Chuyện đời hắn
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Hắn nằm im, nhịp thở đều đều như có vẻ đã ngủ ngon. Đêm đầu tiên ở trại tù yên tĩnh hơn ở các nhà tạm giam mà hắn đã từng trải qua. Ở các nhà tạm giam thường là có rất nhiều loại nghi can, nghi phạm chưa thành án, chưa rõ tội danh, đang ở giai đoạn điều tra. Loại có tội, loại vô tội bị bắt oan đều bị tống vào trong nhà tạm giam một thời gian theo luật để phục vụ cho việc lấy khẩu cung định tội hay giải oan vô tội. Do đó cũng có nhiều chuyện xảy ra bất ngờ. Hắn còn nhớ hôm ở trại tạm giam của công an thị xã có một thằng nghiện nặng nửa đêm lên cơn thèm thuốc sùi bọt mép, mắt trợn ngược lao đầu vào tường giãy chết đành đạch làm cả bọn bị một phen khiếp đảm. Lại có lần một thằng lưu manh bị dân bắt quả tang tẩn cho tơi tả, công an lại trần thêm cho một chập rồi tống vào nhà tạm giam. Nó nằm ngay cạnh một anh giáo viên bị bắt do “quan hệ bất chính” với vợ người khác. Bị đánh đau trúng chỗ hiểm đến đêm thằng này nghẻo luôn, sáng hôm sau mới biết. Khốn nạn anh giáo viên nằm cạnh bị công an đổ riệt cho là đã bóp cổ chết thằng lưu manh này. Thế là anh ta tội chồng thêm tội.
Bây giờ thành án vào nhà tù hẳn hoi không phải là tạm giam nữa hắn có vẻ yên tâm hơn nên có vẻ ngủ ngáy rất ngon lành.
Đêm đã khuya. Tiếng tắc kè trên núi kêu thong thả từng tiếng một như cố xua tan cái tĩnh mịch của một miền rừng âm u. Thằng đại ca “quản lý thị trường” giở mình ậm è. Hắn chưa ngủ. Thằng tù mặt chuột nằm ở góc nhà nhẹ nhàng nhỏm dậy. Nó lần tay vào một khe nứt nhỏ trên tường rút ra một mảnh thuỷ tinh dài độ hơn ngón tay. Đoạn nó nhẹ nhàng lần tới chỗ hắn - thằng tù mới đến chiều nay đang nằm. Ánh đèn điện chui qua chấn song sắt soi gian nhà tù sáng nhờ nhờ. Thằng đại ca cũng ngồi dậy lần đến. Đôi mắt ti hí của hắn chớp chớp. Thằng tù mặt choắt gật gật đầu, tay giơ mảnh kính lên. Rồi nhanh như cắt nó toài người chồm lên chỗ hắn đang nằm. Mảnh kính sắc cạnh, nhọn hoắt trên tay nó nhằm vào cái ngực trần đang phập phồng thở.Nhưng mảnh kính trên tay thằng tù mặt chuột chưa chạm được đến ngực của hắn thì cả người nó đã bị đạp bật trở lại. Hắn vùng dậy nhanh như một con báo đang nằm phục con mồi. Một cú đấm như trời giáng khiến thằng tù mặt choắt bắn văng ra phía cửa. Tất cả bọn tù đang ngủ đều lồm cồm ngồi dậy. Thằng đại ca “quản lý thì trường” vội nhảy trở về chỗ nằm của mình. Thằng tù mặt chuột sợ co rúm người lắp bắp:
- Tha… tha… cho em… không phải em…
- Mày định giết tao thì tao sẽ cho mày chết luôn…
Hắn gầm lên và lao đến chỗ thằng tù mặt chuột. Thằng này quỳ sụp van lạy như tế sao:
- Không phải… tha… tha… cho em… là lệnh của đại… đại ca…
Giật mảnh kính trên tay thằng tù mặt chuột, hắn đưa mảnh kính lên ngang tầm mắt soi qua ánh đèn điện rọi qua khe cửa vào xem xét. Đột nhiên hắn gầm lên một tiếng tựa như tiếng thú dữ lên cơn cuồng loạn khi bị săn đuổi đến đường cùng. Bọn tù giật mình chưa kịp hiểu vì sao hắn lại gầm lên một cách dữ tợn thế thì hắn đã lao đến chỗ thằng đại ca “quản lý thị trường”. Và cũng chưa thằng tù nào kịp phản ứng thì đã thấy hắn một tay cầm mảnh kính vỡ, một tay cầm cái tai ròng máu đi ra giữa phòng giam. Trong khi ấy thì thằng đại ca “quản lý thị trường” ôm cái đầu be bét máu lăn lộn gào rống lên thảm thiết.
Ngoài cửa có tiếng chân chạy rầm rập. Quản giáo, giám thị lao đến rất đông. Đèn điện bật sáng trưng. Tiếng mở khoá xoang xoảng. Hắn vẫn đứng giữa phòng giam, tay cầm cái tai đang rỏ máu. Bọn tù trong phòng run cầm cập, mặt mũi xám ngoét. Ngay lập tức hắn bị còng tay. Thằng đại ca “quản lý thị trường” được băng bó cấp cứu. Quản giáo cũng thu hồi ngay mảnh kính và cái tai bị cắt đứt. Nhưng ngày ấy họ cũng chỉ cầm máu cho thằng đại ca thôi chứ cũng không đưa đi bệnh viện để phẫu thuật ghép lại cái tai đứt cho nó.
Sau khi lập biên bản, hắn bị tống luôn vào biệt giam. Hắn phải nhận thêm thời hạn tù vì tội hành hung, cố ý gây thương tích cho người khác. Hắn không ân hận. Hắn chỉ nghĩ nếu mình không cảnh giác thì đêm ấy đã mất mạng rồi. Cuộc đời khốn nạn đã cho hắn bài học của sự tỉnh táo và cảnh giác để không bị nạn trong nhũng tình huống bất ngờ. Hắn chỉ tiếc là chưa gặp lại cái thằng oắt con buôn bán thuốc phiện ở nhà ga. Nếu gặp nhất định hắn sẽ cắt phéng luôn cả hai cái tai của nó ném cho chó ăn. Sau này mỗi lần đi lao động chung với cả đám tù nhân cải tạo ở Trại Chuối hắn đều để ý tìm thằng oắt con ấy. Song hắn đã không tìm thấy nó. Hắn không biết trong một trận bọn Mỹ dội bom vào khu trại giam thằng oắt ấy bị thương nặng. Nó được các cán bộ, quản giáo trại giam tận tình cứu chữa, có người còn tiếp cả máu cho nó nữa. Có thể vì lý do đó mà nó cảm động, nghĩ lại. Nó đã khai báo lại chuyện buôn bán thuốc phiện. Nhất là việc đổ oan cho người thanh niên làm thuê bốc vác tên là Lỗi ở nhà ga.
Do thằng buôn thuốc phiện khai lại nên hắn được thay đổi mức án. Hắn chỉ còn phải tù việc hành hung gây thương tích trong trại giam. Nhưng hắn cũng đã ở trong tù đến hơn bảy năm rồi còn gì.
Hắn ra tù thì đất nước đã hoà bình. Hắn lần về quê rồi lại lần ra ga tàu. Mẹ hắn đã mất khi hắn đi tù được ba năm. Ở quê hắn chả còn ai thân thích. Hắn tìm ra mộ mẹ thắp mấy nén hương rồi đi. Mấy ngày vạ vật ở chỗ nhà ga cũ hắn để ý tìm nhưng cũng không gặp lại người đàn bà tên là Miến ngày nào. Bom đạn của bọn Mỹ đánh phá tan tành khu nhà ga cũ. Ở trên nền ga cũ người ta đang xây dựng lại một nhà ga mới to đẹp hơn rất nhiều.
Hắn lại tiếp tục nghề bốc vác thuê kiếm tiền nuôi thân. Hắn vốn là người lương thiện nhưng thời thế đã biến hắn thành một người bất thiện. Năm tháng trong tù hắn đã thay đổi khá nhiều. Tuy vậy bây giờ hắn không muốn mình mãi là kẻ ác. Hắn chỉ muốn kiếm tiền nuôi thân trong những ngày khốn khó sau chiến tranh này thôi.
*
Đang đếm nắm tiền vừa được trả công bốc vác thì có ai đá vào lưng hắn. Cú đá khá mạnh khiến hắn đau nhói ở mạng sườn. Hắn quay phắt lại. Có ba thằng thanh niên đứng sừng sững ngay sau lưng hắn. Thằng có cái đầu bù xù hất hàm:
- Thằng già ở đâu đến mà dám làm ăn ở địa bàn của chúng tao hả?
Gã đứng bật dậy:- Thế chúng mày là bọn nào! Địa bàn nào là địa bàn của chúng mày?
- Khu vực nhà ga này chứ còn chỗ nào nữa hả! Chúng tao quản lý toàn bộ khu này. Ai đến làm ăn, hoạt động ở đây phải được phép của bọn tao…
- Phải xin phép chúng mày á?
- Đúng thế! Muốn làm ăn ở đây phải được phép của chúng tao và phải “nộp thuế” hàng ngày cho chúng tao.
- Thế tao đéo nộp thì sao?
Gã bắt đầu thấy nóng mặt. Thằng đầu bù trợn mắt:
- Thế thì biến khỏi chỗ này ngay!
- Tao không biến thì sao mà tao khuyên chúng mày nên biến khỏi chỗ này thì hơn…
Nói xong hắn cố nén giận ngồi xuống. Hắn không muốn gây gổ nữa đánh nhau nữa. Nhưng ba thằng thanh niên không để hắn yên. Một thằng tung trưởng phóng một cú đá thẳng vào mặt hắn. Nhanh như cắt, hắn né người vung tay chém chéo vào đùi nó một nhát thật mạnh. Thằng này ngã lăn ra đất kêu la ầm ĩ. Hai thằng còn lại lao vào. Thằng có mái tóc bù xù vung con dao chọc tiết lợn lên. Hắn tránh lưỡi dao và cũng rất nhanh tóm được cổ tay cầm dao của nó vặn mạnh. Có tiếng xương gãy răng rắc. Nó bị hắn giật tay mất đà ngã sấp xuống nền nhà.
Hắn tước được con dao của thằng đầu bù xù và đè nghiến nó xuống nền nhà ga. Tỳ lưỡi dao vào bàn tay của nó, hắn gằn giọng:
- Mày có biết tao là ai không! Trong tù tao đã cho một thằng cụt tai, một thằng mất hai ngón chân đấy. Hôm nay tao sẽ cho mày không còn một ngón tay nào để cầm đũa ăn cơm nữa…
Thằng đầu tóc bù xù sợ quá van xin rối rít. Trong đám người đang đứng chứng kiến cảnh đánh nhau có ai đó nói to: “Mấy thằng này chuyên trấn lột bà con buôn bán, làm thuê ở nhà ga đấy cứ đánh chết mẹ hết chúng nó đi!”.
(hết phần 5) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét