tuy được cưng chiều như thằng Nam không bao giờ ỉ nại vào các chị. Nó tự coi mình là một chiến sĩ thực thụ. Mọi việc nó đều hăng hái xung phong. Tuy ít tuổi nhưng thằng Nam thạo nhiều việc. Bố nó mất sớm, mẹ đau yếu thường xuyên nên nó trở thành trụ cột của gia đình, chăm lo cho mẹ và em gái. Nó tham gia dân quân mẹ nó có thêm dăm chục cân thóc mỗi vụ cũng đỡ lo hơn khi giáp hạt, lúc mùa màng thất bát.
             Khi thằng Nam đã cuộn tròn cả người cả súng vào trong chiếc lõi chăn bông tiết kiệm ngáy vang thì ba chị em dưới nhà hầm vẫn chưa ngủ. Ba người chùm chung một cái chăn bông mỏng rúc rích tâm sự. Cái Liên thì thầm:
             - Chiều nay em nhận được thư của hắn chị ạ!
             - Thư của thằng Xuyên à?
             Cái Liên vội bịt miệng chị Nhân. Nó không muốn cho cái Hường biết những chuyện bí mật của mình. Chị Nhân hỏi tiếp:
             - Tình hình của nó thế nào rồi? 
             - Hắn vừa huấn luyện vừa hành quân vào Nam. Hiện thì đã đi đến Nghệ An rồi.
             - Thế à?
             - Hắn có gửi lời hỏi thăm sức khỏe chị đấy!
             - Ừ…
             - À… mà anh Thứ cũng nhờ em gửi lời hỏi thăm sức khỏe của chị đấy! Anh Thứ và hắn vẫn ở cùng tiểu đội…
             Nghe cái Liên nhắc đến Thứ chị Nhân thấy mặt nóng bừng. May là ánh đèn dầu leo lét lại cùng nằm nhìn lên nóc nhà nên cái Liên không thấy mặt chị đang đỏ bừng. Với lại nó không biết chuyện đã xảy ra giữa chị và Thứ buổi sáng ở ruộng bèo hoa dâu. Mà thôi, chuyện chẳng có gì đáng nói. Một sự đụng chạm cố tình giữa thằng Thứ và chị lần ấy không phải là tình tứ gì mà chỉ là sự tò mò thèm khát. Tuy vậy, chị Nhân cũng mãi không quên được sự việc đã xảy ra hôm ấy. Cái Liên vẫn thì thầm:
             - Tự dưng em thấy nhớ… hắn quá chị ạ!
             - Thì yêu sớm nên khổ thế em ạ!
             - Nhớ cả chuyện khác cơ… mà hắn bảo cũng vậy chị ạ…
             - Chuyện khác… nào…
             Câu chuyện giữa hai chị em cứ rời rạc, chả đâu vào đâu khiến cái Hường không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Nó quay mặt ra rồi ngủ thiếp đi. Khi nhịp thở của cái Hường đã đều đều cái Liên mới nói tiếp:
             - Có khi em cũng xin đi bộ đội hoặc thanh niên xung phong chị ạ!
             - Sao tự nhiên mày lại có ý định thế hả?
             - Em muốn cùng vào chiến trường với anh Xuyên… để gặp anh ấy…
             - Vào đấy để làm gì! Nó ở bộ đội chuyển đơn vị luôn luôn, mặt trận lại rộng, gặp nhau thế nào được?
             - Vẫn biết thế… nhưng em nhớ lắm… không chịu nổi nữa rồi!
             - Nhớ gì mà nhớ! Chúng mày đã phải là vợ chồng đâu mà nhớ?
              Cái Liên ôm chặt lấy ngực chị Nhân cười hi hí:
              - Chuyện ấy thật khó quên chị ạ! Chị cứ thử một lần mà xem.
              Chị Nhân gỡ tay cái Liên rồi lật người nằm ngửa nhìn chăm chăm lên nóc nhà hầm. Gió mùa đồng bắc thổi sàn sạt trên mái nhà lều lợp bằng lá cọ. Cái lạnh từ lòng đất tỏa ra khiến chị thấy lạnh lùng. Chị khẽ thở dài bảo:
               - Thôi cố ngủ đi một lát. Ngày mai còn phải đi đào giao thông hào nối xuống chân đồi… -Ngừng một lát chị nói thêm: -Chiến tranh biết bao giờ kết thúc, nam giới ra trận hết thế này rồi… rồi… chúng mình sẽ chết già mất thôi…
              - Dại gì mà chết già hả chị! Tuổi xuân chỉ có một thời, rất ngắn ngủi chị ạ.
              - Không chết già thì làm gì được. Mà mày cẩn thận đấy, đừng có cứ nhìn thấy đàn ông là mắt sáng lên, xảy ra chuyện gì nữa là không hay đâu.
              - Chị yên tâm.
              - Tao thấy mấy lần đi đào hầm thằng Hừng thọt nó toàn ngó trộm ngực mày lúc mày cúi xuống xúc đất đấy.
              - Cái lão thọt ấy em không thèm để ý!
              - Nhưng nó lại để ý mày đấy hiểu không?
              Cái Liên cười rồi cắn nhẹ vào vai chị Nhân:
              - Lão thọt suốt ngày đào hầm, trực chiến, đêm về lại bị con vợ béo ị nó quần cho tơi tả, sáng ra mặt mũi bơ phờ, tay chân run rẩy, thở hổn hển, cầm cái xẻng xúc đất không vững, “súng ống” ủ rũ có cho cũng chả làm gì được đâu chị ạ!
              - Mày biết nó thế nào mà nói vậy?
              - Em biết “nó” thế nào rồi… em sẽ kể cho chị nghe… hay lắm…
              Chị Nhân nín thở chờ cái Liên nói tiếp. Nhưng mãi chả thấy nó nói thêm câu nào nữa. Hóa ra nó đã ngủ rồi. Con bé ngủ thật ngon lành. Đôi môi nó hé mở như muốn nói thêm nhiều điều bí ẩn nữa.
              Chị Nhân cứ thao thức mãi không ngủ được. Đêm hậu phương trôi đi trong tiếng gió bắc ào ào. Đêm cô đơn. Đêm của bao nhiêu nỗi trăn trở mênh mông…

              (còn nữa)                                                    Hà Nội, 11-2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét