Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Truyện ngắn CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 3)

            
Chuyện đời hắn
Truyện ngắn của Trọng Bảo

         Thế là hắn đã biết “mùi đời”. Mười bảy tuổi hắn trở thành đàn ông. Người đàn bà đã giúp hắn trở thành một người đàn ông, đã cho hắn nếm đầy đủ “mùi đời” là thế nào. Đêm ấy tại vườn chuối ếch nhái côn trùng bị một phen kinh hãi im lặng phắc không dám kêu gì khi người đàn bà và gã quần thảo nhau. Hai người làm gãy đổ cả một cây chuối đang đeo buồng sắp chín.

    Sau cái đêm ấy hắn đâm ra nghiện. Hắn chợt hiểu hoá ra ở đời còn có một thứ nghiện hơn cả nghiện thuốc lá, thuốc lào và kể cả thuốc phiện nữa. Họ làm việc ấy thường xuyên với nhau. Người đàn bà có kinh nghiệm còn hắn lại có sức khoẻ nên mọi lần đều mỹ mãn. Nhưng rồi hắn cũng thấy thấm mệt. Hắn đã phải làm việc quần quật cả ngày bốc vác hành hoá lên xuống tàu, đến đêm lại bị người đàn bà quần thảo hút hết cả sức lực. Trong khi đó ăn uống lại thiếu thốn nên ngày mỗi ngày hắn càng hốc hác mãi đi. Nhưng thói đời là vậy, có những cái chán rồi lại thèm, khó mà dứt bỏ được.        
          Chiến tranh ngày càng căng thẳng. Máy bay Mỹ nhiều lần đánh phá ác liệt vào khu nhà ga. Tuy thế những chuyến tàu đêm vẫn đông. Hành khách đi tàu và cánh buôn chuyến vẫn phải đối mặt với nguy hiểm. Ngày chiến tranh có lẽ phương tiện tàu hoả là thuận lợi nhất. Người đi tàu thường chỉ đến ga trước lúc tàu qua vài phút rồi đi luôn, ít người nấn ná nơi trọng điểm ném bom này. Chỉ có bọn làm thuê như hắn là bất chấp. Máy bay Mỹ lượn lờ trên đầu hắn vẫn nằm thẳng cẳng trong nhà ga ngủ ngon lành. Chỉ khi nào bị xua đuổi hắn mới rời đi ra dãy phố vắng vẻ phía trước ga.
         Một tối mùa đông giá lạnh. Hắn đang nằm ngủ ở góc nhà đợi tàu thì có một thằng chui vào. Hắn cáu kỉnh:
         - Mày là thằng nào mà chui vào chỗ của tao hả?
         - Cho em ngủ nhờ với! Rét quá! Em cũng là cánh làm thuê như anh…
         - Mày mới đến à?
         - Vâng! Em làm ở ga Hàng Cỏ, nhưng mấy hôm nay tình hình dưới đó căng quá nên em phải dạt lên đây!
         - Hừ… toàn là dân khố rách áo ôm cả… - Hắn lẩm bẩm và nhích vào sát tường cho thằng này nằm cùng: - Thế mày quê ở đâu?
         - Em ở Hoà Bình!
         - Sao phải đi làm thuê?
         - Bố mẹ em mất cả rồi! Em lang thang ở Hà Nội bán báo, đánh giày rồi đi làm thuê, thế thôi…
         Nó trả lời quấy quá rồi ngáy khò khò. Sáng ra khi tiếng còi tàu hàng hú lên, hắn bừng tỉnh thì đã không thấy thằng oắt con nằm bên cạnh đâu nữa. “Chắc nó có mối làm ăn rồi!” - Hắn nghĩ. Thằng này thoắt ẩn, thoắt hiện. Có khi nó biến mất mấy ngày rồi mới lại thấy mò về. Mỗi lần đi lâu về nó đều mời hắn đi ăn. Bữa nào cũng kha khá, có thịt cá đủ gắp và cả rượu nữa. Hắn hỏi thì nó bảo có người thuê gánh và theo tàu bảo vệ hàng nên cho nhiều tiền.
         Một bữa người đàn bà gọi hắn đi ngay từ chập tối. Hắn ngạc nhiên hỏi:
         - Đến mười một giờ đêm tàu Lạng Sơn mới về cơ mà!
         - Hôm nay Miến nghỉ…
         Người đàn bà nói trống không. Hắn hiểu tức là hôm nay hắn sẽ “làm việc” khác chuyện bốc vác hàng hoá lên xuống tàu.
         Người đàn bà dẫn hắn vào một quán ăn trong phố. Nhiều món ăn ngon. Có cả món “hoắc dương” gì đó mà ông chủ quán nói là rất bổ. Ăn uống xong hai người leo lên một cái gò hoang giữa cánh đồng. Người đàn bà rải tấm ni-lông ra bãi cỏ. Chị ta trút bỏ quần áo. Dưới ánh trăng trung tuần vằng vặc trông chị ta như một bức tượng sáp. Hắn chợt nhớ đến cảnh nhìn trộm hôm chị ta tắm. Đây là lần thứ hai hắn được chiêm ngưỡng tác phẩm tuyệt vời của tạo hoá một cách gần đến thế. Hắn nhớ những lần quan hệ với nhau đều lén lút, vội vã, khi thì ở vườn chuối tối om om, khi thì ở góc nhà trọ không dám thắp đèn sợ ai biết. Có lần hai người còn mặc nguyên cả quần áo làm việc ấy trên nóc toa tàu hay ở góc sân ga. Hôm nay trên khu gò hoang này họ thấy thật tự do. Mặc cho tiếng máy bay Mỹ thỉnh thoảng lại xèn xẹt trên đầu như sắp bổ nhào xuống ném bom hắn và người đàn bà vẫn đắm đuối ngắm nghía nhau, nâng niu, vuốt ve mơn trớn nhau và cuối cùng là quấn thật chặt vào nhau như hai con rắn đến chu kỳ động dục.
        Hắn và người đàn bà chỉ rời nhau khi đã xâm nhập vào nhau đến tận cùng và bung toả đến tận cùng.
                                                            *
         Lảo đảo đi về phía nhà ga hắn ngỡ mình như người đang hấp hối. Hắn cố ngớp ngớp đớp từng chút không khí để thở. Hình như có bao nhiêu tinh lực hắn đã trút cho người đàn bà rồi. Chân tay, xương cốt hắn rã rời. Cảm tưởng như bây giờ ai đó túm lấy hắn mà lắc nhẹ thì cả người hắn sẽ tan rữa ngay ra thành cát bụi. Mệt bã người nhưng hắn thấy rất thoả mãn.
         Về đến góc nhà chờ, hắn chui luôn vào đống chăn ngủ lịm đi luôn.
         Hắn chỉ giật mình tỉnh giắc khi có ai đó đá đá vào chân hắn quát:
         - Dậy… dậy… dậy…
         Hắn lồm cồm ngồi dậy, mắt vẫn chưa mở ra được. Hắn càu nhàu:
         - Thằng nào đạp tao thế! Muốn chết à?
         - A… thằng này láo quá!
         Hắn mở mắt ra nhìn. Xung quanh hắn toàn là công an, tự vệ đeo băng đỏ. Người nào người ấy súng gậy lăm lăm. Một đại uý công an mặt sắt đen sì, miệng còn đang ngậm một cái tăm nghiêm khắc hất cánh tay lên:
         - Đứng dậy! Bước ra phía kia!
         Hắn líu ríu đứng dậy bước ra phía anh công an chỉ. Hai anh công an trẻ hơn sà ngay xuống chỗ hắn vừa nằm. Họ nắn nắn cái chăn bông cáu bẩn rất kỹ, xé tung cả cái gối bông. Chợt một anh công an reo lên:
         - Thấy rồi!
         Mọi người xúm đến. Hắn cũng nhớn mắt lên nhìn. Anh công an moi từ trong cái gối mây cũ kỹ ra một cái gói đen đen, tròn tròn. Cái gối ấy là của thằng oắt con vẫn ngủ cạnh hắn.
         Đại uý mặt đen đưa mắt nhìn hắn hất hàm. Lập tức hai anh công an lao đến túm ngay lấy hai tay của hắn bẻ quặt ra phía sau. Tiếng còng số 8 bập “tách” một tiếng khô không khốc. Hắn thấy đau nhói ở hai cổ tay mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đại uý mặt đen trừng mắt nhìn hắn nói, giọng nghiêm khắc:
         - Anh Lỗi! Anh bị bắt vì tàng trữ, buôn bán hàng quốc cấm!
         Hắn sửng sốt:
         - Tôi… tôi… chỉ là người làm thuê bốc vác hàng hóa kiếm cơm… chứ tôi có buôn bán cái gì đâu ạ?
         - Anh còn chối cãi hả! Đây này…
         Đại uý mặt đen chìa cái gói gí vào tận mặt hắn gằn giọng:
         - Anh kiếm “cơm đen” thế này hả?
         Hắn vẫn không hiểu. Anh công an trẻ hơn mở cái gói. Có một cục đen đen như cục nhựa đường. Đại uý mặt đen vê một mẩu bằng hạt ngô lấy que tăm đang ngậm trên miệng xiên vào rồi bật lửa đốt. Mẩu nhựa cháy phồng to, mùi thơm toả ra rất lạ. Mọi người đứng xung quanh ồn ào:
         - Đúng là thuốc phiện rồi!
         Nghe vậy hắn hốt hoảng:
         - Cái gối đầu này không phải của tôi, nó là của cái thằng vẫn nằm cùng tôi lúc tối!
         - Đồng bọn của anh đã bị bắt và khai hết rồi! Anh đừng có chối quanh mà tội thêm nặng đấy!
         Đại uý mặt đen nhắc nhở. Hắn cố thanh minh nhưng tiếng của hắn chìm đi trong tiếng bàn tán ồn ào của những người đang có mặt trong nhà ga:
         - Ghê thật! Dám buôn bán cả thuốc phiện…
         - Phen này tử hình là cái chắc!
         Có ai đó hô to:
         - Quét! Quét hết những quân cặn bã này đi! Thanh niên người ta ra chiến trường đánh Mỹ mà chúng nó ở lại hậu phương làm bậy!
         - Bắn ngay! Đem ra ngoài bãi bắn ngay tên này đi các đồng chí công an ạ! Loại này còn nguy hiểm hơn bọn Việt gian tay sai bán nước ở miền Nam đấy…
         Hắn thấy ù cả tai. Đầu óc hắn ong ong choáng váng chả còn phân biệt được gì nữa. Một anh công an tóm gáy hắn đẩy mạnh ra phía cửa nhà chờ tàu. Hắn bước dúi dụi ra chỗ chiếc xe com-măng-ca chở phạm nhân của công an đang đậu ngoài sân ga…
         (hết phần 3)                                      Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét