Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 14)

     
       Ảnh: Lán của phu vàng tại bãi vàng Sa Phìn.
     
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

          Cuộc sống giữa bãi vàng chốn núi rừng với hắn rồi cũng quen dần.
          “Bè lũ bốn tên” cũng đã kiếm được chút ít sau một thời gian đãi vàng tự do trên sông. Bây giờ thì cả bốn thằng đều đã được tuyển dụng làm “phu vàng” tại các hầm vàng khác nhau của bọn chủ bưởng. Thu nhập có khá hơn nhưng lao động cũng vất vả cực nhọc hơn. Hắn và thằng Lân làm phu ở mỏ vàng cạnh bờ sông. Chú Cần và thằng Bất làm ở một hầm vàng tít trong rừng sâu. Họ chỉ gặp nhau vào buổi tối khi đã mệt mỏi bơ phờ tìm lối lần về lán. Nhiều bữa chẳng kịp trò chuyện hỏi han nhau cả bốn đã lăn ra ngủ. Cũng có hôm bọn chúng không về mà ở lại mỏ giúp chủ mỏ canh gác cửa hầm và bảo vệ máy móc làm vàng.
          Một hôm hắn và thằng Lân nghỉ làm sớm về lán đang hì hụi nấu cơm thì chú Cần chạy về hớt hải bảo:
          - Thằng Bất hỏng thật rồi chúng mày ạ!
          - Nó bị làm sao! Bị sập hầm à?
          Thằng Lân buông nắm rau rừng đứng phắt dậy vẻ mặt nhớn nhác. Chú Cần lắc đầu:
          - Không... mà hỏng là... là... vì nó đã dính vào gái gủng mất rồi!
          Hắn phì cười bảo:
          - Mặc xác nó! Nó lớn rồi, năm nay cũng đã hai mươi, hai mốt tuổi rồi còn gì, cũng phải để cho nó biết tý chút “mùi đời” ra làm sao chứ! Hi hi...
          Hắn nói và chợt nghĩ đến chuyện của mình. Khi chỉ mới tròn mười bảy tuổi mà hắn đã được nếm hương vị ngọt ngào đàn bà rồi. Chú Cần nghe hắn nói vậy liền xua xua tay:
          - Nhưng nó mà dính vào chuyện gái gủng ở đây thì làm ra được đồng nào dâng nộp cho gái đồng ấy có khi còn dính bệnh tật thân tàn ma dại không về được quê đấy chứ! Mọi người phải nhanh chóng khuyên ngăn nó ngay đi. Chứ nó đi suốt đêm sáng ra mới thấy vật vờ mò về, lúc đi làm không cầm nổi cái xẻng thế này tôi thấy lo lắm!
          - Hay là nó vẫn ngủ lại trông coi máy móc cho chủ mỏ?
          - Coi gì mà coi! Nó đi xem phim con heo rồi chơi gái đấy!
          - Thôi để tao đi tìm tẩn cho nó một trận để nó sáng mắt ra...
          Hắn lại nhấm nhẳng lên tiếng. Thằng Lân vội ngăn:
          - Anh đừng đánh nó! Để em gặp khuyên bảo nó xem sao.
          Chú Cần lắc đầu:
          - Chắc là nó không nghe đâu! Tao nói mãi rồi mà nó cứ như thằng câm điếc. Nó làm vàng không biết kiếm được bao nhiêu mà thấy đến lán của con bé ở chỗ gốc sung đều đều. Tao còn nghe có đứa nói là nó đang tính bỏ nghề phu vàng xin làm tay chân bảo vệ cho “Ông Cụt” đấy!
          - Ông Cụt... Ông Cụt là thằng quái nào thế? - Hắn hỏi.
          - Đó là một ông trùm cai quản bảo kê tất cả các hầm vàng trong khu vực rừng núi này đấy! Chỉ nghe đến tên nó thôi là dân “phu vàng” đã khiếp đảm. Không riêng gì dân phu mà cả bọn chủ bưởng, cai thầu, bọn “sĩ quan”, bọn “lính gác” ở các mỏ đều phải dè chừng, quy phục và ngoan ngoãn cống nạp cho nó. Ai chống lại chỉ có nước chết hoặc bán xới khỏi chỗ này ngay. Nghe nói khi nó mới đến có ông chủ hầm vàng không chịu nộp thuế bị nó cho tay chân lôi xuóng hầm rồi đánh sập cửa chết mất xác đấy…
          Thằng Lân giải thích. Hắn ngạc nhiên :
          - Thằng cụt chết tiệt này ở đâu mò đến thế?
          - Không rõ nó từ đâu đến, chỉ nghe nói nó là một tên khát máu. Nó có một bọn chân tay đông đảo, toàn là đám côn đồ, tội phạm, trốn tù, chuyên đâm chém, giết người không ghê tay. Chúng sẵn sàng đánh đập, phá phách các mỏ vàng, hầm vàng nếu một chủ hầm nào không chịu cống nạp cho bọn chúng.
          - Nó ghê gớm thế cơ à?
          - Nó hoành hành làm mưa làm gió ở khu vực Lao Cai, mới vươn sang đến vùng này! Nghe đồn nó từng nổi tiếng tung hoành trên giang hồ, có nhiều chiến tích khiến bọn đàn em nể phục. Có lần một mình đấu với bảy thằng côn đồ khác, đánh cho bọn kia tơi tả. Tuy vậy do bị phục kích bất ngờ thân cô, thế cô nó bị dính một nhát kiếm của bọn kia bay mất một mảng đầu tóc, cụt một tai nhưng vẫn triệt hạ được cả bảy thằng kia đấy! Đám dân giang hồ gọi nó là “Ông Cụt” vì thế. Bọn chúng suy tôn nó là một người “bất tử” trong đám đầu gấu vùng biên chuyên cướp bóc ở các bãi vàng hoặc bảo kê đường dây buôn lậu hàng quốc cấm, kể cả vận chuyển thuốc phiện qua biên giới. Các bọn khác chỉ cần nghe đến cái tên “Ông Cụt” là đã sợ vãi đái cả ra quần rồi.  
          - Thế hả! Vậy thì nhất định tao phải gặp bằng được cái thằng “Ông Cụt” này một lần xem nó ra sao!
          Chú Cần vội can ngăn :
          - Anh phải hết sức cẩn thận đấy! Giây vào loại người này là không hay ho gì đâu anh ạ.
          Hắn hừ hữ trong cổ họng chẳng rõ ý tứ ra sao. Chú Cần lại hỏi :
          - Vậy còn chuyện của thằng Bất anh em ta tính thế nào ! Nó mà có bị làm sao thì chắc mẹ nó ở nhà không sống được. Hôm nó theo chúng mình đi làm ăn xa, mẹ nó cứ sụt sịt dặn nhớ là phải giúp đỡ, kèm cặp, bảo ban nó…
          Thằng Lân nhíu mày suy nghĩ. Đoạn nó nói, giọng có vẻ buồn bã và lo lắng:
          - Thôi được! Ăn cơm xong tôi sẽ đi tìm nó để nói chuyện. Hy vọng là nó chưa đến nỗi quá sa đà, đam mê dấn quá sâu vào chuyện gái gủng hao tiền, tốn sức này!
          Hắn chợt thấy bực bội trong lòng khi nhớ lại chuyện hôm làm lán thằng Bất còn rất sợ sệt khi nói đến chuyện chơi gái. Thế mà bây giờ nó lại máu mê đến thế. Thì ra ở vương quốc của vàng này mọi chuyện đều có thể xảy ra và sự thay đổi thật không thể lường trước. Nhưng rồi chuyện chơi gái của thằng Bất thoáng qua trong hắn. Hắn chỉ nghĩ đến việc phải đi tìm gặp cái thằng “Ông Cụt” vớ vẩn nào đó xem mặt mũi, đầu cua tai nheo nó ra sao mà khiến cho đám dân “phu vàng” khiếp đảm đến thế.

*
          Đại bản doanh của đầu trùm thống lĩnh bãi vàng có biệt danh là “Ông Cụt” nằm trên một quả đồi ngay cạnh bờ suối, cách các hầm khai thác vàng không xa. Đó là một căn nhà sàn làm bằng gỗ khá đẹp. Xung quanh ngôi nhà lúc nào cũng có các “sĩ quan” cùng bọn “lính gác” tuần tra bảo vệ. Trong căn nhà sàn ấy luôn có các cô gái phục vụ, hầu hạ “Ông Cụt”. Bọn gái làm tiền muốn được hành nghề hoạt động ở khu vực bãi vàng này dứt khoát phải đến trình diện và phục vụ miễn phí cho “Ông Cụt” và đám tay chân. Đám gái điếm này còn phải nộp khoản “thuế thân” - theo cách gọi của bọn chúng, tức là nộp một phần thu nhập từ việc “bán thân” cho cánh phu vàng.
          Chiều nay, Ông Cụt ở nhà. Ông đang nửa ngồi, nửa nằm giữa hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp ăn mặc hở hang. Với những bộ đồ mỏng tang như cánh chuồn chuồn, họ gần như khỏa thân. Một cô bé ngồi trong lòng ông. Bàn tay đầy sẹo do đánh nhau, đâm chém của Ông Cụt đang vuốt ve bầu vú nhòn nhọn như một búp măng mới nhú của con bé có lẽ chỉ bằng tuổi con mình. Cô gái lớn tuổi hơn thì đấm bóp vai cho ông. Cặp vú nở nang của cô này phè ra làm bệ cho ông tựa đầu. Hai mắt Ông Cụt lim dim. Ông đang tận hưởng lộc trời hay đang suy nghĩ sự đời. Có lẽ là cả hai. Ông ta đang nhớ lại chặng đường đời mà mình đã đi qua để có sự giàu có, sự hưởng thụ sung sướng đến ngập mặt như hôm nay. Ông đã phải chiến đấu với bao nhiêu băng đảng khác giành giật các mỏ vàng trong khu vực, để có thể “thu thuế” của bọn phu vàng, của bọn chủ hầm và của cả đám con gái bán thân như hai cô bé này. Cuộc sống giúp ông rút ra một điều căn cốt là: “Lý tưởng chẳng là cái cóc khô gì nếu lý tưởng ấy không làm ra vàng”. Có vàng là có tất cả. Ông nhớ lại ngày còn đi học phổ thông răsc phấn đấu theo lý tưởng của thanh niên thời đại mãi mà vẫn không được kết nạp vào đoàn vì học dốt, hạnh kiểm trung bình. Ngày ấy những cái gì mà cứ trung bình là vứt đi. Học hết cấp ba ông về làng làm ruộng. Ông đã phải cố gắng phấn đấu lắm mới được vào đoàn. Trong khi hầu như tất cả thanh niên trong làng, ngoài xã đều hăng hái ghi tên xung phong đi bộ đội vào Nam chiến đấu, có người còn viết đơn bằng máu thì ông được ông chú là cán bộ trên tỉnh xin cho vào học tại một trường trung cấp. Bây giờ mỗi khi nghĩ lại chuyện cũ ông lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất dùng chân di nhoe nhoét. Ông tự thấy xấu hổ cho mình khi nghĩ đến chuyện từng phải ra sức đi cắt thật nhiều lá cây về làm phân xanh cho hợp tác xã bón ruộng để lập thành tích viết vào đơn xin ra nhập đoàn thanh niên Lao động. Rồi ông thức cả đêm để học bằng thuộc điều lệ đoàn. Mỗi khi nghĩ đến cảnh giơ tay xin thề suốt đời phấn đấu vì lý tưởng của đoàn ông lại tự cười mình sao hồi ấy ấu trĩ, ngu si đến thế! Cái lý tưởng ấy mà suốt đời đi theo thì bây giờ ông cũng chỉ là một tên dở hơi nghèo kiết xác, làm gì có vàng và có gái đẹp thế này. Ông chợt nhớ đến con mẹ bí thư chi đoàn ngày ấy, người thì xấu mà lúc nào cũng ra vẻ ta đây. Hôm nào sinh hoạt cũng cao giọng ra rả nói về lý tưởng của thanh niên thời đại, cũng phê phán chủ nghĩa trung bình, cũng kêu gọi ra sức thi đua, "thanh niên ba sẵn sàng", "phụ nữ ba đảm đang", hăng hái lên đường nhập ngũ, giết giặc lập công, “cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù”. Ông vẫn nhớ như in cái lần có một anh sàm sỡ “lỡ tay” chạm vào cái ngực lép kẹp của con mẹ này bị mụ ta đưa ra trước chi đoàn kiểm điểm lên kiểm điểm xuống vì đã có hành vi đồi trụy, thật khốn khổ, khốn nạn. Mẹ kiếp! Cái đồ gái già như thế có mời ông cũng chả thèm. Bây giờ thì ông thiếu gì con gái đẹp như tiên. Như con bé đang ngồi trong lòng ông đây là gái trinh hẳn hoi nhé, vú nó còn rắn tưng. Tối nay ông sẽ phá trinh nó. Đã bao nhiêu đứa con gái như thế này đã qua tay ông rồi…
          Đang mơ màng nhớ về chuyện của một thời trai trẻ thì nghe có tiếng hô hoán ồn ào dưới chân đồi, Ông Cụt rời tay khỏi ngực cô gái quát hỏi:
          - Có chuyện gì thế?
          Một thằng thò cổ vào nhà nói :
          - Thưa ông! Có một thằng lảng vảng rình mò bị phát hiện nên tháo chạy. Mấy anh em đang đuổi theo nó ạ!
          - Cẩn thận đấy! Không khéo là bọn công an cải trang tập kích vào bãi  như lần trước thì toi cả lũ!
          - Không phải công an đâu ạ! Thằng này có vẻ là dân phu vàng…
          - Phu vàng mà dám lên tận đây hả! Xỉa luôn cho nó một nhát hiểu không!
          - Vâng ạ!
          Tên tay chân đáp và lui ra. Ông Cụt đứng dậy. Ông chỉ cô gái ông vừa ôm ấp lúc nãy bảo :
          - Con này ở lại còn con kia về lán, mai lại lên !
          - Vâng ạ!
          Cô gái nhiều tuổi hơn cài khuy áo bước ra ngoài. Cô bé phải ở lại mặt mũi tái nhợt. Khi đến bãi vàng này nó đã nghe kể về Ông Cụt với những thú vui chơi gái theo kiểu quái đản khủng khiếp nhất. Ông ta là một kẻ bạo dâm.
          Ông Cụt để cô gái ở lại rồi bước ra ngoài. Ông vốn là một người luôn cảnh giác. Thực tế đã dạy cho ông là sự cảnh giác không bao giờ thừa. Việc có một thằng phu vàng lảng vảng quanh đại bản doanh của ông khiến ông thấy khó hiểu. Ông muốn biết nó là thằng nào mà bạo gan thế.
          Nhưng ông ta không biết rằng cái tên phu vàng đã cả gan ấy chính là hắn. Hắn chưa kịp tiếp cận ngôi nhà sàn của Ông Cụt thì bị bọn tay chân phát hiện truy đuổi ráo riết. Hắn đã phải chạy thục mạng từ trên đồi xuống thung lũng nơi có những bụi cây rậm rạp để lẩn trốn…

           (hết phần 14                                               Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét