Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Truyện ngắn CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 1)

        
             

Chuyện đời hắn
Truyện ngắn của Trọng Bảo

Hắn mồ côi bố ngay từ đang còn trong trứng. Người đàn bà mẹ hắn trong một cơn cuồng si đầy nhục dục chợt thấy người đàn ông đang nằm trên bụng mình giật giật mấy cái rồi ưỡn người lên thẳng đơ. Hai bàn tay đang xoắn chặt bầu ngực nở nang của bà chợt lỏng ra rũ xuống. Bà hốt hoảng nhận thấy ông ta hình như đã ngừng thở. Bà cuống cuồng đẩy ông ta lăn xuống rãnh luống ngô. Bà vội vã kéo quần lên cho ông ta và cho mình rồi chạy về làng kêu cứu.       
        Cả làng đổ ra. Nhưng mà vô phương cứu chữa. Cơ thể người đàn ông đã lạnh. Đôi mắt ông ta vẫn mở, nét mặt ông có vẻ viên mãi. Mọi người xúm xít quanh người đàn ông đã chết ồn ào bàn tán. Song rất ít người tin người đàn ông kia bị cảm chết. Họ cũng không tin việc người đàn bà bất chợt đi qua bắt gặp ông ta nằm ở đây chạy về làng kêu cứu. Họ nhìn đám ngô non bị quần nát, nhìn bộ quần áo nhàu nát của người đàn bà rồi gật gù. Có ai đó nói bóng gió xa xôi:
- Chết mà sướng thế này cũng đáng để chết lắm chứ!
- Ông này bị trúng gió "phạm phòng" ấy mà!
Người đàn bà cúi gằm mặt. Ngực bà còn rưng rưng. Cái cảm giác tê mê râm ran trong người còn chưa dứt hẳn. Bà lướt nhanh xuống bụng. Bà mơ hồ cảm nhận sự phối hợp đã viên mãn. Bà cũng thảng thốt nhận ra sự hẫng hụt chới với như đang sa xuống một cái hố sâu hun hút mà càng rơi xuống không khí càng loãng, càng khó thở. Bà cảm thấy hụt hơi.
Công an và chính quyền khám xét hiện trường nơi người đàn ông là bố hắn chết, thẩm vấn người đàn bà là mẹ hắn rất lâu rồi lập biên bản. Đây không phải là một vụ án mạng bởi vì không có ai là thủ phạm cả nhưng tự dưng bà cứ thấy mình chính là sát thủ. Sự ám ảnh đó theo đuổi trong tâm trí của người đàn bà sau này là mẹ hắn.
Hơn chín tháng sau hắn ra đời. Mẹ hắn đặt cho hắn cái tên là thằng cu Lỗi. Cũng chả hiểu tại sao mẹ hắn lại đặt cho hắn cái tên ấy. Hay là tại vì hắn không có bố.
Thế là xóm Củi có một thằng không bố.
Mẹ hắn cúi gằm mặt xuống đất để làm lụng nuôi hắn. Người đàn bà khốn khổ ấy đã sống trong sự tủi hổ để cố gắng nuôi đứa con mồ côi trưởng thành. Làng quê ngày trước âm u, hủ tục còn nặng nề. Chuyện không chồng mà chửa là chuyện tày đình. Hợp tác xã vừa mới thành lập. Khí thế lao động sản xuất tập thể đang ngùn ngụt dâng cao. Việc có một xã viên chửa hoang làm cho khí thế thi đua của đội sản xuất số 1 xóm Củi, hợp tác xã Cây Cọ sụt giảm hẳn. Ông đội trưởng đội sản xuất đành bố trí cho bà mẹ hắn làm các công việc riêng lẻ để khỏi ảnh hưởng đến khí thế chung của toàn đội. Phụ nữ nông thôn ngày ấy đẻ sau mười ngày đã đi làm đồng. Nông dân làm gì có chế độ nghỉ đẻ, có tiêu chuẩn bồi dưỡng gì đâu. Chính vì thế mà mẹ hắn kém sữa. Hắn quặt quẹo ốm o, đen chùi chũi. Mẹ hắn bỏ hắn bò lê la ở góc sân kho để rũ rơm. Nhiều bữa hắn ngồi gặm củ sắn sẩn đắng nghét khóc chả ra hơi. Ấy vậy mà hắn cứ lầm lũi lớn lên chả ốm đau gì. Khi hắn to lớn lộc ngộc thì mẹ hắn đổ bệnh. Mái tóc của bà tự dưng bạc trắng. Đôi mắt mờ dần nhìn chả rõ người hay cây cối nữa.
       Hắn học chưa hết cấp 2 liền bỏ đi làm thuê nuôi mẹ. Hắn học rất giỏi. Nhung hắn hiểu, là thằng con kẻ chửa hoang không có bố có học giỏi đến mấy cũng chả làm nên cơm cháo gì. Chẳng ai người ta cho hắn đi học lên trung cấp, lên đại học, bởi vì vì hắn cái thằng không cha, không được kết nạp vào đội thiếu niên tiền phong, không được gia nhập Đoàn thanh niên Lao động. Hắn cũng muốn đi làm ruộng cùng các xã viên trong đội sản xuất số 1 nhưng không ai muốn làm cùng với hắn. Họ ngại làm việc cùng thằng con hoang mất "danh dự", mang tiếng, mặc dù hắn là người rất khoẻ và chăm chỉ, chịu khó. Quê hắn có nhiều chân ruộng lầy thụt không thể cày bừa được phải cuốc. Một buổi sáng hắn có thể hùng hục cuốc xong bay cả một sào ruộng. Trong khi đó mấy chục xã viên dàn hàng ngang cả buổi vừa cuốc vừa nói chuyện, nghỉ giải lao hai ba bận có khi cả ngày cũng chỉ nổi mỗi một sào. Làm ăn tập thể "đánh trống ghi tên" để lấy công điểm là chính chứ chả ai quan tâm đến năng xuất lao động. Chán cảnh bị cô lập ở quê, hắn mò ra ga tàu hoả kiếm việc bốc vác thuê. Hoá ra có sức khoẻ, lại chịu khó hắn cũng kiếm được tiền. Hắn bốc vác hàng hoá lên xuống tàu cho những người đi buôn chuyến. Nhiều đơn vị, cơ quan có hàng hoá gửi theo tàu hoả cũng thuê hắn bốc vác lên, xuống tàu cho nhanh tránh tàu bay Mỹ bắn phá.
Một lần máy bay Mỹ bắn trúng một toa tàu vận chuyển đạn và quân trang của bộ đội đang đỗ tại ga. Hôm ấy, hắn không kiếm được việc, chẳng có ai thuê làm gì. Hắn đang ngồi hút thuốc lào vặt ở cổng nhà ga thì nghe tiếng kẻng báo động. Máy bay bọn Mỹ ầm ầm kéo đến. Tiếng pháo cao xạ bắn như quãi đạn lên trời. Tiếng bom nổ đinh tai nhức óc. Hắn lăn mấy vòng nhào luôn xuống một cái hầm cá nhân bên hè đường. Mùi bùn thối inh xộc vào mũi hắn. Mặc kệ. Cái hố cá nhân nông choèn, hắn phải cúi gập người xuống để đề phòng mảnh bom phạt ngang lưng. Khu nhà ga mịt mù khói bụi. Có nhiều tiếng kêu: "Cháy toa chở đạn rồi... cháy toa chở đạn rồi!". Rồi tiếng chân người chạy rầm rập qua chỗ hắn đang nấp. Bộ đội và dân quân tự vệ nháo nhác gọi nhau lao vào đám cháy cứu đạn dược và quân trang cho bộ đội. Đang chui dưới hầm hắn liền nhao lên lao vào trong ga. Hắn lăn xả vào đám cháy chả biết sợ là gì nữa. Hắn giúp các chiến sĩ vần những hòm đạn ra khỏi đám cháy và vác chạy ra phía ngoài cánh đồng. Hắn còn cõng một anh bộ đội bị thương chạy về trạm cấp cứu.
Sau việc này, đơn vị quân đội đã tìm hiểu và về tận quê hắn làm việc với chính quyền xã, đề nghị khen thưởng cho hắn. Ông chủ tịch xã nghe xã đội trưởng thông báo xong đầu đuôi sự việc thì há hốc mồm gạt đi:
- Khen cho thằng Lỗi á! Nó là thằng con hoang, khen thưởng cho nó thì làm mất danh dự cả xã này à?
Khi làm việc với anh cán bộ đơn vị quân đội, ông chủ tịch khăng khăng nói:
- Đề nghị đơn vị cứ cấp giấy khen cho đoàn thanh niên của xã chúng tôi là đã có thành tích giúp bộ đội trong chiến đấu là được!
- Nhưng... đây là thành tích của một người mà cậu này rất dũng cảm, giữa lúc máy bay địch đáng bắn phá vẫn dám lao vào đám cháy giúp bộ đội vác đạn chạy ra vị trí an toàn!
Ông chủ tịch xã nhăn mặt xua xua tay:
- Thì... các đồng chí cứ coi đây là chiến công, là thành tích chung của toàn thể thanh niên xã chúng tôi. Vì thế việc khen thưởng chung cho tuổi trẻ xã chúng tôi sẽ càng động viên được tinh thần, khí thế chiến đấu của đông đảo thanh niên xã nhà...
Anh cán bộ đơn vị quân đội cố thuyết phục ông chủ tịch xã là chỉ nên đề nghị tặng giấy khen cho riêng hắn. Nhưng mặc anh thuyết phục, ông chủ tịch xã vẫn dứt khoát không chấp nhận việc khen cho thằng con hoang. Ông chỉ ký tên, đóng dấu xác nhận vào bản thành tích chung của thanh niên xã. Đơn vị nọ đành quyết định tặng một cái giấy khen về thành tích chiến đấu cho đoàn thanh niên của xã theo yêu cầu của địa phương. Họ cũng xin gửi tặng phẩm cho hắn. Đó là một tấm vải dù và một bộ quân phục Tô Châu mới cứng. Anh cán bộ đơn vị quân đội nói là hôm lao vào đám cháy vác đạn quần áo của hắn bị cháy và rách hết. Ông chủ tịch giữ và đưa những tặng phẩm ấy vào phòng truyền thống của xã mà không trao cho hắn. Hắn cũng chả biết có chuyện khen thưởng này. Khi ấy hắn còn đang nằm co quắp ở nhà ga để chờ bốc vác thuê kiếm tiền nuôi mình và gửi cho mẹ hắn ốm yếu ở quê.
(hết phần 1)                                Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét