Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo
Ban ngày hắn và bọn thằng Đang đi đào giếng, san nền nhà, vận chuyển gỗ thuê. Buổi tối sau khi ăn cơm xong cả bọn kéo nhau ra chợ Kỳ Lừa tìm chỗ nào ấm áp trong các quán ở chợ lăn ra ngủ. Hôm nào trời ấm, không mưa thì cả bọn rải rơm rạ nằm ngủ luôn tại chỗ làm đỡ phải đi lại.
Đào xong hai cái giếng và san xong cái nền nhà, năm thằng chia nhau mỗi thằng được hơn hai trăm đồng. Gia chủ cho thêm mỗi thằng vài cân ngô hạt làm lương ăn. Cả bọn chia nhau đi tìm việc tiếp tục làm thuê. Thằng Đang là người linh hoạt nó kiếm được việc là làm một cái chuồng trâu cho ông người dân tộc ở trong bản. Làm xong cái chuồng trâu cả bọn quyết định trong khi tiếp tục tìm kiếm việc làm thuê thì cứ tạm lên rừng chặt củi đem ra đường quốc lộ bán cho cánh xe tải chở về xuôi. Kiếm được gánh củi từ trong rừng ra cũng khá gian khổ, vất vả. Trong khi đó thì người mua cứ chê ỏng chê eo củi tươi trả giá rẻ mạt. Vừa chặt cành củi khô hắn bực tức nghĩ: “Mẹ kiếp! Kiếm được đồng tiền nuôi mỗi miệng mình đã thật khốn khổ, khốn nạn. Thế mà bọn thằng Đang còn phải kiếm tiền để chữa bệnh cho vợ, đóng học phí cho con nữa thì biết đến bao giờ mới đủ!”.
Buổi sáng sớm, rừng núi âm u. Tiếng suối chảy rỉ rả buồn như chấu cắn. Thỉnh thoảng hắn lại hú lên một tiếng, đó là tín hiệu để thông tin cho bọn thằng Đang, cũng là để xua tan bớt cái im ắng, tĩnh mịch trong rừng. Cả bọn đang chặt củi khô trong cánh rừng biên giới. Những tiếng hú vọng vào vách đá âm vang không dứt nghe như thời tiền sử mông muội con người gọi nhau đi săn bắt hái lượm vậy. Mà cuộc đời hắn thì cũng chả khác gì đang sống ở thời tiền sử vậy. Hắn nhớ ngày còn trong trại tù cũng vào rừng chặt củi như thế này, có mấy thằng lợi dụng sơ hở của quản giáo rủ nhau bỏ trốn. Bọn chúng chạy mãi vào rừng sâu trốn tránh sự truy lùng. Nhưng rồi bọn chúng không tìm thấy đường đi, cứ lẩn trốn mãi trong hang đá. Đói quá chúng đành trở về trại giam đầu thú. Thằng nào thằng ấy trông chẳng khác gì lũ đười ươi, người rừng, mặt mũi hốc hác, râu tóc dài rũ rượi. Hoá ra mấy tháng sống tự do cũng chẳng để cho chúng làm người. Bọn chúng đã phải ăn cả thằn lằn sống, cá sống khi trốn chạy. Thì ra tự do mà đói khát thì cũng chả để làm gì, thà rằng cứ ở trong tù có khi còn hơn.
Có một tiếng chim hót véo von xua tan cái tĩnh mịch, âm u của khu rừng. Hắn hứng khởi huýt sáo bắt chước tiếng chim hót. Từ phía ven rừng tiếng thằng Đang goi to:
- Chuẩn… bị… về… thôi…
- Hú… hú… hú…
Mọi người đáp lại và nhanh chóng gom số củi đã chặt được bó lại thành gánh. Thằng Đang chia cho mỗi người mấy quả vả chín vặt được ở ven suối. Đoạn nó cất gánh củi nặng lặc lè lên vai. Nó đi trước theo lối mòn cắt ra phía đường quốc lộ. Giờ này các xe vận tải chở vật liệu xây dựng lên biên giới đã trả hàng xong. Khi quay về cánh lái xe sẽ mua củi của họ chở về xuôi vừa đỡ chạy xe không vừa bán kiếm chút chênh lệch giá. Thời buổi khó khăn ai cũng phải nghĩ cách làm ăn, kiếm tiền. Người có vốn làm ăn lớn, kẻ không có tiền như bọn hắn thì kiếm sống theo kiểu cò con, bán sức khoẻ làm thuê để mưu sinh.
Hắn chợt thấy vui vui. Gần một tháng làm thuê, chặt củi hắn cũng kiến được vài ngàn đồng rồi. Ăn uống mỗi ngày mất vài chục đồng, cố đến giữa năm hắn cũng sẽ mua được cái khung xe đạp. Góp dần từng loại phụ tùng thì đến cuối năm hắn sẽ lắp được hoàn chỉnh cái xe đạp để đi. Có cái xe đạp hắn sẽ chở củi, thồ hàng thuê đỡ gánh gồng vất vả.
Hắn đang phấn khởi với những dự tính của mình thì giật nảy người bởi một tiếng nổ “oành” rất đanh ở phía trước. Đất dưới chân hắn rung lên. Đất đá văng rào rào, lá cây rụng lả tả. Hắn vội ném gánh củi rồi nằm lăn ra đất. Khói bụi chưa tan hắn đã gào lên:
- Đang ơi! Có chuyện gì thế?
- Mìn… có lẽ thằng Đang đạp phải mìn rồi…
Thằng Tuân đang nằm rạp ở ngay trước mặt hắn lên tiếng. Giọng nó run cầm cập vẻ hoảng loạn. Hắn lồm cồm bò lên phía trước xem xét. Khói bụi đã tan. Hắn nhìn thấy thằng Đang nằm gục ngay ở ven lối mòn. Gánh củi bị hất văng tuột dây tung toé xung quanh. Hắn gọi to:
- Đang ơi! Mày có làm sao không?
Thằng Đang cố ngồi nhỏm dậy, giọng nó yếu ớt:
- Anh cẩn thận đấy! Lỡ còn một quả mìn khác…
- Mặc mẹ nó! Tao hỏi mày có việc gì không?
- Em bị thương rồi…
- Để tao lên băng bó cho mày…
- Anh cẩn thận đấy…
Hắn quát bảo thằng Tuân và cả bọn nằm yên tại chỗ rồi lồm cồm bò đến chỗ thằng Đang đang nằm. Thằng Đang gánh củi đi trước không may đạp trúng một quả mìn chống bộ binh do Trung Quốc chế tạo còn sót lại sau chiến tranh biên giới năm 1979. Bàn chân phải của thằng Đang bị quả mìn xé nát bét, đẫm máu. Loại mìn này rất nguy hiểm vì trong thuốc nổ của nó có một loại hoá chất gì đó gây hoại tử rất nhanh. Khi đạp trúng mìn nổ bàn chân bị thương rất khó cầm máu vì nó làm nát nhừ xương thịt, phá vỡ hết động mạch, tĩnh mạch. Thường là người bị trúng loại mìn này phải cấp cứu rất nhanh mới cứu được tính mạng. Cách tốt nhất là phải lập tức tháo khớp gối để ngăn chặn sự hoại tử lan lên phía bàn chân lên đùi. Trong chiến tranh có trường hợp cấp cứu chậm khi đưa đến trạm phẫu các bác sĩ phải tiến hành cưa ngay đùi đến sát háng để cứu lấy mạng sống cho thương binh. Là một chiến sĩ công binh từng lăn lộn ở Trường Sơn bao nhiêu năm rồi lại chiến đấu ở biên giới Tây Nam nên thằng Đang hiểu rất rõ về sự nguy hiểm của loại mìn này.
Hắn thì chả hiểu gì về vũ khí, bom mìn cả. Khi nhìn thấy bàn chân bị mìn xé nát của thằng Đang hắn cũng sợ. Hắn vội xé cái áo đang mặc băng bó cho thằng Đang. Nhưng máu vẫn chảy ra ướt đẫm. Thằng Đang bình tĩnh bảo:
- Anh tìm đoạn lấy dây rừng buộc chặt phía trên vết thương sát gối để cầm máu cho em.
Hắn nhớn nhác ngó xung quanh tìm kiếm. Lúc này thì thằng Tuân, thằng Công và thằng Hạ cũng đã líu ríu chạy lên. Thằng Hạ rút ngay cái thắt lưng da ra đưa cho hắn. Hắn làm theo sự chỉ dẫn của thằng Đang. Băng bó cầm máu cho thằng Đang xong hắn bảo:
- Tao sẽ cõng thằng Đang! Những thằng khác đỡ chân cho nó. Một thằng trong bọn chúng mày chạy ra đường trước xem có cái xe ô tô nào đi qua không. Nếu có chặn lại, nói với họ là có người bị nạn xin họ cho đi nhờ về thị xã để đưa vào bệnh viện cấp cứu! Nhanh lên nhé! Mà cẩn thận, đi giữa lối mòn kẻo vấp phải quả mìn khác thì nguy đấy!
- Vâng!
Thằng Hạ liền nhao lên phía trước. Nó co cả vai vì gánh củi khá nặng. Hắn cáu tiết quát:
- Vứt mẹ nó hết củi với kiếc đi. Cứu lấy người cái đã. Người còn chả tiếc, tiếc đéo gì mấy que củi…
- Vâng… vâng…
Theo lệnh hắn, cả bọn ném bỏ những gánh củi xuống cạnh lối đi. Khốn nạn những thằng nhà nghèo đi làm thuê đến lúc chết vẫn cứ tiếc công, tiếc của, dù đó chỉ là mấy gánh củi giá bán rẻ mạt. Thằng Công mặt cắt không còn giọt máu, người nó run lập cập. Lần đầu nhìn thấy người bị thương, thấy máu nó sợ quá bật khóc. Nó mới mười sáu tuổi, nhà nghèo, phải bỏ học, bỏ quê đi theo các đàn anh làm thuê kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Hắn lại phải quát lên:
- Mày có câm ngay đi không! Khóc gì mà khóc hả! Làm tao rối hết cả lên…
Thằng Công im bặt nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má nó. Mấy thằng xúm vào đỡ thằng Đang lên vai hắn. Hắn cõng thằng Đang lập cập chạy ra phía đường quốc lộ. Thằng Đang khe khẽ rên vì đau. Vốn là một thằng lính chiến từng bao lần lâm trận nên nó hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình lúc này.
Hắn cõng thằng Đang chạy gằn ra phía đường. Máu từ bàn chân của thằng Đang vẫn rớt tong tỏng xuống đường. Cả bọn chạy ra ngoài bìa rừng. Vượt qua một mỏm đồi thấp nữa là sẽ đến con đường quốc lộ chạy từ cửa khẩu về thị xã Lạng Sơn. Hắn thở hồng hộc vì mệt và cũng vì lo lắng. Thằng Đang khẽ lúc lắc cái đầu rồi bảo:
- Anh đặt em xuống nghỉ một lúc đã. Cũng chưa có xe xuôi đâu anh ạ!
Hắn cố nhẹ nhàng đặt thằng Đang ngồi xuống cạnh một mô đá. Đỡ cho nó dựa lưng vào mô đá rồi kiểm tra vết của nó. Thằng Đang bị mất nhiều máu, mặt nó trắng bệch. Nó vẫn cố làm ra vẻ không sao rồi nói với hắn:
- Anh cố đưa em về quê nhé!
- Nhất định rồi! Mày yên tâm, tao sẽ đưa mày về tận nhà!
- Anh nói với các anh của em là chôn em cạnh mộ mẹ em! Mẹ em thương em nhất, thế mà em chưa giúp được mẹ việc gì. Lúc nhỏ đi học, lớn lên đi bộ đội biền biệt chiến đấu ở miền Nam, hoà bình trở về thì mẹ đã mất. Bây giờ em chỉ muốn được chôn cạnh mẹ để có gặp lại mẹ thì giã cho mẹ miếng trầu…
- Mày nói cái gì mà vớ vẩn, lạ thế! Mày không được chết. Tao sẽ đưa mày đi bệnh viện, mày không việc gì đâu…
Tiếng thằng Đang vẫn bình thản, giọng nó có vẻ yếu nhưng rất rành rõ:
- Em làm thuê giành dụm được mấy nghìn đồng đang để ở trong túi áo ngực. Anh cầm về đưa cho vợ em. Bảo cô ấy mua ngay cho con gái cái áo hoa và cái váy để nó được vào đội múa của lớp. Hôm trước nó đi học về mặt mũi buồn thiu. Hỏi thì nó nói không có váy áo đẹp nên cô giáo không cho vào đội múa của lớp…
Hắn gắt:
- Thôi! Mày không được nói gở nữa. Vết thương của mày sẽ khỏi. Mà mày phải cố lên, chúng tao sẽ đưa mày đi cấp cứu!
Thằng Đang không nói nữa. Nó nhắm mắt lại, hơi thở có vẻ mệt nhọc, khó khăn. Hắn lại xốc thằng Đang lên vai cố bước đi thật nhanh. Phía đường quốc lộ có tiếng xe ô tô. Mấy thằng chạy lên chặn giữa đường. Chiếc xe tải đã dừng lại. Đó là một chiếc xe biển số quân sự. Nghe mấy thằng kiếm củi trình bày, ba bốn anh bộ đội đang ngồi trên thùng xe vội nhảy xuống chạy về phía hắn. Một người trong số họ đeo túi cứu thương. “Tốt rồi! - Hắn nghĩ: - Họ sẽ băng bó, tiêm thuốc cho thằng Đang. Xe chạy về đến thị xã chỉ nửa tiếng, chỉ cần nó cố chịu đựng được là ổn”.
(hết phần 8) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét