Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

Truyện ngắn CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 2)

              
Chuyện đời hắn
Truyện ngắn của Trọng Bảo

 Đang lim dim nửa ngủ, nửa thức thì hắn nghe tiếng gọi:
 - Bê cho chị mấy bao hàng lên tàu xuôi Hà Nội
             - Vâng... vâng...
           Hắn đáp và co người bật ngay dậy như một con sâu đo. Dẹp cái chăn chiên cáu bẩn vào góc nhà ga, hắn theo người đàn bà ra sân ga. Tàu xuôi chưa đến nhưng đã có nhiều người đứng lố nhố trên sân. Nhà ga phòng không nên chỉ có ánh đèn lờ mờ.
Đã nửa đêm, trời cuối thu hơi lành lạnh. Hắn theo người đàn bà băng sang bên kia đường ray. Sân ga khai khăn khẳn mùi nước giải. Có một bóng người ngồi xổm ngay giữa đường tàu. Tiếng nước xả xè xè xuống đất.
Người đàn bà đến chỗ hai người đang đứng cạnh mấy cái bao tải hỏi nhỏ:
- Bao nhiêu?
- Hai tạ chị ạ!
- Thế còn chè?
- Năm cân rưỡi!
- Sao ít thế?
- Dạo này hợp tác xã quản lý chặt lắm chỉ có bấy nhiêu thôi...
- Thôi thế cũng được! Đây là một nửa tiền, tối mai mang tiếp hàng ra rồi nhận nốt nhé!
- Vâng!
Tiếng đếm tiền loạt soạt. Bóng hai người giao hàng nhanh chóng lẩn mất hút vào trong làn sương đêm dày đặc. Người đàn bà bảo gã vác mấy cái bao tải ra gần đường ray số 1, nơi tàu xuôi sẽ vào ga. Gã vừa nhấc cái bao tải vừa hỏi:
- Hàng gì thế chị?
- Sắn khô và chè sao! Cẩn thận đấy, thấy bọn thuế vụ hay công an là phải vác chạy thật nhanh đấy. Chúng nó mà tóm được là lỗ vốn hiểu không!
- Vâng ạ!
Hắn lẩm bẩm. Người đàn bà đe:
- Mà chú không được đánh nhau với bọn phòng thuế như lần trước đâu nhé. Chúng nó mà nhớ mặt thì chỉ có nước chết, không buôn bán, làm ăn gì được đâu. Hiểu không?
Nghe người đàn bà dặn, hắn cười khùng khục. Hắn nhớ lại cái cảnh thằng nhân viên thuế vụ bữa trước cố giằng cái bao tải ngô gã đang vác thuê nên bị hắn quay cho một vòng ngã bắn văng xuống vũng nước thải bẩn cạnh nhà ga. (Ngày bao cấp ngăn sông, cấm chợ các loại như thóc gạo, khoai ngô, sắn, chè khô đều là hàng hoá cấm buôn bán).
Đoàn tàu xuôi lừ lừ tiến vào ga. Hắn vác mấy bao tải lên tàu. Người đàn bà rút từ trong cái gói nhét ở cạp quần ra mấy đồng bạc đưa cho hắn và dặn:
- Tối mai nhớ giờ tàu ra ga đón hàng cho chị nhé!
Hắn gật đầu rồi nhảy xuống khỏi toa tàu chở hàng. Con tàu mệt mỏi hộc lên mấy tiếng rồi trườn ra khỏi nhà ga chui mất hút vào bóng đêm mù mịt. Hắn nhảy qua bức tường đổ ra phía ngoài nhà ga. Trở về chỗ vẫn nằm ngủ trong góc nhà chờ tàu hắn làm một giấc cho đến gần sáng. Hắn tỉnh giấc khi tiếng còi báo động có máy bay địch vang lên rền rĩ. Hắn đã quen với tiếng bom, tiếng đạn pháo cao xạ. Hắn chỉ chịu rời khỏi nhà ga khi công an, kiểm soát quân sự và đám tự vệ đeo băng đỏ xua đuổi. Đó là những lúc chuẩn bị có đoàn tàu quân sự sắp vào ga hay một đơn vị quân đội hành quân đến tập kết trên sân ga để chờ lên tàu hành quân vào miền Nam chiến đấu. Hắn rất mong được mặc bộ quần áo quân phục, vác súng ra trận như những người lính kia. Nhưng một thằng con hoang, lý lịch nhọ nhem như hắn thì ai người ta cho vào quân đội chứ.
Tối hôm sau hắn vào ga chờ chuyến tàu đêm đón hàng cho người đàn bà buôn chuyến. Chị ta vừa từ Nam Định lên với gần chục cái bao tải mỳ sợi và bột mỳ. Hàng được bốc lên một chiếc xe tải nhỏ. Người đàn bà vừa leo lên xe vừa dặn:
- Chốc nữa qua chỗ chị mà lấy tiền công nhé!
- Vâng... vâng...
Hắn ậm ừ rồi bước vội về phía cuối đoàn tàu. Hình như có tiếng người gọi gánh hàng thuê. Hắn làm quần quật cho đến nửa đêm mới xong việc. Mệt nhưng mà có việc làm, có người thuê là tốt, là có tiền. Hắn khoẻ như trâu nên có mệt mỏi một tý rồi lại hồi sức ngay.
Ăn một bát phở to có "người lái" (có thịt) hẳn hoi hắn lần bước về phía nhà trọ. Nói là nhà trọ thực ra là một dãy nhà kho cũ giữa khu vườn chuối um tùm của một cơ quan đi sơ tán được ngăn ra thành từng ô cho khách chờ tàu thuê trọ qua đêm. Đám dân buôn chuyến, bọn làm thuê, bốc vác hay kéo xe cải tiến ngoài ga cũng thuê nhà tại đây. Người đàn bà vẫn thuê hắn vác hàng có tiền nên thuê hẳn một gian rộng gần phía cánh đồng để ở và chứa hàng. Gã băng lối nhỏ qua vườn chuối đi về phía ria cánh đồng. Khu vườn chuối tối thui. Lũ ếch nhái côn trùng kêu rỉ rả. Hắn đi qua vườn chuối, nghe tiếng chân của hắn lũ côn trùng liền im bặt.
Đến gần đầu khu nhà trọ hắn thấy ánh đèn le lói và nghe tiếng nước dội ào ào ngoài góc sân sau nhà. Gạt mấy tàu lá chuối khuất tầm mắt ra hắn giật nảy mình thấy người đàn bà cởi trần nồng nỗng đang tắm. Nhà tắm chỉ là mấy tấm liếp che kín phía sân còn phía vườn chuối thì chỉ che lấp lửng ngang bụng. Người đàn bà đang quay lưng về phía hắn. Chị ta thong thả dội gáo nước lên vai rồi chậm rãi kì cọ. Hắn hoảng hốt đứng im như chết sau khóm chuối tiêu um tùm. Lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một người phụ nữ khoả thân mà lại gần đến như thế. Có lẽ từ chỗ hắn đang đứng đến chỗ người đàn bà đang tắm chỉ độ ba bốn mét. Hắn không dám thở mạnh. Tim hắn đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt hắn nhìn như hút vào bờ vai trắng mịn màng của người đàn bà. Hắn nín thở mỗi khi thấp thoáng nhìn thấy mảng ngực tròn tròn dưới cánh tay của người đàn bà.
Như vô tình, người đàn bà vặn to cái đèn bão đang treo trên vách nhà tắm và quay người lại phía vườn chuối. Chị ta giơ cao gáo nước lên để dội, miệng mỉm cười. Hắn suýt khụy xuống khi nhìn thấy cặp vú to căng tròn trắng muốt của người đàn bà ngoài ba mươi tuổi. Người đàn bà tủm tỉm cười, hai tay nâng nâng, vuốt ve mãi cặp vú nây nẩy của mình, đôi mắt nhìn bâng quơ ra phía vườn chuối tối om om. Chị ta đẩy dịch tấm liếp. Hắn nén hơi thở hổn hển khi nhìn thấy cặp đùi thon thả của chị. Hắn đang được chiêm ngưỡng một tác phẩm tuyệt vời của tạo hoá. Hắn mong cho thời gian dừng lại mãi.
Chợt có tiếng ầm ì từ phía biển. Hình như là tiếng tàu bay Mỹ. Có tiếng ai quát to: "Máy bay đấy! Tắt hết đèn đi". Những ánh đèn le lói trong khu nhà trọ vụt tắt. Người đàn bà vội vặn tắt ngọn lửa đang cháy trong chiếc đèn bão. Bóng chị ta mờ hẳn đi rồi biến mất trong bóng đêm. Hắn cố nghển đầu lên nhưng chả còn thấy gì nữa ngoài màn đêm đen bí ẩn. Nuốt ực một cái, hắn định quay về phía nhà ga thì có tiếng gọi nhỏ:
- Chú Lỗi đến rồi hả! Vào mà lấy tiền đi...
Hắn rẽ qua đám lá chuối khô sột soạt bước vào phía đầu khu nhà trọ. Người đàn bà đứng chờ hắn ngay ngoài hiên nhà. Tiếng ầm ì của máy bay địch đã lắng. Tiếng ếch nhái lại râm ran. Chị ta đẩy cánh của khép hờ rồi vặn to ngọn đèn dầu trên chiếc bàn nhỏ. Hắn theo người đàn bà bước vào gian nhà chất đầy những bao hàng. Lúc này hắn mới dám nhìn kỹ người đàn bà. Hắn chợt run lên. Chị ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trong suốt. Qua ánh đèn hắn thấy rõ hai bầu vú của chị ta sau làn vải mỏng. Người đàn bà đưa trả tiền công bốc hàng cho hắn. Hắn cầm tiền và đứng dậy bước ra cửa. Người đàn bà theo hắn ra ngoài sân. Khu nhà trọ im lìm. Mọi người chắc đã ngủ cả rồi. Hắn ngạc nhiên thấy người đàn bà lặng lẽ đi theo hắn vào lối nhỏ qua vườn chuối. Hắn quay lại hỏi:
- Chị cũng ra ga luôn bây giờ để đón hàng hả?
Người đàn bà không trả lời hắn mà hỏi lại:
- Lúc nãy Lỗi thấy hết rồi hả?
Hắn lập bập:
- Thấy... thấy... cái gì ạ?
- Thấy... cái này này... của Miến này... (Miến là tên người đàn bà).
Chị ta vừa nói vừa nói vừa túm lấy bàn tay thô kệch của hắn áp vào ngực mình. Hắn loạng choạng suýt ngã và cảm thấy như­ sắp ngất đi khi bàn tay mình chạm vào một nơi mà hắn chưa bao giờ biết đến...
(hết phần 2)                                           Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét