TRĂNG LẠNH
Truyện dài của Trọng Bảo
Đêm trăng sáng.
Bờ đê ướt đẫm ánh trăng.
Một vùng trung du bất chợt thật bình yên trong một đêm chiến tranh. Khoảng không gian đêm về như lắng xuống sau một ngày ồn ào vật vã của gió, của nắng, của tiếng bom rơi, đạn nổ cùng tiếng gầm rít của những chiếc phi cơ chiến đấu bay dọc, xiên ngang xé nát cả bầu trời. Đêm trở về thanh thản cho lòng người thanh thản sau bộn bề bao nỗi lo toan. Ánh trăng là của sự thanh bình, bao đời nay vẫn thế. Khói lửa của đạn bom không thể làm vẩn đục được mãi một khoảng trời xanh của ánh trăng thanh.
Trăng sáng ngời ngời. Ánh trăng tràn xuống những xóm làng còn đang thấp thỏm bởi bao nỗi lo mất mùa đói kém và nạn bom rơi, đạn lạc. Ánh trăng chảy dài theo dòng nước con sông Phó Đáy trông như dát bạc long lanh. Dòng sông nhỏ nhoi về khuya vẫn lặng lẽ tải phù sa xuôi hướng đồng bằng. Con đò cũ kỹ nằm im lìm trên bến vắng gác mái chèo dưới ánh trăng thanh. Những bãi ngô non thẫm xanh hai bên bờ dòng nước chảy. Cây cầu sắt mong manh bắc qua con sông nhỏ cũng thật mong manh. Dưới ánh trăng xanh cây cầu màu xám nằm ngang qua dòng nước bạc trong giống tựa như một chiếc bút chì đặt trên trang giấy trắng tinh nguyên. Trận địa pháo phòng không mới xây dựng bên sông tĩnh lặng trong đêm cảnh giác. Những nòng pháo in trên nên trời đầy ánh trăng như những dấu sắc trong vở học trò.
Hai người sánh bước bên nhau trên triền đê vắng, tay trong tay.
Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò, đi chơi vơi nhau. Cũng là nhờ có nhiệm vụ mà nên. Trung đội dân quân làng Hạ của chị Tình được giao nhiệm vụ sang sông từ sáng sớm nay. Họ giúp đơn vị pháo cao xạ của trung úy Thức xây dựng trận địa trên một gò đất ở ven sông Phó Đáy. Trận địa đơn vị pháo cao xạ 37ly chủ yếu làm nhiệm vụ "đón lõng" chặn đánh các tốp máy bay Mỹ từ trên dãy núi Tam Đảo lao xuống bắn phá thủ đô Hà Nội và cùng các lực lượng khác tham gia bảo vệ cây cầu sắt bắc qua sông. Trung đội dân quân làng Hạ rất phấn khởi vì có một đơn vị cao xạ của bộ đội phối hợp bảo vệ mục tiêu trên quốc lộ 2C. Theo kế hoạch của ban chỉ huy quân sự xã Hòa Sơn, chị Tình trực tiếp dẫn hai tiểu đội qua sông giúp đỡ bộ đội. Họ mang theo cơm nắm ăn trưa để làm việc cả ngày. Khi máy bay Mỹ không hoạt động các chiến sĩ pháo cao xạ và dân quân vừa đào công sự, đắp ụ để pháo vừa hò hát rất vui vẻ. Những lúc có tiếng động cơ máy bay thì họ nhanh chóng cơ động xuống sát bờ sông nơi có những lũy tre dày và bờ đất cao để ẩn nấp, phòng tránh. Họ làm việc khẩn trương để đến đêm, khi công sự, ụ pháo làm xong những khẩu 37ly sẽ được đưa ngay vào trận địa sẵn sàng chiến đấu. Buổi trưa, bộ đội và dân quân quây quần dưới những bụi tre um tùm sát bờ sông cùng ăn cơm. Đám lính trẻ tranh nhau những nắm cơm độn sắn chấm muối vừng của dân quân. Họ nhường cho các cô gái những bát cơm nóng do nuôi quân nấu tận trong chân núi vừa đem ra.
Đến cuối buổi chiều, trận địa pháo phòng không 37ly đã cơ bản hoàn thành. Trung đội trưởng Tình định dẫn đơn vị trở về bên kia sông thì trung úy Thức đề nghị chị em dân quân ở lại giúp bộ đội đưa pháo vào công sự, trận địa. Khi những khẩu pháo đã yên vị trong công sự, vươn nòng lên trời cao thì trăng cũng đã nhú lên. Ánh trăng tràn vào trận địa. Bộ đội và dân quân quây quần bên mâm pháo cùng vui một bữa liên hoan chung. Hôm nay cũng đúng là kỷ niệm ngày thành lập đơn vị pháo cao xạ nên bữa ăn có nhiều món hơn. Sau bữa tối, đám lính trẻ và dân quân còn ngồi quanh mâm pháo hò hát mãi rồi mới chia tay nhau. Trung úy Thức đề nghị trung đội trưởng dân quân ở lại "rút kinh nghiệm công tác và bàn phương án hiệp đồng chiến đấu". Cái Liên nghe thấy thế hơi bữu môi. Nó giả bộ nghiêm mặt nói vẻ đáo để:
- Dân quân làng Hạ chỉ có mỗi một trung đội trưởng thôi đấy nhé! Anh đừng có bắt cóc mất mà chúng em không có người chỉ huy đâu. Sáng mai mà chị Tình không về chúng em sẽ sang tận nơi đòi người đấy!
Trung úy Thức cười bảo:
- Cứ yên trí! Anh sẽ đưa trung đội trưởng của các em về tận trận địa an toàn tuyệt đối!
- Thế thì tụi em yên tâm rồi!
Trước khi chạy theo lũ bạn, cái Liên còn cố ghé tai chị Tình nói nhỏ:
- Chị phải tóm thật chặt lấy anh trung úy đẹp giai ấy nhé!
Chị Tình hơi giật mình vì cái Liên nói như vậy. Con ranh này như đang đi guốc trong bụng người khác. Chị lên giọng khẽ nạt nó:
- Mày im đi! Không được nói linh tinh. Tao ở lại một tý có nhiệm vụ quan trọng cần trao đổi với các anh bộ đội. Lát nữa sẽ về ngay.
Cái Liên vẫn chưa tha:
- Chả có nhiệm vụ nào là quan trọng hơn đâu! Đừng có bỏ phí một đêm trăng rất đẹp thế này chị ơi! Thôi em về trước đây...
Nói xong nó chạy biến luôn. Trung úy Thức mời chị Tình vào trong căn nhà bạt dành cho chỉ huy đại đội. Anh tìm trong ba lô đưa cho chị mấy cuốn sách hướng dẫn về phương pháp huấn luyện bắn máy bay bay thấp bằng súng bộ binh. Kèm theo trong mấy cuốn sách huấn luyện ấy là một cuốn sổ ghi chép bìa cứng rất đẹp và một cây bút Trường Sơn mới tinh anh tặng chị. Cây bút và cuốn sổ này là phần thưởng của anh tại đại hội thi đua quyết thắng của trung đoàn. Chị Tình cất cuốn sổ và mấy tập sách giáo khoa về quân sự vào cái túi vẫn đeo theo bên người. Đoạn, hai người cùng nhau đi lên bờ đê.
- Trăng đẹp quá! - Chị buột miệng thốt lên.
- Trăng đẹp và người... cũng đẹp...
Anh nói và cầm lấy tay chị. Chị Tình hơi giật mình vì hành động đột ngột của anh. Nhưng chị không rút tay lại. Chị để bàn tay nhỏ nhắn của mình trong bàn tay thô ráp vì kéo pháo nhưng ấm áp của anh.
Họ nắm tay nhau đi giữa ánh trăng vàng. Bờ đê ướt đẫm ánh trăng.
Hai người dừng lại ở một quãng đê khá xa trận địa pháo phòng không. Từ đây có thể nhìn rõ ngọn Đồi Ma bên kia sông. Họ ngồi sát bên nhau nói đủ chuyện. Họ kể cho nhau nghe về những kỷ niệm từ thuở ấu thơ, những tháng năm gian khổ khi họ là người chiến sĩ, người dân quân. Trời về khuya, sương đêm buông xuống thêm dày. Chị ngả đầu vào vai anh. Vai anh thật ấm. Anh là chàng trai quê biển, chị là cô gái miền rừng. Chiến tranh đã đưa họ đến với nhau trong một đêm trăng huyền ảo như thế này. Đó là điều mà không ai trong hai người trước khi gặp nhau từng nghĩ đến. Chị mong hết chiến tranh để về miền quê biển cùng anh. Anh mong ngày hòa bình để xây một mái nhà nho nhỏ bên bờ sóng của đại dương mênh mông.
Anh đặt môi lên má chị. Lần đầu tiên chị biết đến nụ hôn. Trái tim chị đập mạnh như muốn vỡ tung. Chị thấy cơ thể mình như đang tan chảy ra. Hai người ôm chặt nhau không muốn rời. Họ ngồi bên nhau trên bờ đê cho tới tận lúc trăng tà.
Anh đưa chị qua cầu đến tận chân trận địa Đồi Ma. Người lính chia tay cô dân quân trở để về trận địa bên kia sông...
(còn nữa) Hà Nội, 11-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét