TRĂNG QUÊ (phần 31)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Trung đội dân quân thường trực làng Hạ được lệnh báo động khẩn cấp, tập trung toàn bộ quân số, vũ khí tại địa điểm trận địa Đồi Ma để sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới. Tất cả phải có mặt đầy đủ từ lúc năm giờ sáng. Mùa hè thì lúc này trời cũng đã sáng rõ. Cái Liên và Hừng "thọt" ở bộ phận hậu cần đem theo cả xoong nồi lỉnh kỉnh leo lên dốc.
Cái Liên vừa gồng gánh dụng cụ nhà bếp vừa càu nhàu nói với Hừng "thọt":
- Cái thằng Nam chết tiệt! Nó chạy đi đằng nào mất hút rồi. Nó để mặc cho hai anh em mình phải è cổ ra mang vác nặng nhọc thế này, thật bực mình quá đi mất!
Hừng "thọt" đang đeo cái chảo nấu cơm đen nhẻm trên lưng chống gậy tập tễnh bước đi ở phía trước. Nghe cái Liên phàn nàn, Hừng "thọt" bèn ngoái đầu lại bảo:
- Nó nói với tao là có một việc gì đó khẩn cấp lắm, phải đi ngay mới kịp. Chắc là lại phải đi chuyển tiếp công văn, giấy tờ gì quan trọng đấy...
Cái Liên chưa hết bực bội:
- Công văn, giấy tờ gì nó. Em thấy nó đem theo một cuộn dây thừng cắm đầu cắm cổ chạy về phía xóm Mới. Thằng này chắc lại nghĩ ra một trò gì vớ vẩn đấy mà. Không tin được nó đâu...
Hừng "thọt" lắc đầu khoát tay bảo:
- Thôi, cứ mặc xác nó! Anh em mình đi lên ngay trận địa cho kịp thời gian quy định.
Cái Liên không nói thêm nữa. Nó hậm hực quẩy gánh dụng cụ làm bếp lên vai.
- Cái thằng Nam chết tiệt! Nó chạy đi đằng nào mất hút rồi. Nó để mặc cho hai anh em mình phải è cổ ra mang vác nặng nhọc thế này, thật bực mình quá đi mất!
Hừng "thọt" đang đeo cái chảo nấu cơm đen nhẻm trên lưng chống gậy tập tễnh bước đi ở phía trước. Nghe cái Liên phàn nàn, Hừng "thọt" bèn ngoái đầu lại bảo:
- Nó nói với tao là có một việc gì đó khẩn cấp lắm, phải đi ngay mới kịp. Chắc là lại phải đi chuyển tiếp công văn, giấy tờ gì quan trọng đấy...
Cái Liên chưa hết bực bội:
- Công văn, giấy tờ gì nó. Em thấy nó đem theo một cuộn dây thừng cắm đầu cắm cổ chạy về phía xóm Mới. Thằng này chắc lại nghĩ ra một trò gì vớ vẩn đấy mà. Không tin được nó đâu...
Hừng "thọt" lắc đầu khoát tay bảo:
- Thôi, cứ mặc xác nó! Anh em mình đi lên ngay trận địa cho kịp thời gian quy định.
Cái Liên không nói thêm nữa. Nó hậm hực quẩy gánh dụng cụ làm bếp lên vai.
Khi Hừng "thọt" và cái Liên leo lên đến đỉnh Đồi Ma thì gần như tất cả trung đội dân quân thường trực làng Hạ đều đã có mặt ở đấy. Mọi người đang đứng ngồi phân tán trong nhà hầm, quanh gốc cây đa và phía sau mỏm đá. Nhiều tiếng xì xào bàn tán, phỏng đoán về nhiệm vụ mới mà trung đội dân quân làng Hạ sắp được giao đảm nhận. Không một ai biết chính xác đó sẽ là nhiệm vụ gì. Trung đội trưởng Tình đang tranh thủ hội ý với các tiểu đội trưởng để nắm tình hình tư tưởng của các chiến sĩ dân quân trong việc sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới. Nhưng chính bản thân chị là cán bộ trung đội song cũng không được biết đó sẽ là nhiệm vụ gì. Chị chỉ biết sáng nay, đích thân xã đội trưởng sẽ lên tận trận địa Đồi Ma để giao nhiệm vụ mới cho trung đội dân quân thường trực làng Hạ. Chị Tình cũng thấy trong lòng thấp thỏm bồn chồn giống như tất cả các chiến sĩ của mình. Tất cả mọi người đều lo lắng nếu sẽ phải rời khỏi trận địa Đồi Ma, nơi mà họ đã gắn bó trong suốt thời gian qua. Có lẽ ai cũng buồn vì chưa lập được chiến công, thành tích nào tại trận địa mà họ đã bỏ ra bao nhiêu công lao xây dựng và luyện tập thuần thục các phương án bắn máy bay Mỹ bay thấp bằng súng bộ binh.
Khi các chiến sĩ dân quân trên trận địa Đồi Ma đang bàn tán và thấp thỏm chờ đợi nhiệm vụ mới thì xã đội trưởng Phạm Bản cũng bắt đầu đi đến chân dốc. Cùng lên Đồi Ma với xã đội trưởng còn có hai người nữa. Đó là phó trưởng công an xã Vũ Sinh và một công an viên. Phạm Bản đi trước. Anh cúi người leo lên dốc. Chiếc xà-cột may bằng vải bạt cũ kỹ đeo chéo qua vai. Trong chiếc xà-cột cũ ấy có hai tờ quyết định. Một là quyết định giáng chức vụ của Nguyễn Thị Tình từ trung đội trưởng xuống giữ chức trung đội phó. Tờ quyết định thứ hai là quyết định khai trừ, tước bỏ danh hiệu chiến sĩ dân quân đối với công dân Trần Thị Liên. Hai quyết định này Phạm Bản sẽ chịu trách nhiệm công bố trước toàn thể cán bộ, chiến sĩ trung đội dân quân thường trực làng Hạ. Thực ra thì trong cái xà-cột cũ kỹ bạc phếch của Phạm Bản còn một tờ quyết định nữa mà anh vừa mới được chủ tịch xã Nguyễn Trung Hiếu trao cho lúc sáng sớm hôm nay. Đó là quyết định hạ chức vụ của anh từ xã đội trưởng xuống giữ chức xã đội phó. Tất cả các quyết định trên đều có sự liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến việc mất súng của trung đội dân quân thường trực làng Hạ.
Phó trưởng công an xã Vũ Sinh đi sau xã đội phó Phạm Bản. Tuy dáng người nhỏ bé nhưng Vũ Sinh vẫn cố ưỡn ngực ra khi leo lên dốc. Trong cái xà-cột cùng may bằng vải bạt nhưng còn rất mới của Vũ Sinh cũng có hai tờ quyết định quan trọng. Một là quyết định bắt giữ công dân Trần Thị Liên, nguyên chiến sĩ dân quân thuộc trung đội dân quân làng Hạ vì tội để mất vũ khí chiến đấu. Còn một tờ quyết định nữa mà Vũ Sinh cũng vừa mới được chủ tịch xã Nguyễn Trung Hiếu trao cho sáng nay. Đó là quyết định của cấp trên đề bạt anh lên giữ chức vụ trưởng công an xã Hòa Sơn. Trong cái xà-cột mới của Vũ Sinh còn có một vật thứ ba quan trọng nữa đó là chiếc còng số 8 cũ kỹ. Vũ Sinh rất tự hào là với chiếc còng số 8 này anh đã từng nhân danh luật pháp còng tay bắt giữ mấy chục tên chuyên trộm cắp, gây gổ đánh nhau, trốn nghĩa vụ quân sự, đào bỏ ngũ. Lần này, chiếc còng số 8 sẽ được chính thức còng tay bắt giữ một tên gián điệp hẳn hoi. Theo kế hoạch công tác thì ngay sau khi xã đội phó Phạm Bản công bố quyết định khai trừ Trần Thị Liên ra khỏi lực lượng dân quân thì trưởng công an xã Vũ Sinh sẽ công bố luôn lệnh bắt giữ đối tượng này. Ông công an viên đi cùng sẽ phối hợp hỗ trợ việc bắt giữ đối tượng. Sau đó, họ sẽ dẫn giải đối tượng xuống quốc lộ 2C ngay dưới chân Đồi Ma, có xe chuyên dụng chở phạm nhân của công an huyện đợi sẵn đưa đi luôn đến địa điểm chuyên giam giữ, cải tạo bọn tội phạm trong một thung lũng ở chân núi Tam Đảo. Mọi việc phải diễn ra thật bất ngờ và nhanh gọn để kẻ phạm tội không kịp đề phòng, đối phó hay chạy trốn.
Khi các cán bộ quân sự, an ninh của xã lên đến đỉnh Đồi Ma, trung đội trưởng Tình lập tức thổi còi tập hợp đơn vị. Các chiến sĩ dân quân mang theo đầy đủ vũ khí trang bị, lưng đeo vòng lá ngụy trang nhanh chóng tập hợp thành đội hình ở bãi đất trống bằng phẳng dưới gốc cây đa sẵn sàng nghe phổ biến nhiệm vụ mới. Trung đội trưởng Tình chợt chột dạ khi thấy phó trưởng công an xã Vũ Sinh đi ngay phía sau xã đội trưởng Phạm Bản. Chị cố giữ bình tĩnh hô khẩu lệnh cho cán bộ, chiến sĩ đơn vị đứng nghiêm rồi chạy đến giơ tay chào và báo cáo cấp trên:
- Báo cáo xã đội trưởng! Trung đội dân quân thường trực làng Hạ đội ngũ đã chỉnh tề, quân số có mặt hai mươi chín, vắng mặt một đồng chí không rõ lý do, là đồng chí Nam. Vũ khí trang bị mang theo đầy đủ. Xin chỉ thị của xã đội trưởng!
Phạm Bản giơ tay chào lại và đáp:
- Được! Đồng chí cho trung đội nghỉ!
Trung đội trưởng Tình hô toàn đơn vị "nghỉ" rồi chạy về vị trí đầu hàng quân đứng chờ nhận chỉ thị mệnh lệnh của xã đội trưởng. Phạm Bản bước lên phía trước hàng quân. Anh bắt đầu mở cái xà-cột cũ kỹ lấy tài liệu ra. Hàng quân đứng im phăng phắc chờ đợi. Lúc này trưởng công an xã Vũ Sinh đã tiến đến phía sau lưng trung đội trưởng Tình nhắc khẽ:
- Từ hôm nay trở đi, chỉ nên gọi đồng chí Phạm Bản là xã đội phó thôi nhé!
Nghe Vũ Sinh nói như thế, chị Tình càng thêm lo lắng, bồn chồn. Chị đã hiểu lờ mờ những chuyện sắp xảy ra trên đỉnh Đồi Ma sáng hôm nay. Trong khi ấy ở cuối hàng quân cái Liên cũng đã sợ đến tái mét cả mặt đi. Hai chân nó run run sắp không đứng vững. Khi nhìn thấy các công an cùng đi với xã đội trưởng Phạm Bản lên trận địa cái Liên hiểu họ đến chính là vì vụ việc mất vũ khí của nó. Từ khi làm mất khẩu súng CKC cái Liên hiểu rằng cuộc đời và sự nghiệp của mình đã khép lại. Tương lai trở nên mù mịt. Ước mơ khi chiến tranh kết thúc được đi học trung cấp, cao đẳng rồi về làm một cô giáo dạy học ở trường làng của nó coi như chấm hết. Nó sẽ phải phí hoài tuổi thanh xuân, mục xương trong nhà tù như người ta vẫn đồn đại. Đêm nào cái Liên cũng ngủ mơ thấy công an đến bắt và đưa nó đi tù. Nhà tù với những điều khủng khiếp đến với những giấc mơ hằng đêm của nó. Hôm nay thì giấc mơ ấy đã thành sự thật rồi. Bữa trước, sau khi nghe mẹ nói lại lời nhắn của ông Lực nó cũng đã hình dung được kết cục sẽ diễn ra đúng như thế này. Tuy rất sợ hãi nhưng cái Liên vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Nó vội quay sang thì thào bàn giao công việc hậu cần lại cho Hừng "thọt":
- Báo cáo xã đội trưởng! Trung đội dân quân thường trực làng Hạ đội ngũ đã chỉnh tề, quân số có mặt hai mươi chín, vắng mặt một đồng chí không rõ lý do, là đồng chí Nam. Vũ khí trang bị mang theo đầy đủ. Xin chỉ thị của xã đội trưởng!
Phạm Bản giơ tay chào lại và đáp:
- Được! Đồng chí cho trung đội nghỉ!
Trung đội trưởng Tình hô toàn đơn vị "nghỉ" rồi chạy về vị trí đầu hàng quân đứng chờ nhận chỉ thị mệnh lệnh của xã đội trưởng. Phạm Bản bước lên phía trước hàng quân. Anh bắt đầu mở cái xà-cột cũ kỹ lấy tài liệu ra. Hàng quân đứng im phăng phắc chờ đợi. Lúc này trưởng công an xã Vũ Sinh đã tiến đến phía sau lưng trung đội trưởng Tình nhắc khẽ:
- Từ hôm nay trở đi, chỉ nên gọi đồng chí Phạm Bản là xã đội phó thôi nhé!
Nghe Vũ Sinh nói như thế, chị Tình càng thêm lo lắng, bồn chồn. Chị đã hiểu lờ mờ những chuyện sắp xảy ra trên đỉnh Đồi Ma sáng hôm nay. Trong khi ấy ở cuối hàng quân cái Liên cũng đã sợ đến tái mét cả mặt đi. Hai chân nó run run sắp không đứng vững. Khi nhìn thấy các công an cùng đi với xã đội trưởng Phạm Bản lên trận địa cái Liên hiểu họ đến chính là vì vụ việc mất vũ khí của nó. Từ khi làm mất khẩu súng CKC cái Liên hiểu rằng cuộc đời và sự nghiệp của mình đã khép lại. Tương lai trở nên mù mịt. Ước mơ khi chiến tranh kết thúc được đi học trung cấp, cao đẳng rồi về làm một cô giáo dạy học ở trường làng của nó coi như chấm hết. Nó sẽ phải phí hoài tuổi thanh xuân, mục xương trong nhà tù như người ta vẫn đồn đại. Đêm nào cái Liên cũng ngủ mơ thấy công an đến bắt và đưa nó đi tù. Nhà tù với những điều khủng khiếp đến với những giấc mơ hằng đêm của nó. Hôm nay thì giấc mơ ấy đã thành sự thật rồi. Bữa trước, sau khi nghe mẹ nói lại lời nhắn của ông Lực nó cũng đã hình dung được kết cục sẽ diễn ra đúng như thế này. Tuy rất sợ hãi nhưng cái Liên vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Nó vội quay sang thì thào bàn giao công việc hậu cần lại cho Hừng "thọt":
- Lương thực còn tám cân gạo, sắn khô thì còn mười ba cân tất cả anh nhé! Thực phẩm thì chỉ còn có ba cân cá biển khô, hai chai nước mắm. Đây là toàn bộ số tiền chi tiêu từ nay đến hết tháng dùng để mua rau, mua muối. Tổng còn lại ba mươi hai đồng, năm hào chẵn. Anh cầm lấy rồi nhớ báo cáo lại với trung đội trưởng Tình giúp em nhé...
Hừng "thọt" ngạc nhiên:
- Sao lại thế! Mày định sẽ đi đâu ngay bây giờ à?
Cái Liên buồn bã nói, giọng nó trở lại bình tĩnh hơn:
- Đi đâu được nữa hả anh... Công an họ lên trận địa là để bắt em đưa đi tù đấy! Lát nữa trở về làng, anh sang ngay nhà em an ủi, động viên mẹ em để bà đỡ lo lắng cho em nhé!
Hừng "thọt" chợt tái xám cả mặt đi khi nghe cái Liên nói như vậy. Đôi chân tật nguyền và bị thương của Hừng "thọt" như sắp quỵ xuống. Hắn thảng thốt càu nhàu bảo:
- Tao chịu thôi! Biết động viên bà mẹ của mày như thế nào bây giờ...
- Em xin anh đấy!
Cái Liên cố nài nỉ, nước mắt nó ứa ra chảy dài trên má. Hừng "thọt" lúng túng:
- Thôi được... mày cứ yên tâm...
Lúc này, xã đội phó Phạm Bản đã mở được cái xà-cột cũ kỹ. Anh lấy ra hai tờ quyết định, chọn một tờ và bắt đầu đọc một cách khó khăn:
- Việt Nam... dân chủ cộng hòa, độc lập... tự do... hạnh phúc... Ban chỉ huy quân sự... Số 102/QĐQS... Quyết định tước danh hiệu...
Hừng "thọt" ngạc nhiên:
- Sao lại thế! Mày định sẽ đi đâu ngay bây giờ à?
Cái Liên buồn bã nói, giọng nó trở lại bình tĩnh hơn:
- Đi đâu được nữa hả anh... Công an họ lên trận địa là để bắt em đưa đi tù đấy! Lát nữa trở về làng, anh sang ngay nhà em an ủi, động viên mẹ em để bà đỡ lo lắng cho em nhé!
Hừng "thọt" chợt tái xám cả mặt đi khi nghe cái Liên nói như vậy. Đôi chân tật nguyền và bị thương của Hừng "thọt" như sắp quỵ xuống. Hắn thảng thốt càu nhàu bảo:
- Tao chịu thôi! Biết động viên bà mẹ của mày như thế nào bây giờ...
- Em xin anh đấy!
Cái Liên cố nài nỉ, nước mắt nó ứa ra chảy dài trên má. Hừng "thọt" lúng túng:
- Thôi được... mày cứ yên tâm...
Lúc này, xã đội phó Phạm Bản đã mở được cái xà-cột cũ kỹ. Anh lấy ra hai tờ quyết định, chọn một tờ và bắt đầu đọc một cách khó khăn:
- Việt Nam... dân chủ cộng hòa, độc lập... tự do... hạnh phúc... Ban chỉ huy quân sự... Số 102/QĐQS... Quyết định tước danh hiệu...
Nhiều tiếng xì xào nổi lên. Phạm Bản dừng lại đưa mắt nhìn xuống hàng quân. Vũ Sinh cảm thấy bực mình vì sự lề mề, ề à đột xuất, không đúng với tác phong vốn có của một nhà quân sự như Phạm Bản. Trưởng công an xã muốn mọi việc cần phải diễn ra nhanh chóng và dứt khoát hơn.
Phạm Bản lại bắt đầu ngắc ngứ đọc tiếp:
- Quyết định tước danh hiệu dân quân...
Đứng phía dưới Vũ Sinh thở phào và bắt đầu mở cái xà-cột mới của mình lấy ra tờ quyết định của ngành công an và cái còng số 8 cũ kỹ cầm sẵn trên tay. Không khí trên đỉnh Đồi Ma đột nhiên trở nên ong ong nóng bức và vô cùng căng thẳng. Từng cơn gió nóng từ phía chân đồi thổi thốc lên quần quật giằng xé những vòng lá ngụy trang trên lưng các chiến sĩ dân quân. Hình như có tiếng động cơ máy bay ầm ì từ phía xa xa vọng đến. Phạm Bản lại tạm dừng đọc quyết định để nhắc nhở bộ phận dân quân làm nhiệm vụ cảnh giới chú ý nghe ngóng, quan sát, chuẩn bị gõ kẻng báo động phòng không, ra lệnh cho khẩu đội 12ly7 triển khai vũ khí chiến đấu, sẵn sàng nổ súng giáng trả nếu máy bay Mỹ ập đến bắn phá vào trận địa và mục tiêu bảo vệ...
Tiếng máy bay xa dần. Phạm Bản lại nhìn xuống tờ quyết định đang cầm trong tay. Môi anh run run khi phải đọc tiếp...
Phạm Bản lại bắt đầu ngắc ngứ đọc tiếp:
- Quyết định tước danh hiệu dân quân...
Đứng phía dưới Vũ Sinh thở phào và bắt đầu mở cái xà-cột mới của mình lấy ra tờ quyết định của ngành công an và cái còng số 8 cũ kỹ cầm sẵn trên tay. Không khí trên đỉnh Đồi Ma đột nhiên trở nên ong ong nóng bức và vô cùng căng thẳng. Từng cơn gió nóng từ phía chân đồi thổi thốc lên quần quật giằng xé những vòng lá ngụy trang trên lưng các chiến sĩ dân quân. Hình như có tiếng động cơ máy bay ầm ì từ phía xa xa vọng đến. Phạm Bản lại tạm dừng đọc quyết định để nhắc nhở bộ phận dân quân làm nhiệm vụ cảnh giới chú ý nghe ngóng, quan sát, chuẩn bị gõ kẻng báo động phòng không, ra lệnh cho khẩu đội 12ly7 triển khai vũ khí chiến đấu, sẵn sàng nổ súng giáng trả nếu máy bay Mỹ ập đến bắn phá vào trận địa và mục tiêu bảo vệ...
Tiếng máy bay xa dần. Phạm Bản lại nhìn xuống tờ quyết định đang cầm trong tay. Môi anh run run khi phải đọc tiếp...
Giữa lúc đang rất căng thẳng ấy thì thằng Nam từ dưới chân đồi hộc tốc chạy lên. Nó lảo đảo lao vào giữa đội hình. Vừa thở hổn hển vì quá mệt thằng Nam vừa cố hét lên thật to:
- Tìm... tìm... thấy... thấy khẩu... súng CKC rồi...
Nói chưa hết câu thằng Nam đã ngã lăn ra đất, miệng nó há ra ngáp ngáp như một con cá bị quăng lên bờ, sắp chết. Mọi người nhốn nháo xúm cả lại. Phạm Bản nhét vội tờ quyết định đang công bố vào túi lao đến. Trưởng công an xã Vũ Sinh và ông công an viên đứng như trời trồng giữa đỉnh đồi ngơ ngác nhìn mọi người. Phạm Bản quỳ xuống đỡ thằng Nam ngồi dậy. Anh quát bảo mọi người giãn rộng ra lấy không khí cho thằng Nam thở.
Phạm Bản dùng tay vuốt lau mồ hôi và bùn đất trên mặt cho thằng Nam rồi hỏi:
- Tìm thấy khẩu súng bị mất ở đâu?
Thằng Nam nói không ra hơi:
- Tìm… tìm… thấy…
Thằng Nam quá mệt. Chắc là nó đã phải chạy từ xa đến và cố lao thật nhanh lên dốc nên bị kiệt sức. Thân thể thằng Nam ướt đẫm, mặt mày xây xước, quần áo tả tơi, cuộn dây thừng vẫn khoác qua vai. Nó há rộng mồm ra cố đớp đớp thêm một chút không khí nữa rồi mới thều thào nói tiếp, giọng đứt quãng:
- Đi... đi... theo em để... lấy khẩu... súng… nhanh lên...
- Tìm... tìm... thấy... thấy khẩu... súng CKC rồi...
Nói chưa hết câu thằng Nam đã ngã lăn ra đất, miệng nó há ra ngáp ngáp như một con cá bị quăng lên bờ, sắp chết. Mọi người nhốn nháo xúm cả lại. Phạm Bản nhét vội tờ quyết định đang công bố vào túi lao đến. Trưởng công an xã Vũ Sinh và ông công an viên đứng như trời trồng giữa đỉnh đồi ngơ ngác nhìn mọi người. Phạm Bản quỳ xuống đỡ thằng Nam ngồi dậy. Anh quát bảo mọi người giãn rộng ra lấy không khí cho thằng Nam thở.
Phạm Bản dùng tay vuốt lau mồ hôi và bùn đất trên mặt cho thằng Nam rồi hỏi:
- Tìm thấy khẩu súng bị mất ở đâu?
Thằng Nam nói không ra hơi:
- Tìm… tìm… thấy…
Thằng Nam quá mệt. Chắc là nó đã phải chạy từ xa đến và cố lao thật nhanh lên dốc nên bị kiệt sức. Thân thể thằng Nam ướt đẫm, mặt mày xây xước, quần áo tả tơi, cuộn dây thừng vẫn khoác qua vai. Nó há rộng mồm ra cố đớp đớp thêm một chút không khí nữa rồi mới thều thào nói tiếp, giọng đứt quãng:
- Đi... đi... theo em để... lấy khẩu... súng… nhanh lên...
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét