Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 11)

      
            
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

       Lên được xe khách hắn cũng chưa biết mình sẽ đi đâu. Hắn nghĩ có lẽ lại phải ra ga kiếm việc làm thuê như trước vậy. Nhưng hắn chợt giật mình nhớ lại những lời ông phó chủ tịch xã cảnh cáo là công an đang điều tra vụ hắn đánh nhau ở ga đã vặn gãy tay cái thằng lưu manh bữa trước. Có lẽ không làm ăn gì ở đây được rồi, hắn phải đi thật xa mới ổn.
          Đến bến xe thị xã, hắn kéo cái cổ áo cố che bớt mặt để không ai nhận diện được rồi bước ra phía ngoài đường phố. Trời đã tối. Thị xã nhỏ lập loè ánh điện trong các nhà hàng hắt ra. Phố núi về đêm thưa người qua lại. Chỉ có những nơi như bến xe, ga tàu là luôn luôn ồn ào, nhốn nháo cả đêm. Hắn đi lang thang qua những con đường của thị xã.  Đèn đường chỉ có trên các phố chính. Đến một con đường nhỏ tối tăm có nhiều cây to gần công viên thị xã hắn giật nảy mình khi có tiếng người nói sát ngay bên tai:
          - Anh trai đi không?
          Một cô gái ăn mặc hở hang đứng nép ngay gốc cây sát đường chìa ngực ra sát ngay tầm tay hắn. Hắn nhác nhìn thấy mấy gốc cây bên cạnh cũng có các cô gái đang đứng nép sẵn. Mùi nước hoa rẻ tiền phảng phất làm hắn suýt hắt hơi. Hắn lủng bủng trong miệng:
          - Thì cũng đang đi đây…
          - Đi chơi với em cơ mà… giá rẻ thôi… hôm nay em… khuyến mại cho…
          À thì ra là bọn gái đứng đường đón khách. Hắn bực bội nghĩ thầm: “Mẹ kiếp! Đang chả có đồng mẹ nào dính túi lấy đâu mà đi chơi gái…”. Cô gái điếm vẫn cố nài nỉ chèo kéo:
          - Giá cả đặc biệt anh ơi!
          - Thôi đi mà bán cho các ông chủ ở trong nhà cao cửa rộng ánh đèn lấp lánh kia kìa…
          - Anh trai làm cái gì mà… kiêu thế?
          - Kiêu cái con khẹc! Đang thất nghiệp đây! Mả mẹ nó chứ sao mà cuộc đời với điếc toàn chuyện sui xẻo đen như con chó mực!
          - Thế thì càng phải đi với em làm một cái để giải sui anh nhé!
          - Có mà sui thêm thì có…
          Hắn vừa nhấm nhẳng trả lời vừa rảo bước tránh xa những cái gốc cây biết nói ấy. Cô gái lại thụt vào ẩn mất sau gốc cây như tan biến trong bóng đêm mờ ảo.  Đi chán rồi hắn lại quành về chỗ cổng nhà ga, nơi đám dân làm thuê, bốc vác ngồi nằm ngổn ngang chờ việc. Hắn chợt thấy bụng đói cồn cào. Từ trưa đến giờ hắn chưa có cái gì bỏ bụng. Lục tìm trong túi áo còn mấy chục đồng tiền lẻ, hắn mua một cái bánh mỳ. Toàn bộ số tiền tích cóp được khi làm thuê ở Lạng Sơn hắn đã gộp vào với số tiền của thằng Đang và đưa cho vợ con nó rồi.
          Chệu chạo nhai mẩu bánh mỳ khô không khốc hắn vừa dỏng tai nghe bọn làm thuê buôn chuyện. Chúng đang kháo nhau chuyện có thằng làm thuê vừa gặp may, giàu sụ lên bất ngờ. Một người kể:
          - Một thằng ở làng tao đi đào đãi vàng trên Bắc Cạn. Nó đãi cả tháng cũng chỉ được vài phân. Nó đã tính chuyện bỏ về quê. Hôm đó nó ngồi bên bờ suối chờ nước rút để lội sang bên kia ra đường mòn về xuôi. Ngồi buồn nó nhặt đá ném xuống suối. Vô tình nó cầm một hòn đá sần sùi lên định ném đi. Thấy nặng nặng nó liền chà sát hòn đá xuống cát thấy có ánh vàng lấp lánh. Hoá ra đó chính là một cục vàng sa khoáng nặng đến hai cân ki-lô-gam. Biết là gặp vận may, nó liền giấu ngay cục vàng vào cái bao tải rách lần ra cửa rừng bắt xe về quê. Nó phải ỉa một bãi bôi vào cái bao tải thối hoắc để che mắt bọn cướp chặn đường. Cục vàng ấy nó chặt ra thành từng mẩu đem bán dần lấy tiền. Bây giờ nó làm một cái nhà to nhất làng, lại mua cả một khu trang trại trồng cây cảnh, bon sai, lấy một con vợ đẹp nhất xã…
          Một thằng khác thì bảo:
          - Ăn thua gì! Thằng ở làng tao đi làm thuê ở mỏ đá quý trên Yên Bái còn may mắn hơn. Thằng này tính lười biếng, làm thì ít, chơi thì nhiều bị bọn chủ thầu đuổi việc. Thiếu tiền trả nợ bị bọn “cai” ở mỏ tẩn cho một trận lên bờ, xuống ruộng hất ngã lăn xuống đống đất bẩn thỉu. Nó bị ngất đi. Lúc tỉnh lại nó thấy quai hàm đau ê ẩm, mồm thì ngậm đầy bùn đất. Nó liền nhổ ra tay xem có cái răng nào bị đánh gãy không. Bất ngờ trong lòng bàn tay nó là một viên hồng ngọc loại quý hiếm nhất sáng long lanh. Thì ra khi bị bọn chủ nợ gí mặt xuống đống bùn bẩn mồm nó ngoạm trúng một viên hồng ngọc lẫn trong bùn đất. Nó vội nuốt luôn viên hồng ngọc vào bụng và tìm đường trốn về quê ngay. Viên hồng ngọc ấy đúng là loại quý hiếm vào loại “bảo vật quốc gia”, nó bán được mấy tỷ đồng, làm nhà, mua được cả ô-tô. Bây giờ nó là người giàu nhất huyện đấy.
          Nghe bọn làm thuê nói chuyện với nhau hắn thấy hấp dẫn quá. Hắn mong sao cho đời mình cũng có một lần vận may như thế. Hắn lân la bắt chuyện làm quen. Bọn này biết hắn cũng là dân làm thuê đang đi tìm việc, bọn này rủ hắn ngược lên Lai Châu đào đãi vàng. Hắn đồng ý và đi theo bọn chúng luôn.
          Một thằng có vẻ nhanh nhảu giới thiệu:
          - Em là Bất, kia là chú Cẩn còn anh này tên là Lân, lính chiến ở chiến trường Campuchia yếu sức khoẻ vừa phục viên đi kiếm tiền để về cưới vợ. Bọn em đều là dân “cầu tõm” Hà Nam cả. Còn anh tên gì?
          - Tôi tên là Lỗi, quê Vĩnh Phú!
          - Dân "Vĩnh toét" hả! Sao lại tên là Lỗi, lạ nhỉ?
          - Chả biết! Mẹ tôi đặt thế thì tên nó là thế thôi!
          - Thôi! Tên tuổi không quan trọng… - Thằng lính chiến từ Campuchia về bảo: - Bọn mình đều là bọn dân nghèo đói chuyên làm thuê đi ra thiên hạ kiếm cơm quan trọng nhất là phải luôn coi nhau như anh em hiểu không?
          - Vâng… đúng thế!
          Thằng Lân nói tiếp:
          - Trong “bè lũ bốn tên” chúng mình xem chừng có lẽ anh Lỗi là nhiều tuổi nhất, anh ấy sẽ là anh cả, là đại ca. Bọn chúng ta khi có việc gì đều phải nghe lời anh ấy hiểu không?
          Hắn nhăn mặt bảo:
          - Đại ca làm quái gì! Có phải băng đảng gì đâu, cốt anh em ta có gì thì giúp đỡ nhau, lúc khó khăn, khi hoạn nạn đừng bỏ nhau là được.
          - Đúng thế!
          Thằng Lân rút trong bao ra một cái gói, bẻ đưa cho hắn một nửa nắm xôi sắn:
          - Anh ăn đi, nhai bánh mỳ suông xót ruột lắm…
          Hắn cầm miếng xôi sắn thằng Lân đưa cho. Cả bọn vừa nhồm nhoàm ăn vừa nháo nhác đứng dậy vơ đồ đoàn lao vào ga vì có tiếng loa rè thông báo tàu ngược Lào Cai đang chuẩn bị đón khách.
          Leo lên được nóc toa tàu rồi “bè lũ bốn tên” cũng ăn xong bữa tối. Hắn chợt thấy khát khô cả họng. Thằng Lân lại lục mở cái túi. Nó lôi ra một cái bi-đông bộ đội méo mó. Mỗi thằng làm một ngụm nước rồi nằm ngửa trên nóc toa tàu. Con tàu từ từ chuyển bánh. Hắn dặn cả bọn:
          - Nằm cho cẩn thận kẻo ngủ quên tàu xóc lăn xuống đường ray đấy!
          Thằng Lân thì nói:
          - Lẽ ra có tiền chúng mình đi xe ca lên Điện Biên Phủ rồi sang Lại Châu cho nhanh. Nhưng thôi ta đi tàu lên Lào Cai rồi bắt xe tải chở gỗ sang Phong Thổ, Lai Châu cũng được…
          - Mỏ vàng ở chỗ nào?
          - Hết đường xe lâm nghiệp chúng ta còn phải đi bộ độ một ngày đường nữa thì sẽ tới nơi đào đãi vàng.
           Hắn nghĩ: “Cái thằng lính loại ngũ từ Campuchia về này có vẻ thông thạo đường đất vùng Tây Bắc này gớm nhỉ!”. Hắn không biết là khi còn nhỏ thằng Lân đã theo ông bố nó đi buôn trâu khắp vùng Lào Cai, Yên Bái, Lai Châu rồi.
           Vòng hai tay lên đầu làm gối, hắn nằm ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Vũ trụ là vô hạn nhưng sự hiểu biết và khả năng của con người là hữu hạn. Thế là hắn lại bắt đầu một chuyến đi mới. Hắn đã mấy lần bỏ quê ra đi. Hoá ra để kiếm ăn, để tồn tại con người ta cũng phải có những chuyến ra đi như thế này. Những chuyến đi vô định. Lần trước lên Lạng Sơn gặp bọn thằng Đang đi kiếm củi kết cục thật là khốn nạn, lần này thì theo bọn thằng Lân đi đào vàng chẳng biết có khá hơn không, có đổi đời nổi không hay lại rơi xuống tận đáy như những lần trước. Đời đúng là một vòng xoáy vô định, con người bị cuốn vào cái vòng xoáy ấy rủi may không thể nào lường trước!
         (hết phần 11)                                                                   Hà Nội, tháng 2-2011
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét