Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 4)

 

             TRĂNG LẠNH
             Truyện dài của Trọng Bảo

           Lễ ra mắt trung đội dân quân trực chiến được tổ chức rất trọng thể tại khu rừng cọ phía sau làng Hạ. Buổi sáng mùa thu trời quang quẻ, ấm áp. Nắng sớm mai bừng lên. Rừng cọ xanh rì rào reo trong gió nhẹ.
           Thành phần trung đội dân quân chủ yếu là thanh niên trong chi đoàn làng Hạ. Trung đội trưởng chính là chị Tình-bí thư chi đoàn. Xã đội trường Phạm Bản là người trực tiếp chỉ đạo công việc hàng ngày của trung đội dân quân trực chiến. Tại buổi lễ ra mắt trung đội dân quân làng Hạ còn có ông chủ tịch xã Trần Khuông và một sĩ quan từ huyện đội về dự. Viên đại úy này có vóc dáng lùn tịt, đậm chắc với nước da đen chùi chũi nhưng khẩu lệnh của anh ta thì lại rất dõng dạc, dứt khoát. Đây đúng là một nhà quân sự chính quy.
            Đội hình trung đội dân quân tập hợp thành ba hàng ngang. Phía trước đội hình của họ là một khẩu 12ly7 chĩa nòng lên trời trông rất uy nghiêm. Sau khi anh xã đội trưởng công bố quyết định thành lập trung đội dân quân trực chiến là phát biểu động viên của chủ tịch xã, cuối cùng là phần quán triệt phương án tác chiến của anh đại úy cơ quan huyện đội.
            Thằng Hừng “thọt” được biên chế vào tiểu đội 3. Trong đội hình tập hợp hắn đứng ở hàng dưới ngay sau lưng cái Liên. Suốt buổi lễ hắn chẳng nghe, nhìn được điều gì rõ ràng ngoài việc dán mắt vào lưng cái Liên. Cái Liên mặc chiếc áo phin mỏng màu trắng ngà làm nổi rõ cả các thứ “phụ tùng” bên trong. Nó đang mang cái nịt vú màu đen. Thằng Hừng “thọt” nuốt nước bọt mấy lần. Trong đầu óc hắn lúc này thì mọi phương án tác chiến của anh đại úy lùn đang phổ biến chẳng có ý nghĩa gì ngoài một “phương án” và mong muốn của hắn đang nung nấu suy nghĩ trong đầu. Trong khi đó thì đứng ở hàng phía cái Liên cũng đang nghĩ đến chuyện khác. Nó chợt ghé tai chị Nhân nói nhỏ:
            - Cái ông đại úy kia lùn tịt thế kia chắc là “súng ống” của ông ấy cũng ngắn tun tũn thôi chị ạ!
            Chị Nhân ngạc nhiên:
            - Ông ta đang đeo khẩu CKC dài ngoẵng, báng súng gần chạm đất thế kia mà mày bảo là ngắn à?
             Cái Liên huých nhẹ vào vai chị Nhân cười khúc khích:
             - Không phải là khẩu CKC ấy mà là khẩu súng của ông ta đang giấu trong… người ý.
             - Súng gì? - Chị Nhân ngơ ngác hỏi lại. Cái Liên ậm ờ:
             - Súng… ấy mà chị không hiểu à?
             Chị Nhân chợt hiểu. Chị thò tay sang cấu vào lườn cái Liên một cái. Cái Liên đau quá kêu “á” lên rõ to khiến trung đội trưởng Tình phải quay lại nghiêm giọng khẽ nhắc nhở:
             - Các đồng chí trật tự để nghe cho rõ các phương án chiến đấu, hiểu chưa?
             - Vâng ạ!
             Cái Liên đáp và cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng trong đầu óc nó thì sự tập trung thì vẫn chưa thật tốt cho lắm. Ông đại úy thì vẫn thao thao nói về các phương án, kế hoạch bắn máy bay địch bay thấp bằng sũng bộ binh. Ông ta chĩa khẩu CKC lên trời xoay xoay như đang rê theo máy bay địch làm mẫu hướng dẫn dân quân. Giọng ông đại úy oang oang vang trong thung lũng. Trong khi đó thì từ phía cái lán tạm làm nơi nấu nướng của bộ phận hậu cần mùi thịt chó đã tỏa ra thơm ngào ngạt. Thằng Hừng “thọt” tiếp tục nuốt nước bọt. Nó đang thèm thịt sống và cả thịt chín đến dỏ dãi. Nhìn như hút mắt vào tấm lưng tròn thon thả của cái Liên thằng Hừng nghĩ thầm: “Ở cái làng Hạ này con gái vất vả mà sao đứa nào cũng xinh đẹp, nước da trắng nõn. Vậy mà mình ngu, tự dưng đi lấy con gái thiên hạ về làm vợ. Con vợ mình da thì đen chùi trũi, tính tình thì cáu cẳn, mặt mũi lấm lem cả ngày, nhìn đã ghét. Giá mà nó được một phần của con Liên này thôi thì tốt quá!”…
             Cái Liên đứng im chưa được một lúc đã ngọ ngoạy. Nó lại nghiêng người sang ghé tai chị Nhân thì thầm:
             - Em không việc gì rồi chị ạ!
             - Chuyện gì thế?
             - Thì… em không bị đâu chị ạ. Em chỉ bị… chậm mấy hôm thôi, may quá!
             Chị Nhân thì thào bảo nó:
             - Thế thì may quá! Nếu mà bị thì mày nhận án kỷ luật là cái chắc. Lần sau mày nhớ là phải thật cẩn thận đấy!
             - Em biết rồi. Em vẫn cẩn thận đấy chứ… nhưng lúc ấy có muốn cẩn thận cũng chả kịp được… hi… hi…
             - Mày thì chỉ được mỗi cái chuyện ấy… là giỏi thôi!
             Cái Liên cười khi khí bảo:
             - Nhưng chuyện… ấy thích lắm chị ạ!
             Chị Nhân chưa kịp phản ứng thì có tiếng hô to của trung đội trưởng Tình: “Giải tán”. Buổi lễ công bố thành lập và quán triệt nhiệm vụ của trung đội trực chiến đã xong. Mọi người tóe ra cười nói vui vẻ chuẩn bị cho bữa liên hoan làm lễ xuất quân.
             Bữa liên hoan của trung đội dân quân trực chiến làng Hạ diễn ra ngay trong thung lũng rừng cọ. Bàn tiệc là những tấm lá cọ vừa chặt còn xanh ngăn ngắt. Thịt chó  vừa nấu chín còn bốc hơi ngào ngạt. Thịt luộc thì để ngay trên lá chuối tươi, thịt nấu nhựa mận, canh xáo thì đổ sẵn trong ăng-gô, trong chậu thau. Là bữa liên hoan nên cơm không phải độn sắn, độn ngô. Mùi cơm nấu bằng gạo kho lâu ngày có vị mốc hôi hôi. Đám dân quân trẻ ồn ào ăn uống. Có một ít rượu sắn trong mấy chiếc bi-đông được truyền tay nhau mỗi người nhấp một ngụm. Ông chủ tịch, anh xã đội trưởng và ông đại úy huyện đội ngồi ở phía cuối thung lũng. Họ vừa ăn vừa tranh thủ bàn thêm một số công việc chuẩn bị cho những ngày tiếp theo. Tình hình đã căng thẳng lắm rồi. Bọn Mỹ tăng cường bắn phá miền Bắc, trước sau gì thì cây cầu sắt trên quốc lộ 2C trên con đường huyết mạch này cũng bị ném bom bắn phá.
             Chưa tàn bữa liên hoan cái Liên đã bấm chị Nhân:
            - Chiều nay được nghỉ hai chị em mình vào rừng chơi đi!
            - Lỡ có chuyện gì đột xuất thì sao?
             Thấy chị Nhân đắn đo, cái Liên xua xua tay:
             - Không có việc gì đâu! Tụi mình chỉ là dân quân, khi có lệnh thì tập trung, lúc không có nhiệm vụ thì thành dân, vẫn phải ra đồng, lên nương cày cấy, cuốc đất chứ là vương tướng gì đâu.
             - Nhưng bây giờ là thời chiến rồi, lơ mơ là bị kỷ luật đấy!
             - Kỷ luật là cái gì. Mấy ông chỉ huy còn đang nhai thịt chó kia kìa… Đi thôi chị ơi.
             Vừa nói cái Liên vừa lôi chị Nhân ra khỏi đám ăn uống. Hai người đi sâu vào trong rừng. Đến chỗ hẻm núi đá có khe nước chảy ra trong vắt cái Liên cởi áo ra bảo:
             - Tắm tý cho mát chị ạ! Mùi mắm tôm, thịt chó nó quyện vào quần áo hôi quá. Với lại lúc nãy ngồi gần tay Hừng “thọt” lão ta lợi dụng lúc nhốn nháo chúc rượu thò tay vào lưng em mấy lần… tay hắn bốc thịt chó, toàn mỡ thôi, kinh quá.
              Chị Nhân bảo:
             - Thế thì mày tắm đi, qua quýt thôi còn về nhé.
             - Vâng! Chị canh chừng cho em tắm nhé! Cẩn thật kẻo có thằng nào nó nhòm trộm…
             Cái Liên nói xong thì cũng tụt quần xong. Nó lao xuống nước nhanh như một con rắn. Dòng nước trong xanh càng nổi rõ cơ thể trắng trẻo của cái Liên. Sau một lát vùng vẫy thỏa thích trong dòng nước mát cái Liên trèo lên một mỏm đá giữa dòng suối nhìn chị Nhân rồi chụm chân đứng nghiêm giơ tay chào theo kiểu nhà binh. Chị Nhân trố mắt nhìn nó. Con bé đẹp quá. Một cơ thể con gái đã nảy nở đủ đầy, tròn trịa, sáng lên lung linh giữa núi rừng hoang vắng nhìn thật đấy mà như trong mơ…
             Có tiếng máy bay ầm ì từ xa vọng đến. Chị Nhân vội giục cái Liên lên bờ mặc quần áo. Nó vội lội ào vào bờ. Gió mùa thu thổi qua thung lũng tràn vào từng khe núi. Gió mơn man trên đôi vai trên của người con gái. Cái Liên ép tay tay sát người so vai lại khiến bộ ngực vươn lên, căng mọng láng ướt nước suối trong…   
                                                                                                                                                                
           (còn nữa)                                                                       Hà Nội, 11-2014
          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét