Chuyện đời hắn
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Thế là hắn lâm vào vòng tù tội. Tàng trữ, buôn bán thuốc phiện là một trọng tội. Hắn cố bào chữa cho mình nhưng lời khai của thằng oắt con đã là một bằng chứng khó chối cãi. Tang chứng, nhân chứng, vật chứng rành rành. Thế là đã đủ cho hắn đi tù mọt gông rồi.
Hắn được đưa về khu cải tạo Trại Chuối dưới chân núi Tam Đảo. Ngồi trên cái xe chở phạm nhân tối bịt bùng hắn thấy trong lòng đầy sự bất mãn, chán chường. Hoá ra cuộc đời con người cũng chẳng ra làm sao. Con người có thể vươn lên đỉnh cao của sự vinh quang, cũng có thể trôi tuột xuống vũng sâu của bùn đen, phân rác. Ranh giới giữa cái thiện và cái ác thật mỏng manh. Hắn vốn là người lương thiện và vẫn luôn cố giữ mình là người lương thiện. Nhưng cuộc đời đã xô hắn xuống cái hố sâu của tội lỗi một cách bất ngờ như thế. Hắn đã cố quẫy đạp để ngóc đầu dậy, để vượt lên miệng hố nhưng không thể được. Trong bối cảnh thời chiến, khí thế ra trận tưng bừng, khẩu hiệu cách mạng hô vang từng đường làng, ngõ phố thì chỉ cần một vẩn vết, một sai phạm nhỏ cũng không thể nào chấp nhận. Thế mà hắn lại vướng vào một chuyện tày đình. Cái án mười bảy năm tù, đúng bằng tuổi đời của hắn. Càng nghĩ hắn càng thấy thật bất công và khủng khiếp. Tương lai phía trước của đời hắn là một màu nhem nhuốc, xám xịt và vô định.
Chiếc ô tô chở tù lao xuống ổ gà. Một cú xóc mạnh làm đầu hắn lao lên trần xe khiến hàm răng hắn cắn luôn vào lưỡi đau điếng. Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt lẫn máu tươi xuống sàn xe. “Mẹ kiếp! Cuộc đời mình đúng là chó má thật! - Hắn nghĩ: - Cuộc đời xô đẩy mình thành một thằng tù thì ông sẽ làm một thằng tù thật sự xem sao!”.Tiếng khoá mở cửa xe loảng xoảng. Tiếng người công an dẫn giải tù nhân quát:
- Xuống xe!
Hắn nhảy xuống xe. Ánh nắng mặt trời loá chói cả mắt. Hắn giơ bàn tay lên che mặt. Định thần, hắn thấy mình đang đứng giữa một khu trại giam xung quanh những bức tường xây bằng đá hộc cao đến bốn năm mét. Phía trên tường là dây thép gai chăng dày như mạng nhện. Hắn được dẫn vào một khu nhà tù rất kiên cố. Chắc đây là nơi giam giữ những loại tù nhân nguy hiểm.
Lại là tiếng mở khoá cửa loảng xoảng. Người dẫn tù đẩy hắn vào một phòng giam khá rộng, tối lờ mờ giống như trong một cái xe chở tù khổng lồ. Tiếng khoá đóng sập cửa. Hắn còn chưa nhận rõ mặt những người tù ở trong phòng thì đã nghe một tiếng dằn giọng:
- Thằng mới đến kia! Lại ra mắt trình diện “đại ca” đi! Nhanh… lên… còn chần chừ gì hả?
Hắn nhướng mắt lên nhìn. Ngồi trên cái bệ bằng xi-măng làm giường ngủ là một thằng mặc độc cái quần đùi, đầu trọc lốc, mắt trắng dã đang gườm gườm nhìn hắn. Bảy tám thằng khác khoanh tay đứng dưới đất phía trước thành hai hàng hai bên nhác trông như các quan đang đứng hầu vị vua của mình.
Chợt nhớ đến những chuyện khủng khiếp trong tù mà hắn vẫn nghe kể, hắn nhẫn nhịn tiến đến trước mặt cái thằng đang ngồi lù lù trên bệ xi-măng cúi đầu:
- Em mới đến nhập trại! Em xin kính chào “đại ca” ạ!
- Hừm…
Thằng tù mặt choắt như mặt chuột đứng bên phải trừng mắt:
- Quỳ xuống rồi trình lễ vật ra mắt lên…!
Hắn thấy nóng mặt nhưng vẫn cố nén. Hắn ngước nhìn thằng “đại ca” và chợt giật mình thấy nó có vẻ quen quen. Hình như hắn đã gặp thằng này ở đâu rồi thì phải. Hắn cố nhớ nhưng vẫn chưa nhớ ra nó là thằng nào.
- Quỳ xuống!
Thằng mặt chuột đứng bên phải lại quát. Gã nghiến răng:
- Không quỳ, mà tôi cũng chả có lễ vật gì sất…
Thằng mặt chuột trợn mắt tiến lại gần hắn giơ cánh tay lên định đánh.
- Chúng mày dạy bảo cho nó biết “nghi lễ” ở trong này là phải thế nào đi chứ!
Thằng đại ca giờ mới lên tiếng.
A… - Hắn đã nhớ ra rồi! Thằng đại ca này chính là cái tên nhân viên quản lý thị trường ở ga dạo nào đã bị hắn quẳng xuống vũng phân. Nhưng sao nó lại ở đây, lại phải đi tù nhỉ. Ngày còn ở ga nó khét tiếng là nghiêm khắc. Nó kiểm soát tịch thu từng cân gạo, bao sắn, lần cạp quần chị em, bòn rút từng đồng tiền thuế của dân buôn bán. Hắn chứng kiến có lần một bà cụ được cô con gái là công nhân cho mấy cân bột mỳ đem về quê ăn đói lúc lên tàu bị nó kiểm tra thấy dứt khoát đòi tịch thu. Bà cụ nài nỉ van xin rồi khóc lóc, chưởi rủa, cố giữ bao bột mỳ. Nó tức giận dốc cái bao đổ luôn bột mỳ xuống đường tàu. Nghe nói nó được đề bạt lên chức đội trưởng cơ mà sao lại vào đây làm đại ca?
Nhận ra “người quen” hắn thấy bình tĩnh hơn. Hắn gườm gườm nhìn bọn cựu tù. Hai thằng tiến đến phía hắn. Hắn lùi lại một bước và nói:
- Cùng là kiếp thằng tù với nhau, chúng mày đừng có mà…
Hắn chưa nói hết câu thì hai thằng đã lao vào. Chúng ra đòn rất nhanh nhưng hắn cũng tránh đòn rất nhanh và phản đòn tức thì. Hai thằng không đánh nổi hắn, bốn thằng xông vào. Hắn phải vất vả chống chọi với bọn cựu tù đang say máu. Hắn bị trúng một thụi vào mặt. Nóng tiết hắn điên cuồng lăn xả đánh lại bọn cựu tù. Tiếp tục bị dính đòn, hắn càng nổi máu điên lên. Trong đầu hắn chợt loé lên một ý nghĩ: “Phải diệt ngay thằng đại ca thì mới dẹp được yên bọn này”. Hắn lựa thế vừa chống đỡ vừa xoay đổi vị trí hướng lại gần chỗ thằng đại ca ngồi.
Đang xoay sở chống đỡ đột nhiên hắn hét lên một tiếng thật to và nhảy vọt lên trên bệ xi-măng nhanh như một con báo chộp mồi. Hắn quăng người chồm lên kẹp ngay lấy cổ thằng đại ca nghiến răng:
- Chúng mày không lui ra xa tao sẽ vặn gãy cổ thằng này ngay!
Mấy thằng cựu tù vội lùi lại. Hắn nói tiếp:
- Tao đã từng ném thằng đại ca này của chúng mày xuống hố phân ở ga Phổ Yên. Hôm nay tao sẽ bẻ gãy tay thằng này để chúng mày biết thế nào là lễ độ…
Thằng đại ca rối rít van xin hắn tha mạng. Mấy thằng tù đàn em nhớn nhác. Bọn chúng cũng không ngờ cái thằng mới vào lại khoẻ, quyết liệt và hung hãn đến thế. Trông hắn chả khác nào một con thú dữ bị thương đang say máu. Một tên xuống giọng lên tiếng xin hắn tha cho “đại ca”. Hắn nới lỏng tay rồi co người đạp mạnh. Thằng đại ca “hự” một tiếng rồi lăn nhào xuống đất. Nó lồm cồm ngồi dậy mặt còn méo xệch vì đau. Ngón tay chỏ của nó đã bị vặn trật khớp. Hắn đứng trên bệ xi-măng hất hàm bảo:
- Một chọi một… Mà thôi, cho bọn chúng mày hai chọi một! Hôm nay tao - cái thằng tù suýt lĩnh án tử hình này sẽ sống mái với bọn chúng mày một trận. Thằng nào chết bỏ…
Cả bọn nhớn nhác nhìn nhau. Không thằng nào còn dám liều lĩnh lao vào đánh nhau với hắn nữa. Thằng đại ca vẻ mặt thì vẫn còn rất đau đớn vì ngón tay chỏ bị vặn lệch khớp lủng liểng. Thằng tù mặt chuột vội thì thào gì đó với mấy thằng khác. Bọn chúng gật gật đầu có vẻ đồng ý. Thằng tù mặt choắt khoanh tay:
- Chúng em biết tài nghệ của ông anh rồi! Từ hôm nay, chúng em xin suy tôn anh là “đại ca” mới của phòng giam này ạ!
Hắn buông lỏng hai nắm tay, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn bọn cựu tù:
- Tao không cần làm đại ca, đại kiếc gì hết. Tao chỉ cần chúng mày hiểu rằng đã vào đến đây là đời đã khốn nạn, đã mạt vận chó má lắm rồi, đừng có mà lên mặt với nhau làm gì nữa…
Nói xong, hắn nhảy xuống đất đỡ thằng đại ca ngồi lên bệ xi-măng. Hắn lựa chiều nắn lại khớp ngón tay chỏ cho thằng đại ca rồi bảo:
- Ông này vẫn là “đại ca” của chúng ta hiểu không?
- Hiểu… hiểu… - Bọn cựu tù đồng thanh đáp và lau nhau nói tiếp:
- Vậy thì anh là “nhị ca” của tụi em nhé!
- Hừ… hừ…
Hắn ậm ừ trong miệng không ra đồng ý hay từ chối. Hắn mở cái túi vẫn đeo bên người rút ra hai bao thuốc lá Tam Đảo đưa cho bọn tù. Mắt mấy thằng cựu tù sáng lên. Bọn chúng vồ ngay lấy hai bao thuốc lá cảm ơn hắn rối rít…
(hết phần 4) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét