Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 9)

                

Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

      Các anh bộ đội giúp đưa thằng Đang lên thùng chiếc xe tải quân sự. Chiến sĩ y tá băng bó lại vết thương và tiêm cho nó một mũi kháng sinh. Hắn ôm thằng Đang ngồi dựa vào thành xe. Chiếc xe ô tô chuyển bánh. Người lái xe cố tránh những ổ gà trên đường để xe đỡ xóc.
         Thằng Đang lả đi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, hơi thở khó khăn. Tay nó bấu chặt tay hắn. Chắc nó đau lắm. Gần đến bệnh viện thị xã thì bàn tay nó chợt lỏng buông khỏi tay hắn. Hắn gào lên lạc cả giọng:
         - Đang ơi! Mày làm sao thế này?
         Chiến sĩ y tá vội nhoài người sang nắm lấy cổ tay thằng Đang tìm mạch. Một lúc sau chiến sĩ y tá khẽ nói:
         - Anh ấy đi rồi!
         Mấy anh bộ đội liền xúm đến. Người động viên, người hỏi han rồi góp ý cách xử trí cho mấy anh em đi làm thuê gặp nạn. Mặc dù xe không qua thị xã nhưng một anh có vẻ là chỉ huy quyết định đưa bọn làm thuê đến tận ga tàu để tìm cách đưa thằng Đang về xuôi.
         Hắn lo cuống lên vì thằng Đang chết rồi sẽ rất khó mang xác nó lên tàu mà thuê xe về tận quê thì cả bọn góp lại cũng không đủ tiền. Khi quẫn bách ắt sinh mưu kế. Hắn đã nghĩ ra một cách. Đó là phải làm như thằng Đang chưa chết, làm như là nó đang ốm. Hắn cõng cái xác thằng Đang ra ga tàu. Cả bọn giả như không có việc gì. Hắn để thằng Đang ngồi dựa vào bờ tường mé ngoài góc sân nhà ga, trùm cái chăn chiên rách lên người nó như là nó đang nằm ngủ. Hắn chụp cái mũ cối bộ đội che mặt cho thằng Đang. Xong xuôi hắn bảo:
         - Bọn mày để đồ đạc cạnh chỗ thằng Đang rồi thằng Công ở lại trông coi, thằng Hạ vào ga xếp hàng mua vé, thằng Tuân đi hỏi dò xem sắp có chuyến tàu hàng nào xuôi không còn tao thử vào trạm kiểm soát quân sự xem tay thiếu uý bạn chiến trường của thằng Đang xem nó có cách gì giúp chúng ta không.
         Hắn chưa nói hết câu thằng Công mặt đã tái xanh giãy nảy lên:
         - Em không ở đây đâu! Để em đi xếp hàng mua vé cho…
         Nhìn thằng nhóc run cầm cập vì sợ hãi, hắn nhân nhượng:
         - Thôi được! Thằng Hạ ở lại, mày vào xếp hàng mua vé!
         - Vâng… vâng… vâng…
         Thằng Công lập cập đáp rồi đi ngay. Thằng Hạ cũng không dám ngồi xuống cạnh xác thằng Đang. Nó cứ đứng lảng vảng ở góc sân ga. Hắn dặn thằng Hạ:
         - Khi có công an, phòng thuế đến kiểm tra mày phải bảo họ có anh bạn bị ốm nặng, bệnh lây để họ khỏi soi mói, hiểu không?
         - Em hiểu rồi! Anh cứ… cứ đi đi…
          Hắn ra đi ngoài cổng nhà ga nhưng trong lòng vẫn chưa yên tâm. Hắn tính toán mọi việc phải giải quyết thật nhanh. Trời đã bắt đầu oi nóng, nếu không đưa được thằng Đang lên tàu về xuôi ngay trong đêm nay thì đến ngày mai sẽ rất nguy. Cái xác nhất là bàn chân nát bét của thằng Đang sẽ bắt đầu phân huỷ, mùi hôi thối sẽ toả ra, đưa nó lên tàu sẽ bị phát hiện ra và tống cổ xuống ngay.
          Đến ngôi nhà cấp bốn có tấm biển “Trạm kiểm soát quân sự” hắn lại ngập ngừng không muốn vào. Hắn nghĩ tay thiếu uý này cũng chưa chắc giúp được gì và sợ nhất là khi rõ mọi chuyện nó sẽ ngại mà từ chối và nói không quen biết thì càng thêm bực mình và tủi cho thằng Đang. Ở đời thiếu gì chuyện khi vui thì vỗ tay vào, lúc buồn thì lảng ra ngay, làm gì có chuyện bạn bè, chiến hữu sống chết có nhau như người ta vẫn ca tụng. Đời hắn chỉ thấy toàn là những chuyện bạn bè phản nhau, cấp trên cấp dưới hãm hại lẫn nhau, bố con bất hiếu, anh em tranh giành nhau… Thôi chả vào là hơn. Hắn quay ngoắt lại thì chạm ngay một anh bộ đội đang đi về. Đó là người chiến sĩ trong tổ kiểm soát quân sự từng chặn bọn hắn bữa trốn vé chui qua rào hôm mới lên. Anh ta chắc vừa đi tắm về, tay còn bưng một chậu quần áo vừa giặt. Nhận ra hắn, anh ta hỏi:
         - Anh có việc gì mà vào trạm kiểm soát quân sự hả?
         - Tôi… tôi muốn gặp thiếu úy trạm trưởng!
         - Thiếu uý Tuyến trạm trưởng đi họp vắng rồi!
         - Thế khi nào thì thiếu uý về?
         - Theo kế hoạch thì đến chiều mai mới về! Anh có nhắn gì không?
         - Không… không… không nhắn gì! Bạn cũ cùng đơn vị anh ấy bị ốm, đang ở ngoài nhà ga, tưởng anh ấy có ở nhà nên tôi tìm vào báo tin… Thôi thế thì tôi đi đây!
         Nói xong hắn bước đi luôn. Qua cửa hàng tạp hoá hắn hỏi mua mấy cái túi ni lông to đựng hàng. Hắn nghĩ đến chuyện phải dùng ni-lông quấn bọc thật kín cái chân nát bét của thằng Đang để nó khỏi bốc mùi và nếu cần phải bó gọn thi thể nó lại như một bao tải đựng hàng hoá để đưa lên tàu. Dọc đường công an, phòng thuế, quản lý thị trường rồi cả kiểm soát quân sự nữa. Họ mà kiểm tra thì biết làm thế nào! Mẹ kiếp, cuộc đời có lúc lại chó má thế này, chết cũng chả được yên thân. Đem thi hài một thằng chết, một thương binh chống Mỹ hẳn hoi về quê mà phải lén lút không khác gì đem theo hàng buôn lậu, hàng quốc cấm. Mà cũng thật khốn nạn cho cái thằng Đang- một thằng lính công binh bao năm lăn lộn trên dãy Trường Sơn, ở biên giới Tây Nam. Nó đã từng tháo bao nhiêu quả bom nổ chậm, vô hiệu hoá bao nhiêu quả mìn để thông đường cho quân qua, xe qua mà vẫn bình yên vô sự nay lại ngã xuống vì một quả mìn bé nhỏ trong cuộc mưu sinh. Trước số phận của thằng Đang khiến hắn cứ nghĩ mãi đến sự vô nghĩa của cuộc đời như một cái vòng luẩn quẩn mà con người bị cuốn vào rồi bật ra tã tượi rách nát.
         Về đến sân ga trời đã sắp tối. Hắn bảo thằng Hạ canh chừng để hắn buộc túm, quấn cái túi ni-lông vào bên chân bị thương của thằng Đang. Đang lúi húi bên cái xác thì có bóng một anh công an đi tới, hắn vội trùm lại cái chăn cho thằng Đang. Đoạn hắn ngồi sát bên thằng Đang kéo đầu nó dựa vào vai mình như đang ngủ. Thằng Công vẫn xếp hàng chưa mua được vé tàu xuôi. Thằng Tuân chạy ra thông báo khoảng nửa đêm sẽ có một chuyến tàu hàng chở than từ Na Dương về Yên Viên. Hắn quyết định:
         - Nếu không mua được vé tàu thì chúng ta sẽ tìm cách chui vào trong nhà ga chờ chuyến tàu hàng dừng lại đưa thằng Đang lên toa vừa đỡ tốn tiền vé, vừa yên tâm không bị phát hiện. Phải chuẩn bị thật cẩn thận. Bây giờ thằng Hạ với thằng Tuân ngồi đây trông chừng, tao vào xem thằng Công xếp hàng thế nào rồi đi xem chỗ nào có thể chui vào ga không đến đêm lại lúng túng…
          - Vâng, anh cứ đi đi…
          Hắn vừa đứng dậy thì phía cổng xuất hiện hai anh bộ đội đeo băng đỏ. Hắn hơi lo lo sợ họ mà kiểm tra như hôm trước thì phiền phức. Nhưng khi hai người lính lại gần thì hắn thấy yên tâm vì nhận ra người đeo quân hàm thiếu uý chính là bạn của thằng Đang. Anh ta cùng một chiến sĩ đi đến vẻ rất vội. Hắn liền tiến ra phía cổng nhà ga có ý đón. Anh thiếu uý cũng nhận ra hắn. Anh ta hỏi ngay:
          - Thằng Đang bị ốm thế nào hả anh?
          - Nó… nó… chết rồi!
          Anh thiếu uý giật mình sững sờ, miệng anh ta há ra mà không nói được thêm câu nào. Hai khoé mắt anh nước mắt ứa ra chảy xuống má. Hồi lâu anh ta hỏi giọng vẫn lạc đi:
          - Thế… thế… nó… nó đang ở đâu?
          Hắn không trả lời mà túm tay kéo anh thiếu uý lại chỗ góc sân nhà ga. Thiếu uý Tuyến quỳ xuống mở cái chăn chiên đang đắp trên người thằng Đang, lật cái mũ cối ra nhìn mặt bạn. Sau một lát, anh ta chùi mắt đứng lên hỏi:
          - Bây giờ các anh tính thế nào?
          Hắn nói tóm tắt lại kế hoạch đưa xác thằng Đang xuôi tàu về quê. Thiếu uý Tuyến lặng người trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi bảo:
          - Các anh cứ chuẩn bị đi! Bây giờ em về trạm một lát. Hôm nay có một đoàn xe vận tải của Tổng cục Hậu cần chở vật liệu xây dựng lên các điểm chốt. Một số xe đã trả hàng xong quay về xuôi, những xe đi hướng Lộc Bình thì chưa thấy về qua trạm. Em sẽ bảo anh em đón xe và cố nói khó, nhờ họ đưa các anh và thằng Đang về xuôi. Nếu không được thì các anh hãy đi tàu…
          - Nếu được thế thì may! Cảm ơn anh quá!
          - Cảm ơn gì! Thằng Đang nó chết rồi… thương nó quá, vợ con ốm yếu, nheo nhóc… May mà hôm nay họp xong em về ngay không ở lại ăn liên hoan, xem văn công. Về đến trạm nghe anh em nói lại em ngạc nhiên vì thằng Đang rất khái tính, nó chả bao giờ­­ nhờ­ vả ai gì đâu. Nghe anh vào tìm mà không phải là nó, em biết ngay có chuyện rồi nên ra ga luôn. Nhờ­ anh mà em mới gặp được thằng bạn thân lần cuối… Thôi em về trạm xem có xe nào qua không! Em sẽ để cậu chiến sĩ ở lại đây giúp các anh.
          Hắn nhìn theo anh thiếu uý vừa chùi mắt vừa hớt hải đi ra phía cổng nhà ga. Nhờ có anh thiếu uý nên người chỉ huy đoàn xe vận tải, cũng là một sĩ quan từng lái xe trên đường Trường Sơn đồng ý cho bọn hắn đi nhờ về xuôi. Anh còn nói sẽ đưa xác thằng Đang về tận quê. Bởi vì dù sao thằng Đang cũng là một cựu chiến binh, một thương binh cơ mà. Thiếu uý Tuyến đem ra một tấm vải liệm. Những người lính biên giới và cánh lái xe quân đội tiến hành gói buộc thi hài thằng Đang cẩn thận rồi đưa lên nằm trên thùng một chiếc xe biển đỏ. Lúc xe chuẩn bị chuyển bánh, thiếu uý Tuyến rút trong túi ra mấy tờ giấy bạc đưa cho hắn:
          - Lương tháng này em vừa lĩnh! Anh cầm về đưa cho vợ Đang giúp em. Khi nào có dịp về phép em sẽ đến thăm nhà nó…
          Hắn cầm số tiền của anh thiếu uý đưa và gộp vào số tiền công làm thuê của thằng Đang để lại. Hắn cũng lần túi tìm số tiền làm thuê, chặt củi bán của mình gộp thêm vào chỗ tiền của thằng Đang nhờ gửi cho vợ nó.
          Chiếc xe quân sự từ từ chuyển bánh chạy ra khỏi thị xã Lạng Sơn. Cả bọn ngồi xung quanh xác thằng Đang. Trời sụp tối rất nhanh. Chiếc xe lặn vào bóng đêm và bụi đất mịt mùng của con đường lở loét. Ánh đèn pha của nó vẽ thành hai vệt sáng chòng chọc giống như hai con mắt cú. Những hạt mưa lất phất quất ngang mặt hắn bỏng rát. Bầu trời đêm đen thui. Hắn nghĩ: “Nếu xe đi suốt đêm thì đến sáng mai xe sẽ về đến quê. Đang ơi tao sẽ đưa mày về tận nhà nhưng tao biết nói với vợ con, gia đình mày thế nào đây!”.
            (hết phần 9)                                          Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét